Thứ Tư, 16 tháng 4, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 140)

 



Khuya.

Thành phố chìm vào yên lặng, sương đêm như những tấm màn mỏng giăng đầy trên cột đèn đường. Bên kia thành phố chỉ còn vài vị khách lang thang trên đường, những người công nhân vệ sinh môi trường lặng lẽ quét dọn. Đường dẫn vào chợ ĐL chỉ còn một vài quầy hàng cố níu kéo những vị khách sau cùng, khu đỗ xe thay vì dày đặc taxi thì lúc này đã bị hàng dài ô tô sang trọng chiếm lấy. Không biết mấy ổng thỏa thuận kiểu gì mà mấy ông lái taxi đều vui vẻ nhường chổ đậu xe qua đêm. Cũng phải thôi, tầm này cả nhóm làm gì có ai còn tỉnh táo. Nó thả người ngồi chênh vênh trên đầu xe đưa mắt nhìn những gã đàn ông lè nhà lè nhè dẫn theo mấy cô nàng phụ nữ càn quét vài gánh hàng ăn uống còn chưa kịp dọn hàng. Toàn dân uống rượu, mồi thì toàn bị chị em phụ nữ lâu lâu cử người chạy lên quán xin xỏ nên tới khi quán hết rượu hết đồ ăn thì mấy ông đàn ông bị đói bụng nổi hứng kéo nhau mò ra chợ kiếm cái ăn khuya, sẵn tiện tìm thêm ít mồi đi kiếm chổ nhậu tiếp. Thực ra chủ yếu mấy ổng chủ động lấp đầy bụng mấy chị em phụ nữ rồi tống cổ mấy cô nàng về hết còn đàn ông sẽ tiếp tục đi chổ khác. Ngoài mấy cô nàng trong nhà của nhóm chị An ra thì mấy ông anh khác như ông La các kiểu đều có vợ, bồ, người yêu này nọ được rủ ra chơi cùng chị An. Nhậu cũng nhậu rồi, chụp hình, đi chơi thì cũng rồi, giờ cho ăn no sau đó đuổi hết mấy cô nàng về. Dưới cái tiết trời này cộng thêm uống khá nhiều bia nên phần lớn chị em phụ nữ đều mệt và lười ở ngoài đường, nhất là ngoài chị Hạnh ra còn có vợ hai ông anh khác đều mang bầu, cần phải về nghỉ ngơi, mà chị An chẳng bao giờ bỏ chị Hạnh một mình, không có chị An thì mấy cô nàng khác cũng nhất trí ăn khuya xong thì giải tán. Nói gì nói toàn em út trong nhà, mọi người đều tự hiểu không nên kè kè bám theo mấy ông đàn ông hoài, lâu lâu mấy ổng mới gặp nhau, ai cũng phải biết ý tứ để đàn ông con trai tự do tụ tập muốn làm gì thì làm. Tất nhiên cánh đàn ông đi nhậu tiếp thì mấy cô nàng cũng rủ nhau mua thêm bia về nhà chơi.

Có một điều thú vị nó quan sát cả đêm là không phải tự nhiên bà cô An trở thành vợ ông Gạo, nếu mấy ông anh khác ai cũng nể ông Gạo thì về phía chị em phụ nữ thì tất cả đều tôn trọng lời chị An, mấy cô nàng nhỏ hay bằng tuổi chị An thì miễn bàn, thậm chí vài chị gái khác lớn tuổi hơn như vợ các ông anh La, Hưng, Phong cũng rất tôn trọng chị An, luôn luôn lấy ý kiến chị An làm chủ đạo. Cho nên cả đêm đi chơi hầu như mọi người đều nghe lời chị An, bà cô kêu đi quán nào, chụp hình hay ăn uống cái gì mấy cô gái đều nghe theo, giờ này chỉ cần chị An kêu ăn xong giải tán về nhà mặc kệ mấy ông đàn ông thì tất cả chị em phụ nữ cũng vui vẻ không phản đối. Không phải kiểu chị An được cái quyền vai lớn hay được phép ra lệnh gì đâu, chẳng qua khả năng thu hút, thuyết phục và hòa đồng xả giao của bà chị rất tốt, đi với ông Gạo từ nhỏ nên nói về mối quan hệ xã hội chị An chẳng kém ai trong nhà nên hầu như mọi mối quan hệ anh em, bạn bè, đối tác các kiểu của ông Gạo thì tương ứng chị An đều quen biết với vợ, người yêu hoặc chị em gái của đối phương. Ví dụ như bây giờ ông Gạo lo ăn nhậu với nhóm ông anh La thì cả đêm chị An cũng dư sức tiếp chuyện và kéo vợ mấy ổng đi chơi chung. Tất nhiên không thể bỏ qua sức nặng của yếu tố quan trọng nhất đó là “vợ ông Gạo”, mọi câu chuyện xả giao, mọi mối quan hệ hay vấn đề của chị An sẽ dễ dàng, thoải mái, dễ thuyết phục hơn chỉ cần bắt đầu bằng cái vai vế “vợ ông Gạo”. Còn nội bộ anh chị em trong nhà theo nó thấy chắc chỉ có bà cô Bé Dẹo mới dám “không thèm nghe lời” chị An, mà cũng vì bà cô được chị An thương yêu cưng chiều mới được làm chị đại ca thôi. Người ta có uy có quyền vì nhiều yếu tố như vai vế, vì khả năng xả giao hay kỹ năng lãnh đạo này nọ chứ uy quyền của bà cô Bé Dẹo thì có từ việc được cả thế giới cưng chiều chứ giỏi giang gì đâu, bị cả nhà kêu Bé Dẹo là đủ hiểu rồi.

Ngồi lặng lẽ một mình trên đầu chiếc ô tô đắt tiền lẳng lặng đưa mắt nhìn phố xá vắng hoe, nghe tiếng nói cười của người trong nhà, nhìn ngó mấy ông đàn ông lè nhè bên cạnh các cô gái của mình…tự nhiên nó cảm thấy bản thân lạc lõng đến lạ. Bất chấp ở đây có Rose, có MiA…những cô gái có mối quan hệ đặc biệt, sẵn sàng trao cho nó bất cứ thứ gì kể cả thân thể, nhưng có lẽ bản thân nó cũng không biết nên gọi họ là gì của nó. Có thể là tình nhân, có thể là bồ bịch chẳng hạn…Lăng nhăng, bay bướm, làm một thằng rẻ rách khốn nạn rất dễ, lên giường với nhau cũng dễ lắm, nhưng chẳng nói lên được quá nhiều ý nghĩa, ví như chỉ cần bước vào một quán karaoke, massager, quán bar hay nhà hàng, các cơ sở làm ăn của mấy ông anh, hoặc chỉ cần vài trăm vài triệu đồng, chỉ cần một cú điện thoại, thậm chí có rất nhiều em út, nhân viên quán xá nhà nó sẵn sàng tiến tới bên cạnh bất cứ lúc nào…chỉ cần nó muốn sẽ có cô gái nào đó lên giường hay làm bất cứ điều gì. Thích một người, chơi đùa, cặp kè, tán tỉnh hay lên giường với một người thực sự dễ lắm, nhất là với những kẻ như nó, những ông anh thuộc về thế giới khác biệt bên lề cuộc sống mà nó đang tồn tại. Nhưng để có một ai đó để thật sự yêu thương, bên cạnh chia sẻ mọi cảm xúc, một ai đó mang tới cảm giác thuộc về…khó lắm. Giống như ngay bây giờ nhìn những cặp đôi quen thuộc đang bên cạnh nhau trước mắt, bản thân nó vẫn có MiA, có Rose ngay tầm mắt, ngay tầm tay…nhưng quanh nó toàn là lạc lõng. Cô gái của nó chẳng có ở đây, chẳng có ai bên cạnh xoa dịu men say, chẳng có ai làm vơi đi cảm giác thất lạc, ngơ ngác và cô độc đang dâng lên trong lòng. Mọi thứ xung quanh một thằng trai trẻ đang say sỉn trở nên nhạt nhòa đến lạ…cô gái của nó không còn, cả thế giới đã chẳng còn ý nghĩa.

“Hồng trần như mộng…người tỉnh mộng tan

Nhân sinh như kịch…người tản mộng tàn…”

Chết tiệt! Nó lại nhớ Chị rồi…haha đã nói không thích nhậu rồi mà. Uống sẽ say, say thì chẳng muốn ngủ, ngủ lại gặp những cơn mơ…bởi khi mơ nó sẽ sợ tỉnh. Cảm giác mỗi lần tỉnh dậy ngơ ngác tìm kiếm hình dáng cô gái của nó để rồi nhận ra người đã xa…nó vẫn không thể quen được.

Phù! Đã gần một năm rồi…hình như nó chưa từng thật sự ngủ yên. Nó không thích nhậu, không thích bia rượu…bởi khi người ta say mới sống thật, mới là chính mình. Mà xung quanh nó còn quá nhiều người để nó phải đeo lên chiếc mặt nạ, chơi trọn vai diễn của mình. Còn nhiều vướng bận, nhiều việc phải làm quá…

Nó thả người nằm dài trên đầu xe, gối đầu lên tay đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm mù mịt sương, người lâng lâng muốn ngủ nhưng cũng sợ ngủ thiếp đi.

Bốp!

Bàn tay cứng cáp vỗ lên đầu nó một cái, bị vỗ quen rồi, chưa cần mở mắt ra cũng biết là ông Gạo. Nó mở mắt ra ểu oải ngồi dậy nhìn cha nội đang ngồi song song với nó, mặt mũi còn hơi mờ mờ vết tích đấm nhau nhưng không hề làm ổng bớt điển trai, thậm chí còn tăng thêm phong độ của một gã đàn ông vào độ tuổi hoàng kim. Áo sơ-mi đen lúc đấm nhau đã được thay bằng một chiếc áo sơ-mi đen khác, tóc tai cũng được chị An chải chuốc lấy lại vẻ ngoài lịch lãm ngầu lòi không thua diễn viên hàn xẻng. Thấp thoáng trên lồng ngực là hình xăm nửa lộ nửa che kín, mùi nước hoa nam tính, mùi mồ hồi và mùi men rượu hòa quyện vào nhau phả vào mũi khiến nó hơi tổn thương khi nhìn lại thân hình ốm nhom gầy gò của mình. Người so với người thiệt là tức chết, bình thường nó luôn luôn hất mặt với đời vì tuy nó lùn, ốm, xấu nhưng được cái có vợ đẹp, giờ không còn vợ thì xung quanh cũng toàn người đẹp đi chung. Cơ mà cứ có mấy gã đàn ông nhà này xuất hiện bên cạnh thì nó chìm nghỉm, ức chế vô cùng tận bởi mấy ông anh nó nhất là cha nội này vừa có người đẹp vây quanh, vừa có tiền, quyền và chắc chắn có luôn ngoại hình. Con mịe nó tính ra cha nội Gạo gần như là một gã đàn ông “hoàn cmn hảo”, cần tiền có tiền, cần nghĩa khí có nghĩa khí, em út có, anh em có, ngoại hình có, vợ đẹp con ngoan có, tâm lý có, kinh nghiệm sống có, đầu óc làm ăn có, đối nhân xử thể có, trãi đời có, may mắn và sức khỏe cũng có luôn…trừ điểm yếu là tuổi tác và có vợ ra thì gã đàn ông này hội tụ rất nhiều ưu điểm của một mẫu đàn ông lý tưởng đối với chị em phụ nữ và cũng là hình mẫu mà những thằng non trẻ như nó phải ngước nhìn, noi theo hoặc ít nhất lấy làm điểm hướng tới. Nói thiệt nhờ cha nội quá chất nên cho dù có vợ đẹp rồi vẫn có đầy con gái vương vấn, may mà chị An hốt ổng trước chứ cha nội này mà sẩy ra ngoài bảo đảm gái đẹp vì ổng sống chết bất chấp kể không hết. Ở gần ổng tới nó mà là con gái cũng mê chứ đừng nói mấy chị em phụ nữ, mà thôi tuy nó xấu nhưng được cái chuẩn men, không có đam mê bộ môn đấu kiếm nên cứ kệ ổng, tập trung con mắt vô dáng người bốc lửa của mấy cô gái đang xoay quanh xe bán đồ ăn để lấy lại niềm tin cuộc sống vậy. Có MiA, Rose để dồn sự chú ý đủ rồi, hơi đâu đi so sánh với cha già Gạo chi cho tổn thương tâm hồn trai trẻ, haizz đẳng cấp ngoại hình và khí chất hoàn toàn không cùng cấp độ, tầm này đem anh Phong về trước mặt ông Gạo cũng bị lép vế thôi, nó tuổi gì mà so.

Người ta cũng là “anh lớn’ mà chất thôi rồi, nhớ tới ông anh khác làm chổ dựa cho nó là ông Kha thì chán đừng nói tới, cũng “anh lớn” cơ mà cái tướng lùn xịt, bày đặt đua đòi cặp chị Tiên chân dài, dính luôn vô nhóm ăn chơi tụi nó thành ra đi chung riết thành “anh lớn” tấu hài, mỗi lần thấy ổng đứng với chị Tiên hay mấy cô nàng trong nhóm thì dòm tướng tá ổng hèn mọn thôi rồi. Bởi có ông Kha xuất hiện nên đi với ổng nó đâu có bị tổn thương tâm hồn, theo ông Kha coi bộ dễ thở hơn đi theo ông Gạo, ít nhất ngoại hình nó ăn đứt ổng, chiều cao cũng nhỉnh hơn, khỏi bị áp lực. Nói tới ông Kha thì tự nhiên nhớ ông anh muốn rớt nước mũi, không biết bị chị Tiên đem đi bán mất xác tới đâu rồi, cái gì mà đi du lịch “trăng mật” trước đám cưới rồi mất tích luôn éo thấy tung tích ngày về. Không thấy gọi điện hỏi han gì tình hình nhà cửa, cơ sở làm ăn, éo thèm hỏi tới thằng em “guộc” luôn. Chị Tiên bỏ bùa cho cha già lùn đó hay gì rồi, chứ bửa giờ sợ ổng mất xác nó cũng có nhắn tin, gọi điện nhưng cha nội toàn kêu còn chơi hăng lắm, đang vui lắm…đéo về rồi thôi. Kiểu này chắc đôi chim non đi chơi tới đẻ mới mò về quá. Kêu đi du lịch thắt chặt tình cảm rồi về tính chuyện cưới xin thôi mà đi mút mùa quýt, sau về làm đám cưới xong lại kéo nhau thêm kèo tuần trăng mật nữa thì chắc chắn ông anh còn được cái hũ cho coi.

Thấy nó ngồi lơ ngơ không phản ứng nhiều, ông Gạo bật cười vỗ lên đầu nó thêm cái bốp.

-         Bèo nhèo quá mậy!

Nó gạt tay ổng ra ngáp dài.

-        Đang sỉn anh. Đừng có vỗ đầu nữa, nhức thấy mợ.

-        Hà hà cái thằng yếu đuối mậy. Âu! Đưa chú ổ bánh mỳ xíu mại coi!

-        Vâng ạ! Hì anh! Anh ơi! Ăn gì hông?

Nó ráng cười xua tay.

-        Nuốt hết vô rồi em.

Bé Âu le lưỡi tinh nghịch chạy lại xe bán đồ ăn được nhóm chị An kéo lại bày ra ăn giữa vòng xoay trung tâm để xin bánh mỳ cho ông Gạo.

-        Hà hà xót thì kêu con Âu nó đưa gói dịch uống mày, nay nhậu tới bến với mấy thằng kia mới được.

-        Ợ! Em uống nữa hẹo thiệt đó đại ca.

-        Không uống thì ngồi chơi, haha tau anh mày tau rành sức mày còn vô được. Tại mày không thích uống chớ không phải uống hết nổi, tau rành mày trong tay nhá. Ra đời bao nhiêu lâu dễ gì đéo lên đô hả ku?

-        Lên đô con khỉ. Em vẫn phế như thường. Nhìn mấy ổng sắp rụng tới nơi rồi chút đi đâu nữa anh?

-        Qua biệt thự nhà thằng La chiến tiếp, hà hà mấy thằng đó thấy vậy chớ nhậu tới sáng vô tư. Đợt này lên nhiều việc phải nhờ tụi nó nhìn ngó, sẵn anh em lâu quá mới gặp, phải chơi tới bến chớ mậy.

-        Ờ ờ! Em lâu lâu làm ly chơi chớ cỡ mấy ổng uống theo là mai đem chôn thiệt à.

-        Còn tiền sài không ku?

-        Em hả? Tiền còn đầy, tiền sài thì bửa giờ đưa MiA giữ nên không rành, mà chắc còn.

-        Coi hết mai kêu chị An mày nó đưa cho mớ sài. Kêu anh em lên đi công chuyện cho mình phải chơi đẹp đàn hoàng. Hà hà ăn uống, chơi bời đầy đủ anh em nó mới có sức lo công chuyện giúp mình. Lâu nay mày lo công chuyện nhà mình thì lấy tiền nhà mình ra sài, tiền riêng mày thì để đó sài riêng đi. Nghe chưa?

-        Biết rồi mà. Em còn tiền bửa mấy anh cho đây, chớ ba cọc ba đồng của em không còn chưa đủ nuôi MiA ăn hàng nữa ở đó kêu em lo công chuyện. Hơ…

Bộp!

Ông Gạo bật cười vỗ lên đầu nó cái bốp.

-        Đừng qua mặt anh mày. Hà hà tiền Bé Dẹo để cho mày thì cầm đó mà sài riêng với lo cho mấy đứa nhỏ nhà bà già. Lâu nay mày ra tiền lo vụ thằng Long nhiêu đó được rồi, từ bây giờ chuyện nhà cửa anh Long mày để anh mày lo. Cần bao nhiêu có gì nói chị An mày đưa. À tau dặn thêm về sau trên này cần khoản nào, lo lót cho thằng nào mày cứ nói thằng Minh nó lo. Mày tay mơ không biết thì lo bao nhiêu cho đủ. Anh Minh mày nó trên này, lo cho ai, lo bao nhiêu nó tính toán cho mày. Hiểu chưa?

Nó nhún nhún vai.

-        Rồi biết rồi.

Ông Gạo cười hiền hòa khoác vai nó bấm mạnh sau đó đưa lên xoa đầu nó đúng nghĩa một người anh trai.

-        Bé Dẹo nó dẫn mày về bao lâu nay rồi, tau cũng nhìn mày từ hồi mày mới loi choi đi học tới giờ tau biết tính mày. Không cần thể hiện chứng tỏ gì với tau chuyện tiền bạc nữa. Tau nhìn tau hiểu hết. Giờ tau coi mày em trong nhà, tiền tau cho mày cứ thoải mái sài, thích sài gì thì sài, hết nói tau cho. Tau nhìn mày bao lâu nay rồi nên nói thẳng tau tin tưởng thằng em mày, đéo bao giờ lo cho mày tiền làm mày hư gì hết. Tụi tau làm có tiền tụi anh cho em út sài, không cần mày suy nghĩ ơn nghĩa con mẹ gì sấc. Hà hà mấy thằng anh mày ra đời kiếm tiền để làm gì, đéo phải để cho vợ con, em út tụi tau sài hay sao?  Thành ra thoải mái lên ku, đừng có đặt nặng tiền anh tiền em rồi ngại này nọ nữa nó mất vui. Anh em trong nhà thằng nào có thì lo cho thằng không có, em út sài tiền anh chị là quá bình thường, không ai có quyền nói gì hết. Như mày thì tau với tụi thằng Xí quan sát bao lâu nay dư sức biết cách sống nên mới cho mày thoải mái. Em út đứa nào sống ra sao tụi tau biết rồi đối xử tương ứng. Tau nói lần này không phải lần đầu…cứ thoải mái đi ku, chừng nào mày sài bậy, sài sai hay sống lỗi này nọ tự nhiên các anh sẽ nhắc, nói cho mày hiểu. Em út đứa nào đàn hoàng thì tau thương, tau cho thoải mái chứ mấy đứa hư kể cả con tau mà tào lao thì đéo có cửa moi của tau đồng nào. Hiểu chưa ku?

Nó nhăn nhó gật gật đầu.

-        Biết rồi biết rồi. Nói hoài luôn ấy, hay là từ sau chừng nào tỉnh hả nói chuyện chớ nhậu vô anh lèm bèm hoài mấy vụ này nhức đầu thiệt đó. Hơ hơ.

Bốp!

-        Thằng cha mày! Hà hà tiền bạc nó nhạy cảm, dễ hư người, hư tình nghĩa. Tau thương thì tau nói hoài cho nhớ. Chậc! Phải chi thằng Kiến nó biết một phần nhỏ giống mày thì đâu ra nông nỗi.

Xoẹt! Phù…

Ông Gạo châm thuốc lá rít một hơi rồi thở dài.

-        Bởi cuộc đời…em út cũng đứa này đứa nọ. Càng giận thằng Kiến càng thương mày hay con Vân. Mày thấy đó, do hoàn cảnh tau bấm bụng bỏ bê con Vân, để em nó bị xa cách, tủi thân bao nhiêu năm nay, giờ muốn thương muốn lo lắng bù đắp cho nó cũng không có mặt mũi mà nhìn nó. Vậy đó mà tau về nó vẫn kêu tau hai tiếng anh hai. Muốn cho tiền cũng phải kiếm cách ép con nhỏ mới dám lấy, lấy xong chưa chắc nó dám thoải mái sài, lo nghĩ đủ đường. Mày cũng vậy…cho tiền thì đéo dám sài bậy, haha phân biệt rõ ràng tiền nào làm cái gì, tiền ai sài ra sao…tự trọng rạch ròi tới quá mức. Còn thằng Kiến…đm nó chứ, đem nó theo sát rạt mấy năm trời, nó làm bậy, làm sai…báo nhà bao nhiêu lần các anh mày cũng bỏ qua vì thương nó, cũng ráng dạy dỗ, bao dung cho nó hết lần này tới lần khác. Vậy mà rốt cuộc cũng đéo nên người. Phù…đm cho bao nhiêu tiền nó không nhớ, phũ để dạy nó một lần..nó quay giáo phản mấy anh nó liền. Đm mệt nhọc cái đầu…đéo phải một mình thằng Kiến, mày về nhà mình từ từ sẽ thấy, em út còn nhiều đứa hư không thua thằng Kiến.

Nó cười cười vỗ vai lại ông Gạo, thật sự nhìn và nghe chuyện đại gia đình này mới thấy lời ông Lý hôm trước nói đúng. Giờ mà đem nó hay bất cứ anh em nào khác thế vô vị trí mấy ông Xí, Chiến hay đặc biệt là vị trí ông Gạo mới biết khó. Nói thẳng ra nó khẳng định luôn nó không làm được, càng không đủ bản lĩnh đứng ở vị trí mấy ông và ông Gạo. Làm “anh lớn” không hề đơn giản. Nhiều khi nó nghĩ thôi cứ sai đâu đánh đó như kiểu nhóm mấy ông Ẩn thân chi thuật là thoải mái nhất, sống đơn giản vô thưởng vô phạt, mọi chuyện có mấy ông vai lớn lo, khỏi cần suy nghĩ, tính toán, lo toan nhiều mà đau đầu. Riêng việc nó được thay thế vô vị trí bà cô Bé Dẹo thôi mà áp lực, stress muốn khùng mỗi khi lo công chuyện cho nhà rồi, giờ mà đưa nó đống tài sản để vô thế ông Gạo hay mấy ông Xí thì thôi dẹp, làm em coi bộ khỏe, ham hố làm anh chắc vài ngày nó nhập viện tâm thần cho xem. Càng nghĩ càng ức bà cô Bé Dẹo, sao bà cô đó vai chị lớn đồ mà phơi phới vui vẻ, toàn được cưng chiều…giờ gài nó vô thay thế vai thì mắc cái giống gì nó phải chạy đôn chạy đáo, đi tới đi tui tính toán lo lắng công chuyện đủ đường. Giờ sỉn làm biếng muốn chết  không được về nhà ngủ, mắc ngồi vật vờ đây chờ đi xả giao, đi hành xác tiếp. Bởi ta nói bà cô nữ hoàng chơi bỏ của nửa đường…toàn báo nó không à.

-        Hì chú! Bánh mỳ nè!

Ông Gạo cười cười cầm lấy bánh mỳ, tay kia xoa nhẹ đầu bé Âu rồi chỉ chỉ tay về phía nó.

-        Đi lấy cho anh Mon mày bịch thuốc bao tử đi.

-        Vâng! Hì..anh…sao mệt bao tử hông nói bé?

-        Haha hơi mệt thôi, anh còn hăng lắm.

-        Xì! Suốt ngày mạnh miệng hông à. Chờ bé xíu. Chú Gạo uống hông?

-        Haha rồi! Tau một gói!

-        Vâng ạ!

Ông Gạo cười xòa quăng thuốc lá chỉ tay về phía bé Âu đang chạy đi.

-        Nói mà quên nhắc con nhỏ này. Bé Âu nó mà cứ như giờ thì từ từ nhà mình thương nó không thua ai trong nhà. Hà hà gì chớ tau thấy chị An chị Hạnh mày thương nó gần bằng con Bé Dẹo rồi đó.

-        Haha bé Âu ngoan mà anh. Xứng đáng được cưng chiều.

-        Ờ…con nhỏ cứ sống ngoan ngoãn, đàng hoàng như giờ hoài thì nhà mình không để nó thiệt, sẽ chăm lo cho nó không thiếu gì hết. À sắp tới nghe chị An mày nói tới giỗ ba mẹ nó, mày coi sắp xếp đưa nó về ngoải thăm nhà sẵn coi vợ chồng con chị nó sống ok không, cần gì thì phụ nó chút đỉnh. Còn đám anh em họ nó nữa, hỏi thăm coi đám tụi nó có về kiếm chuyện chị nó không, có gì mày xử lý tụi nó, cái này không cần tau dạy chớ.

-        À rồi…để có gì em hỏi chị bé Âu xem sao, chậc mấy tháng nay quên không hỏi thăm. Thằng già kia chắc hết đường về hả anh?

-        Phế luôn rồi. Còn đám con thằng già đó thôi, sợ tụi nó mò về kiếm chuyện cũng phiền. Mày ra coi sao, tụi nó ngoan thì thôi kệ, còn dám ho he kiếm chuyện thì dứt điểm, tiễn hết qua O. Hồi trước vợ mày nó hiền quá mới cản anh Chiến mày chơi tới bến. Miếng đất ba mẹ con Âu để lại thằng Củi nó kêu có giá lắm thành ra đám ranh con đó không dễ bỏ đâu, tụi nó ngán nhà mình quá mới bỏ đi thôi, chờ im im thế nào cũng mò về tranh chấp kiếm ăn. Tau nhìn mặt đám nhà đó tau biết, đm đất đai khu đó đang có giá, đụng tới tiền dễ gì đám ranh đó chịu yên.

Nó cười nửa miệng gật đầu.

-        À! Chuyện bé Âu anh cứ giao em lo. Tụi nó mà không muốn yên thân thì cứ mò về…em không phải Bé Dẹo.

-        Hà hà tốt! Dám tự chơi vụ nhà thằng Long thì đám ranh con ngoài đó chắc mày tự tính ngon lành nhễ? Chậc…xíu mại ngon mậy. Làm nửa ổ dằn bụng ku.

Ông Gạo cười hà hà bẻ nửa ổ bánh mỳ xíu mại nhét vô tay nó, anh em đang nói chuyện trơn miệng nên nó không từ chối. Ông Gạo ngồi chồm hổm thẳng ngay trên đầu xe gặm bánh mỳ nhai nhồm nhoàn, nhìn chẳng khác nào mấy anh em dân lao động ngồi lề đường ăn bánh mỳ chứ không ra dáng chủ nhân con ô tô đáng giá căn biệt thự.

-        Đm lâu lâu ăn đồ quê ngon thiệt. Chậc…nhớ hồi xưa khổ chết mẹ, nhiều bửa đi làm về mấy anh em gom lại đéo có tiền mua đồ nấu cơm. Hà hà mấy anh em toàn mua bánh mỳ không về chia nhau gặm. Mà tau nói đi làm buổi trưa gặm bánh mỳ nó khô thấy mịe, buổi trưa nguyên đám ăn bánh mỳ, tối về mới dám nấu cơm. Qua đợt đó phải nói mấy năm trời đéo thằng nào đụng tới bánh mỳ, nghe bánh mỳ thôi là thằng nào thằng nấy xanh mặt.

-        Gì thảm dữ anh?

-        Haha nhà đông mà có mấy thằng lớn đi làm, hồi đó mới xuống SG làm gì có công ăn việc làm ngon lành, toàn đi làm tay chân kiếm tiền nuôi mấy thằng ở nhà đi học. Tay làm thì ít mà miệng ăn thì nhiều, tụi tau mà ăn cơm đầy đủ thì cuối tháng lấy tiền đâu đóng tiền nhà. Đợt đó khổ tới nổi thằng Chiến với thằng Xí đòi đi ra đường giựt đồ, kêu có tiền về mua đồ nguyên nhà ăn cho đã cái miệng rồi bị công an hốt hai thằng nó cũng chịu.

-        Cái đệt! Hai ổng tính ngu à nhầm hai ổng tính liều dữ anh.

-        Hà hà khổ quá thì làm liều thôi, thiếu ăn thiếu mặc thì cái gì mà đéo dám làm.

-        Hơ rồi có đi giựt đồ thiệt không?

-        Mày nói coi…

-        Cái này…

-        Nhà hồi xưa toàn bụi đời bỏ nhà đi, đâm thuê chém mướn, đòi nợ, cho vay, bảo kê sòng, dắt gái này nọ còn dám làm thì giựt đồ tính gì.

-        Hơ…

-        Ban đầu chị Vi mày đâu có cho, nó la quá trời. Nhưng mà lâu lâu hai thằng nó lén nhét tiền cho tau kiếm cách đưa cho chị Vi mày lo nhà cửa là tau biết tụi nó làm liều rồi.

-        Chẹp! Công nhận liều thiệt.

Ông Gạo nhai nốt miếng bánh mỳ rồi ra dấu cho bé Âu xin ly nước tiếp tục nói.

-        Nói mới thương hai thằng nó. Nhà mình làm cái gì cực, cái gì nguy hiểm, nguy cơ xộ khám là hai thằng nó giành làm hết, nói chung miễn kiếm ra tiền thì kêu tụi nó đi chém người cũng dám. Haizz tau với anh Long mày nhiều khi đéo có mặt mũi mà ngăn cản. Anh Xí anh Chiến mày trong nhà là hy sinh nhiều nhất. Tau với anh Long mày thì tính đường lo buôn bán, làm ăn…hai thằng nó nói có gì nhạy cảm hay nguy hiểm thì để tụi nó làm, có mệnh hệ gì hai thằng gánh, lỡ đi trại thì tới thằng Mật thằng Chí làm, còn tau với anh Long mày thì thôi hạn chế. Không có tụi nó thì tau với thằng Long còn có cái đầu mà lo cho em út chứ đéo có hai thằng tau thì tụi em không lo nổi.

-        Chậc…

-        Thành ra sau này có làm ăn gì dính líu nhạy cảm như theo người ta bảo kê, đi làm sòng, làm gà, dắt gái này nọ thì hai thằng nó với thằng Chí, thằng Mật dẫn theo đám thằng Minh, Bánh, Á, Lân…đồ chia nhau giành ra mặt làm hết. Đéo cho tau ra mặt, nên nhiều khi tau thấy mình đéo đủ mặt mũi răng dạy tụi nó quá mức, cơ ngơi tau làm ra bây giờ nói thẳng cũng nhờ mấy lúc đói khổ cả nhà sống bằng tiền dơ, tiền bẩn anh Xí anh Chiến mày làm liều chứ đâu ra. Hà hà còn thằng Củi với thằng Mít thì nhất quyết bắt tụi nó lo ăn học, đéo cho đi làm gì sấc. Thành ra giờ mày thấy đó, thằng Củi nó về bày ra gây dựng công ty cơ sở làm ăn đàng hoàng xong nó giao lại hết đâu có thèm lấy chổ nào kiếm tiền đâu.

-        Chậc…nể hai ông anh mình thiệt. Cơ mà anh nói có cái em thấy không ổn.

-        Hử?

-        Hơ…không có cái đầu của anh thì nhà đâu được như bây giờ. Làm gì tới nổi anh không đủ mặt mũi dạy mấy ổng. Nếu không đủ bản lĩnh thì anh đâu có được mấy ảnh nghe lời, đâu được tôn trọng. Em về nhà sau này có nhiều chuyện em không rành, nhưng em thấy không phải tự nhiên anh Xí anh Chiến đồ hổ báo cỡ nào cũng sợ và tôn trọng anh đâu. Chưa hết nha, kêu ông Củi mới là người gây dựng cơ sở làm ăn thì đúng một phần thôi, ổng quá lắm giống kiểu giám đốc điều hành, sắp xếp quản lý đồ thôi, chứ không có anh ra vốn, không có anh đầu tư, định hướng, tính kế làm ăn thì anh Củi ôm đống lý thuyết với cái lưng quần ra cạp đất mà ăn chứ dễ gì có cơ ngơi nhà mình được như giờ. Hê hê em nói chắc đúng mà anh nhễ.

Bốp!

-        Haha cái thằng…chậc dạo này bớt non, biết quan sát đánh giá suy nghĩ ngon lành hả ku? Chậc…hiểu chuyện hơn con Bé Dẹo nhiều.

-        Hehe cái con người đó thì nói làm gì, cơ mà chưa chắc người ta không phải không hiểu đâu anh. Chẳng qua được nguyên nhà cưng chiều người ta không thèm lớn chi cho mệt đó.

-        Nói chung nhà mình công nhận bé Dẹo nó thông minh nhất, không tính nó thì anh Củi mày học giỏi nhất, thằng Mít không bằng. Còn hy sinh, cực nhất phải tính anh Xí anh Chiến mày.

-        Hơ cái này Bé Dẹo cũng nói em rồi. Công nhận nể hai ổng, haha bé Dẹo kêu nếu hai ổng bỏ cái tật mất nếch vô duyên ra thì bà cô mới xem xét thương mấy ổng bằng anh.

Ông Gạo bật cười xoa đầu nó.

-        Mày đừng có nghe con quỷ nhỏ đó, nó nịnh tau để xin tiền thôi chớ thương yêu gì. Từ nhỏ tới lớn toàn tau đánh đòn nó, trong nhà chỉ có anh Xí anh Chiến mày bênh con nhỏ bất chấp thôi, hồi nhỏ tới  lớn quậy phá gây biết bao nhiêu tội kể đéo hết, toàn anh Xí anh Chiến mày đứng ra lãnh đòn, che giấu lãnh tội dùm, bênh nó bất chấp, không thương hai thằng đó nhất nhà chớ thương tau à, tau đéo tới lượt đâu. Hà hà…vậy là mày chưa biết vụ này rồi.

-        Hả vụ gì anh?

-        Mày thấy cái đồng hồ anh Chiến mày khoái sài với bông tai trái anh Xí mày hay đeo không?

Nó hơi nheo mắt nhớ lại, kêu hỏi mấy cô gái đeo gì trên người nó còn nhớ chứ hỏi về hai cha già đực rựa lấy gì nó để ý kỹ. Nghĩ một lúc nó mới nhớ ra đúng là ông Chiến thường đeo một chiếc đồng hồ phong cách cổ điển, mặt nạm đá quý, dây da màu nâu, còn ông Xí thì thường đeo một chiếc khuyên tai bạc tròn, mặt khuyên tai đính kim cương theo hình ngôi sao.

-        À à…em có thấy.

-        Hà hà biết cái đồng hồ với bông tai của hai thằng đó đâu ra không? Quà của con Bé Dẹo đó ku, số tiền đầu tiên trong đời nó đi làm thêm kiếm ra là người ta chạy đi kiếm mua quà cho hai anh của người ta. Đéo tới lượt anh mày đâu.

-        Ái chà…tin này mới.

Nó bật cười vui vẻ vỗ vỗ vai ông Gạo coi như an ủi.

-        Hahaha tính ra tiền lương đầu tiên trong đời mua quà cho anh Xí anh Chiến, còn con heo đất đầu tiên trong đời bà cô đó thuộc về em. Cũng được…cũng được…em có cái mà so với hai ổng. Ớ mà khoan, bà cô đó làm cái gì mà đủ tiền mua cho hai ổng vậy anh? Chứ em thấy đồng hồ với khuyên tai mấy ổng coi bộ mắc tiền à, khuyên tai em không rành chứ em đợt em vuốt thử đồng hồ anh Chiến ông khoe mắc tiền lắm nè, bửa ảnh nói mà em quên rồi, tóm lại mắc tiền lắm.

Ông Gạo vừa cười vừa nghiến răng thở dài.

-        Nó gạ xin thiết kế sân vườn nhà bạn thằng Phong. Người ta trả cho nó đâu được ngàn mấy đô, thằng Phong bù thêm cho một ngàn rưỡi nữa.

-        Hơ…thu nhập coi bộ ngon à. Nhưng chắc gì đủ tiền nhỉ?

-        Nó xin tiền tau một mớ, xin thêm ông ba một mớ, gạ thằng Củi thêm ít mới đủ mua cớ đâu.

Nó bật cười, lại vỗ vai ông anh bồm bộp.

-        Haha thôi…nhăn cái gì mà nhăn anh ee. Người ta mua nguyên chiếc xe cho anh đây, đắt giá nhất trong nhà rồi…đòi gì nữa haha.

Ông Gạo vuốt ve chiếc xe mình đang ngồi lên lắc đầu cười một cách dịu dàng.

-        Thiệt tình! Dám âm thầm huy động tiền mấy đứa đi mua nguyên chiếc xe cả chục tỉ. Bửa nó dẫn tau ra nhận xe mà tau đứng tròng, muốn đánh nát đít mà không nỡ. Chậc...xe nó mua tau mới giữ sài chớ không thì tau bán đứt liền. Xe là đồ tiêu sản, không nên đổ nhiều tiền cho nó. Mua con xe cỏ vài trăm, dữ lắm hơn tỉ đủ sài rồi.

-        Hơ hơ…

Nó lắc đầu cười không cho ý kiến, bụng thì bỉu môi khinh bỉ. Xe ổng mua mắc tiền ổng tiếc chứ tới hồi mua xe cho bé Dẹo với cho chị An ổng chơi toàn vài tỉ trở lên chứ ít ỏi gì. Hai cô nàng toàn cục cưng của ổng mà, dễ gì ổng tiếc tiền. Còn lời ông Gạo nói mua xe cỏ vài trăm thì không phải ổng nói điêu đâu, nghe chị An kể con ô tô đầu tiên ông Gạo mua là một con camry cũ thanh lý từ cơ quan ông Mít. Sau này đối tác tặng xe xịn hơn ổng vẫn đi xe cũ, được một thời gian thì ông Chí trúng được cục tiền hùn với mấy anh em ngoài Bắc mua cho ổng thêm con Audi, về sau Bé Dẹo nổi hứng cưỡng chế anh chị em trong nhà cho tiền bà cô mua xe tặng ông Gạo, con ô tô này về nên ông Gạo mới giải tán con camry với chiếc ô tô đối tác tặng. Giữ lại con Audi và con biệt thự di động này, ở nhà ổng còn thêm một con mẹc và bmw thì một con ổng mua cho chị An bmw dòng X, còn một con mẹc dòng AMG đương nhiên của Bé Dẹo bày đầu mấy chị em phụ nữ khác trong nhà hùn tiền mua tặng sinh nhật chị. Nên tính ra nhà ông Gạo có tới bốn chiếc ô tô, cộng thêm con ô tô của anh Phong để lại là 5 chiếc, tính thêm con bán tải ông Mật hay đỗ tổng cộng 6 chiếc thường trực tại nhà. Đó là chưa kể xe chị Hạnh giống ông Mật, hầu như phần lớn thời gian đậu ở nhà ông Gạo, đi đâu cũng toàn đi chung chị An hoặc ông Xí chở thành ra chị Hạnh mang tiếng có xe riêng cũng như không. Khách tới chơi nhà không biết mà thấy nguyên cái gara to đùng thường xuyên có 5-7 chiếc ô tô sẽ nghĩ ông Gạo tiêu sài phung phí, khoe giàu các kiểu chớ thực ra oan cho ổng lắm, tính ra trong đời ổng ra tiền mua đúng hai chiếc, một xe cũ đã cho người khác, một con ổng mua cho vợ. Còn những chiếc xe đắt tiền khác đâu có chiếc nào của ổng hay tự ổng ra tiền mua đâu.

-        Hì! Anh! Chú! Uống thuốc cho khỏe bao tử rùi tám tiếp nè.

Hai anh em đều mỉm cười quay lại nhìn, thì ra bé Âu đem thuốc lại đứng chờ một bên nảy giờ, chắc thấy anh em nó đang mải nói chuyện nên em không dám cắt ngang. Cô bé này lúc nào cũng dễ thương, hiểu chuyện vậy đó.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 141)

  Hải Âu đứng chờ anh em nó lần lượt uống thuốc bao tử rồi xòe tay thu lấy túi thuốc và giấy gói bánh mỳ xong mới vui vẻ tung tăng chạy đi k...