Sài Gòn buổi sáng dù
công việc có bận rộn đến đâu người ta cũng cố dành một ít thời gian để uống
caffe sáng, gặp gỡ bạn bè, người thân hay đối tác làm ăn. Chính vì vậy cơ hội để
nó rảnh tay ngồi lo lắng vấn đề về chị cũng không có nhiều. Chỉ có anh Phong là
vẫn được ngồi uống caffe ngắm chị làm việc. Nó nghĩ chị chưa bao giờ làm công
việc này cũng như làm nhân viên của một quán caffe nên có lẽ bày trò nghịch vài
ngày chắc chán sẽ chán rồi bỏ giống như anh Kha nói thôi. Việc lễ tân đứng cổng
chào khách cũng không phải là chuyện gì quá lạ, bình thường các cô gái lễ tân của
quán cũng xinh đẹp vượt trội nếu không muốn nói không thua gì so với những người
được gọi là ca sĩ hay người mẫu. Điều không bình thường hôm này chính là có đến
3 cô lễ tân khiến cho vài vị khách quen vào quán đều thắc mắc với nhân viên hoặc
ông Kha. Thực ra từ khi bắt đầu những mối quan hệ với em, nhỏ Hân hay bạn bè nhỏ
dường như nó quên mất việc ngay tại quán của mình lúc nào cũng có rất nhiều cô
gái xinh đẹp ngang ngửa thậm chí là hơn. Những cô lễ tân ông Kha tuyển vào đều
rất chất lượng về ngoại hình và giao tiếp, làm việc không theo ca mà theo tiếng
cho nên đều luân chuyển thay đổi không cố định thời gian. Sài Gòn không thiếu
con gái đẹp Thy, Hân, hay bạn bè họ cũng chỉ là những người con gái xinh đẹp của
SG. Điều quan trọng đó là cuộc sống có đưa bất cứ ai họ đến gần với nó hay
không thì là chuyện khác. Có lẽ nó may mắn hơn những người con trai khác đó là
được làm việc ở một môi trường có điều kiện tiếp xúc, quen biết, gần gũi hơn với
họ và trong hàng tá những người xinh đẹp ấy, có một vài người đã bên cạnh nó
như những món quà cho đến bây giờ.
Chị và nó lại là một trường
hợp riêng biệt, chị và nó quen nhau từ trước. Từ cái mối quan hệ có sẵn ấy mà
thân thiết với nhau, trở thành chị em và bây giờ mới trở thành hai người làm việc
chung ở một quán caffe. Nó không biết trong đầu chị đang nghĩ gì lúc này mà đòi
qua đây làm, nó càng không đoán ra mục đích của cái trò nghịch này của chị
nhưng nó chắc chắn rằng dù có ra sao việc chị qua đây làm việc cũng chỉ vì chị
muốn ở gần nó nhiều hơn, thực sự điều này khiến nó có cảm thấy vui. Chị học rất
nhanh, chỉ cần đứng hỏi han quan sát cách hai người lễ tân khác làm việc một
chút là đã thấy chị làm việc với phong cách rất chuyên nghiệp chứ không lóng
ngóng như một số cô bạn từng đến thử việc. Cứ nghĩ chị sẽ nghịch phá lắm nhưng
điều là là gần hết buổi sáng rồi vẫn chưa thấy chị nghịch gì hết, chăm chú làm
việc, chăm chú cười nói mời những người khách bước vào quán. Thi thoảng nó vẫn
chạy ra hỏi thăm chị có mệt không, đem nước cho chị uống hay lau vội mồ hôi
trên mặt chị. Nó cũng đâu có khá hơn bao nhiêu, khách đông nhân viên ít nên chạy
vắt chân lên cổ, mồ hôi ướt cả áo. Anh Phong vẫn kiên nhẫn ngồi uống caffe ở một
góc bàn gần cổng, lúc này còn có thêm hai người bạn của anh vừa ra tới. Chắc
cũng quen chị nên cả ba người vừa nói chuyện vừa trêu chọc chị với hai cô lễ
tân kia. Đặc biệt một trong hai người vừa đến ngồi chơi với anh Phong nó nhận
ra đó là một diễn viên khá quen mặt trên tivi. Hình như anh này cũng quen với
chị nên cùng với anh Phong ngồi cười nói trêu chọc chị.
Giờ nghỉ trưa, nó và chị
được ông Kha lùa vô góc ngồi ăn trưa, chị và nó không ăn cơm của quán mà tụm lại
giành nhau món gà rán của chị bắt anh Phong chạy đi mua về. Đưa gà cho chị em
nó xong anh Phong với bạn anh cũng bị chị đuổi về luôn. Mọi chuyện cứ bình thường
như vậy thì đâu có gì đáng nói, điều đáng nói là đang vui vẻ ăn uống thì nhỏ
Hân xuất hiện từ ngoài cổng đi vào. Nhỏ không nói gì hết kéo ghế ngồi xuống một
góc bàn chỗ ông Kha đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó. Nó thôi giỡn đứng dậy đi
lại gần sẵn lấy một ly trà cho nhỏ luôn.
-
Ủa mới qua hả?
-
….
-
Uống gì không anh đi lấy cho.
-
Cho gì uống đó.
-
Là sao. Phải nói mới biết chứ.
-
Quen biết bao lâu hổng biết em thích uống gì sao?
-
Không.
Nó trả lời tỉnh bơ, một
chút thoáng buồn từ gương mặt nhỏ, nhưng rồi cũng chịu mở lời tiếp.
-
Em muốn uống caffe.
-
Uống được không đó.
-
Đó là chuyện của em. Anh cứ làm đi.
-
Ờ.
Nó thở dài quay lưng đi
vào trong, ông Kha ngẩn đầu lên nhìn hai đứa một cái rồi cặm cụi vô sổ sách tiếp
cứ như ổng không quen biết gì tới nó với nhỏ Hân vậy, nói chung chắc ổng cũng
muốn yên thân nên giả bộ làm ngơ đó thôi. Nó mà được làm ngơ như ổng chắc nó
cũng làm luôn cho rồi, mới vào quán đã thấy cái mặt khó chịu sắp kiếm chuyện với
nó rồi đó.
Nó đem caffe ra cho nhỏ.
-
Nè! Pha ngọt cho dễ uống đó.
-
Ai mượn pha ngọt vậy?
-
Không pha ngọt em nhắm em uống được không.
-
Đó là chuyện của em.
-
Giờ sao. Ai chọc giận gì qua đây làm mặt bị xị đó.
-
Ai nói.
-
Nảy giờ muốn kiếm chuyện với anh chứ gì, nhìn là biết.
-
Anh…
Nhỏ bặm môi…định nói gì
đó nhưng lại thôi, đưa tay kéo ghế lại chỉ vào ghế.
-
Ngồi xuống đi.
Nó lắc đầu ngôi xuống
theo lời nhỏ.
-
Rồi. Muốn gì.
-
Muốn gì là muốn gì? Tự nhiên muốn gì là sao?
-
Chứ em kêu anh ngồi mà. Sao lại hỏi anh.
-
Bộ ngồi chơi hổng được sao phải muốn gì mới ngồi được.
-
Rồi…thì ngồi…không muốn gì.
Nó nhún vai im lặng, mỗi
lần nhỏ bực là cái mặt trông buồn cười lắm, chắc chắn chỉ có mỗi nó mới dám cả
gan có cảm giác này mỗi khi nhỏ giận thôi.
-
Có gì muốn nói không?
-
Không.
-
Vậy thôi anh đi làm tiếp à.
Nó toan đứng dậy, nhỏ
kéo nó lại
-
Khoang…có!
-
Gì…thì nói đi.
-
Chị Phương qua đây làm gì vậy?
-
Ờ! Thì qua chơi.
-
Xạo!
-
Xạo gì.
-
Chị Phương qua đây làm đúng hôn?
Nó cũng tỉnh bơ, chẳng
phải nó muốn giấu nhỏ mà cả buổi nay nó cũng chị nghỉ chị qua đây để nghịch
chơi vài hôm thôi chứ không phải đi làm thiệt.
-
Ờ! Sao biết vậy?
-
Sao anh giấu em.
-
Giấu hồi nào.
-
Rõ ràng vậy còn chối nửa.
-
Thì chị qua đây làm chơi vài ngày chán thì thôi chứ em
nghĩ chị Phương làm hoài bên này được sao.
-
Được…Chắc chắn được.
Nhỏ quả quyết.
-
Sao biết.
-
Chỉ nói.
-
Nói hồi nào.
-
Có một lần em nói chuyện với chỉ. Chỉ nói từ nay sẽ ở
bên anh.
Nó nghe xong, bật cười…
-
Ờ! Rồi sao.
-
Anh hổng cảm thấy gì hả?
-
Thấy gì là thấy gì. Bình thường thôi, tất nhiên anh với
chị là chị em, không ở bên anh chứ không lẽ bên ai.
-
Anh…
-
Sao.
-
Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy hả.
-
Chứ mọi chuyện rắc rối cỡ nào nửa mới đúng.
-
Nhưng như vậy là không được.
-
Tại sao không được.
-
Tại….
Nhỏ im lặng, lại bị câu
hỏi của nó xoáy vào, nhỏ lại ngập ngừng không nói nên ý nghĩ của mình, nó cũng
không hiểu nhỏ đang nghĩ gì trong đầu nửa.
-
Thôi được rồi. Bửa nay có chuyện gì không vui nói anh
nghe. Ở đó giận làm chi cho mệt.
-
Ai nói em giận.
-
Chứ nảy giờ thái độ vậy là sao?
-
Hổng có thái độ gì hết. Em chỉ không muốn mọi thứ đi
khỏi sự kiểm soát của mình.
-
Kiểm soát quản ý gì ở đây nửa?
-
Anh.
-
Tự nhiên kiểm soát anh là sao?
-
Nếu không chỉ một thời gian nửa thôi…anh sẽ của người
khác mất.
-
Anh là của anh…ở đâu ra mà của người này người nó mà
ngồi suy nghĩ lung tung vậy đó.
-
Anh vẫn không hiểu em muốn nói gì hả?
-
Tất nhiên là không. Tự nhiên nói lung tung cả lên như
vậy ai mà hiểu gì cho kịp.
-
Anh giả ngốc hay thực sự là một tên ngốc hả?
-
Ai mà biết!
Nó cũng sắp mắt bình
tĩnh rồi đó. Thiệt tình là rối bù xù cái đầu chẳng nghĩ ngợi được gì làm sao hiểu
ý nhỏ muốn nói gì được. Đang yên lành vui vẻ đùng một cái qua đây kiếm chuyện
nói gì tùm lum hết làm sao nó theo kịp
cái suy nghĩ của nhỏ được.
-
Cuối cùng hai đứa mày có để cho tau yên tính sổ sách
hay là không? Ê muốn gì kéo nhau về nhà đóng cửa gây. Anh mày còn ngồi đây chứ
hổng phải vô hình nhá.
Nảy giờ nói chuyện với
nhỏ Hân, nó cũng quên mất tại bàn còn có ông Kha ngồi một đống đó. Cũng phải
thôi, nói chuyện xung quá, giờ có 10 ông Kha chắc nó với nhỏ Hân cũng không để ý
tới nửa là. Tất nhiên nhỏ Hân mà nổi giận lên rồi thì làm gì còn nghe lời người
khác nửa, nhỏ quắc mắt nhìn ông Kha.
-
Kệ tụi em. Anh đi chỗ khác làm chuyện của anh đi.
-
Ê! Con nhỏ này. Quán của…
-
Rồi sao…
Ông Kha cũng á khẩu luôn
với nhỏ, ngang ngược đến thế là cùng, ổng hả họng hít một hơi thiệt mạnh, thở
phì một cái lấy bình tĩnh rồi lẳng lặng cầm cuốn sổ lên lon ton đi vào trong.
Giờ thì hết biết ai mới là người lớn nhất có quyền nhất ở cái quán này luôn rồi.
-
Thôi. Anh không nói chuyện với em nửa. Tự nhiên qua
đây kiếm chuyện…còn ăn nói như vậy với anh Kha nửa. Em muốn làm gì làm đi. Anh
đi làm việc tiếp.
Nó cũng im lặng quay
lưng đi làm việc tiếp để lại nhỏ một mình ngồi đó. Bao giờ cũng vậy, giận vui
vui thì được còn tự nhiên kiếm chuyện kiểu này cách nó đối xử thì dù là ai cũng
vậy, im lặng đi chỗ khác. Nó thì đi chỗ khác nhưng có một người siêu vô tư chưa
biết chuyện gì xảy ra nên tung tăng chạy lại gần nhỏ Hân đó là chị. Giải quyết
xong món gà rán ngon lành nên mặt tươi cười hớn hở chạy ra bàn nhỏ Hân, nó thì
đang đi vòng phía xa nên không kịp chạy lại cản. Và tất nhiên chị sà ngay vào
bàn tươi cười nắm tay nhỏ Hân. Nó đứng từ xa nhìn chứ chưa biết phải làm gì.
Hai cô gái gặp nhau, một người mặt cười, một người mặt căng thẳng, cuộc nói
chuyện diễn ra, không nghe rõ họ nói với nhau gì, chỉ thấy chị tắt nụ cười, nhỏ
Hân thì đứng thẳng dậy. Chị ngơ ngác đưa ánh mắt nhìn xung quanh, có lẽ chị tìm
nó, có lẽ chị cũng không biết vì sao tự nhiên nhỏ Hân lại giận đến vậy. Cá tính
của nhỏ là vậy nhưng hôm nay có vẻ như cái cá tính ấy đã đặt nhầm nơi và nhầm
người mất rồi. Nó vội chạy lại kéo chị đứng dậy.
-
Chị đi vô trong đi.
-
Nhưng mà nhox…
-
Đi đi. Nhanh
-
Uhm uhm…
Chị đi vô, thi thoảng lại
ngoái nhìn. Nó lắc đầu quay qua nhỏ em.
-
Em nói gì với chị vậy?
-
Hỏi có mấy câu bình thương thôi.
-
Hỏi bình thường mà như cãi lộn vậy hả. Hôm nay em sao
vậy?
-
Chuyện đó phải hỏi anh.
-
Anh làm sao biết em nghĩ gì mà hỏi anh. Tự nhiên em kiếm
chuyện với tất cả mọi người là sao. Có gì thì trút hết vào anh nè. Đề cho chị
yên.
-
Nhưng em không thích. Em không thể để yên được. Em
không muốn anh gần gũi với chị Phương.
-
Tại sao không? Tất cả đều quen biết, bạn bè chị em với
nhau. Hôm nay tự nhiên lại gây chuyện nói lung tung cả lên là sao. Nói anh
nghe, chị Phương làm gì sai với em hả.
-
Không làm gì sai. Nhưng em….
-
Thôi được rồi. Nảy giờ to tiếng giữa quán như vậy là đủ
rồi. Anh nghĩ em nên về đi.
-
Em chưa nói hết.
-
Muốn gì tối tính. Giờ đang giờ có khách trong quán. Nảy
giờ nói chuyện như cãi lộn giữa quán ai cũng nhìn không thấy kỳ sao? Em về đi.
Tối nay anh qua rồi muốn nói gì nói. Ok.
Nhỏ im lặng ngồi xuống,
đưa ánh mắt xoáy vào nó, có lẽ nhận ra gương mặt nó cũng rất dứt khoác cho nên
nhỏ cũng xiu lòng, suy nghĩ một hồi nhỏ đứng dậy cầm ví đi thẳng ra ngoài không
quên bỏ lại một tờ tiền 100 trên bàn.
-
Anh nhớ lời anh nói đó. em chờ.
Bóng nhỏ khuất sau cánh
cổng chính quán, nó lắc đầu thở dài một tiếng rồi thu dọn ly mang vào trong.
Ông Kha ngồi ở quầy nhướng mắt nhìn nó hỏi.
-
Mày chọc gì con nhỏ làm um sùm cái quán vậy thằng kia.
-
Em biết chết liền. Bửa gặp bình thường. Mấy nay có gặp
được đâu lấy gì chọc.
-
Tau mệt tụi mày quá. Làm banh cái quán tau tụi mày mới
vừa lòng. Đ.M
-
Chắc em khỏe lắm à.
Nó để đống ly vào quầy rồi
đi trở ra kiếm chị. Cũng không khó lắm để tìm ra chị, đang ngồi ôm gối bông mặt
rất đăm chiêu suy nghĩ. Nó lại gần ngồi xuống chọt chọt vô mặt.
-
Nè! Nè!
-
Đánh chết giờ, chọc chị hả?
-
Đừng buồn ha.
-
Buồn gì đâu?
-
Nhìn cái mặt vậy mà hổng buồn. Nảy Hân nói gì chị vậy?
-
Thôi nhox đừng biết chi.
-
Không cho biết thì thôi, mà chị đừng có làm cái mặt vậy
nửa. Nhìn ngố lắm.
-
Ngố cái đầu nhox đó. Tại nhox hết.
-
Chuyện gì nửa.
-
Ai biểu nhox ngốc quá chi.
-
Ngốc hồi nào.
-
Bộ nhox chưa hiểu bé Hân nghĩ gì thiệt hả?
-
Hiểu cái gì đâu. Tự nhiên qua làm ầm kiếm chuyện hết
người này tới người kia. Ông Kha cũng bị kiếm chuyện kìa.
-
Bộ bé Hân giận chị lắm phải hôn nhox?
-
Sao biết giận?
-
Chị đoán! Chắc chị làm gì sai rồi.
-
Làm gì là làm gì. Mấy bửa trước hai người nói chuyện
riêng với nhau gì mà giờ thái độ nhỏ Hân có vẻ khác quá vậy? Có gây nhau không
đó.
-
Hông mà. Chị có làm gì đâu. Bé Hân nhắn tin nói muốn
nói chuyện riêng với chị. Bé Hân hỏi nhiều lắm luôn, chị nghĩ sao thì nói vậy,
chị đâu nói gì làm bé Hân buồn đâu.
-
Ờ! Ủa vậy hổng phải chị bày trò đòi nói chuyện riêng với
nhỏ Hân hả.
-
Hông có. Bé Hân đòi nói trước đó. Hihi nhờ vậy chị mới
biết bí mật của bé Hân đó.
-
Bí mật gì?
-
Xí! Nhox tự hiểu đi ha. Đừng hòng dù dỗ chị nói.
-
Không nói thì thôi.
Nó ngồi thẳng dậy cầm ly
trà uống ực một hơi. Chị ngẩn mặt lên nhìn nó.
-
Nhox nè!
-
Gì?
-
Bộ nhox hổng hiểu ý bé Hân thiệt hả?
-
Hiểu chết liền.
-
Đồ ngốc! Hihi chị là người ngoài chị còn biết từ lâu.
Nhox chơi thân với bé Hân nhiều như vậy mà nhox còn hổng hiểu người ta. Vô tâm
ơi là vô tâm…vậy còn hổng hiểu…nói gì tới…
-
Tới gì? Nói luôn đi ngập ngừng chi nửa?
-
Tới cái đầu nhox. Tự hiểu đi ha. Đồ khờ.
Hết nói nó ngốc tới nói
nó khờ. Cái người ầm ầm ngang ngược như nhỏ Hân đã đủ nhức đầu rồi, giờ thêm bà
chị bí bí hiểm hiểm này nửa, suy nghĩ riết chắc hói đầu thiệt luôn quá.
-
Thui mệt quá. Chị muốn về.
-
Sao về? Hổng làm nửa hả?
-
Chị muốn về. Mai làm nửa.
-
Thỏa thuận làm ca nào với ông Kha sao giờ đòi về?
-
Kệ chị đi. Nhox nhiều chuyện quá à. Chị muốn về!!!
-
Ờ thì về đi.
-
Đánh nhox chết giờ…hihi đi nhanh lên….
-
Hay quá ha…chút mắc làm mà…đi bộ về đi ha…
-
Hihi nhanhhhhhhhh…
Chị tươi cười kéo tay nó
dậy đi ra cổng. Vui vui buồn buồn thay đổi nhanh như chong chóng, chẳng biết đường
nào mà tính.
Đưa chị về nhà xong, nó
lại chạy ngược trở ra quán tiếp tục làm công việc của mình. Buổi trưa quán
không quá đông khách nhưng lại là khoảng thời gian làm việc mệt nhất trong
ngày. Cứ như vậy mãi cho đến đêm, quán hết khách, dọn dẹp qua loa cho xong rồi
chào ông Kha về trước. Một ngày làm việc dài, người mệt nhoài, chỉ muốn nằm dài
ra nền phòng mà ngủ một giấc cho thiệt đã, nhưng làm sao nằm được giờ này khi
trong đầu lại hiện ra gương mặt của nhỏ Hân. Dù sao cũng là bạn bè, nhỏ lại là
con gái, chiều một chút cũng chẳng chết được, thôi cứ mò mặt qua cho nhỏ muốn
chém muốn giết gì cho hả giận thì làm.
Nó chạy qua, call cho nhỏ,
nửa tiếng sau nhỏ bước ra im lặng, nó dẫn xe lên lề. Nhỏ mặc đồ ở nhà khoe đôi
chân dài, áo thun ôm sát người. Xinh đẹp là điều không phải bàn cãi nhưng chẳng
hợp với cái vẻ mặt bí xị này, đến giờ nó cũng chưa nghĩ ra nó làm gì có lỗi mà
tự nhiên nhỏ lại thái độ như vậy với nó nửa. Hai đứa ngồi im lặng trên vỉa hè,
cứ như cặp tình nhân đang giận nhau mà chưa biết phải làm lành thế nào vậy. Nó
lặng ngắm đường phố về khuya, dòng xe xuôi ngược còn nhỏ Hân thì nhìn nó, ko cần
nhìn nhỏ nó cũng cảm nhận được ánh mắt nhỏ đang hướng về nó, có khi nào đang
chuẩn bị nhào vô ăn thịt nó không nhỉ.
-
Em xin lỗi!
-
Ờ!
-
Hồi sáng có phải em quá đáng lắm hôn?
-
Với anh thì không sao nhưng với anh Kha, chị Phương
thì có.
-
Anh Kha em sẽ xin lỗi sau. Nhưng em không làm gì quá
đáng với chị Phương.
-
Anh không biết, nhưng nói chuyện với em xong chị buồn
lắm.
-
Anh thực sự quan tâm đến chị Phương nhiều vậy sao?
-
Tất nhiên.
-
Còn em.
-
Ý em là sao?
-
Giữ em và chị Phương anh quan tâm ai nhiều hơn?
-
Không thể hỏi như vậy được.
-
Tại sao?
-
Em khác, chị khác. Em là bạn anh, có thể nói là bạn
thân cũng được. Còn chị như chị gái của anh. Làm sao so sánh hay đánh giá quan
tâm ai hơn được.
-
Anh nói thì hay lắm. Nhưng trong lòng anh đâu có nghĩ
vậy đúng hôn.
-
Chứ em nói coi anh nghĩ sao.
-
Em hổng biết. Em hổng dám nghĩ tới.
-
Em hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên cứ đem mình ra so
sánh với chị. Anh đã nói đừng mang chị vào nói nửa vì chị là chị, em là em, anh
không thấy hai người có việc gì mà em phải tự làm khó mình như vậy.
-
Ý anh nói em tự suy diễn đó hả?
-
Anh không có nói vậy.
-
Em hổng có suy diễn. Em quan sát từ lâu rồi, bộ anh
không thấy hai người thân thiết quá mức bình thường hay sao?
-
Anh với chị đó hả?
-
Uhm!
-
Anh thấy bình thường mà. Đâu có làm gì quá đáng đâu.
-
Nhưng cứ như vậy hoài…em sợ…
-
Sợ gì?
-
Em….
Nhỏ lại im lặng, nó cũng
càng không hiểu gì cho lắm. Nhưng cũng mờ mờ đoán được ý của nhỏ. Có lẽ nhỏ
đang lo lắng việc nó thân thiết với chị và sẽ quên đi lời hứa với em, dù sao từ
lâu nó đã đoán việc trước khi đi chắc em có gửi gắm nhỏ Hân ở lại để mắt đến nó
giúp em.
-
Đó! Toàn nói được chút lại ngập ngừng không nói rõ ra,
vậy làm sao anh hiểu em muốn gì. Con gái tụi em thật phức tạp.
-
Là anh ngốc, anh vô tâm thì có.
-
Được rồi thì tại anh hết được chưa. Biết nói anh ngốc
thì có việc gì làm ơn nói rõ ra hết đi cho anh biết, cứ che che giấu giấu nói
chuyện kiểu nửa vời vậy rồi la anh.
-
Dù sao em cũng là con gái mà. Anh không thể để tâm một
chút, nhìn sâu một chút để hiểu hay sao. Anh có biết vì sao hôm nay em nổi nóng
như vậy không. Vì em không biết mình còn kiên nhẫn được bao lâu nửa, em biết
mình sai nhưng nếu em không làm gì, sớm muộn anh sẽ đi.
-
Anh đi đâu đâu. Ai nói em anh sẽ đi.
-
Ý em nói là nghĩa bóng chứ bộ.
-
Là sao.
-
Em không biết em không biết. Em không biết mình đang
nói cái gì nửa.
-
Thôi nè. Tự nhiên xúc động dữ vậy?
-
Tại anh chứ tại ai. Còn hỏi nửa? Thiệt hổng hiểu nổi trên
đời có một tên vô tâm như anh.
-
Ờ! Sao cũng được.
Nó lắc đầu thở dài nhìn
lên trời tự hỏi “mình làm gì mà ai cũng nói vô tâm hết nhỉ?”. Nhỏ Hân lại im lặng,
chắc đang suy nghĩ sẽ nói gì tiếp theo, giờ có nó muốn nói gì thì nói chứ nó là
nó chẳng biết gì để nói với nhỏ đâu. Chợt nhỏ Hân lại lên tiếng.
-
Anh có biết nhỏ Thy trước khi đi đã từng nói gì với em
về anh không?
-
Nói gì?
-
Anh là một tên lãng tử. Nếu không có nhỏ bên cạnh, anh
sẽ nhanh chóng có một người khác. Lúc đó em hổng tin, nhưng càng ngày em càng cảm
nhận được anh đúng là người như vậy. Anh có biết anh là tên đào hoa đáng ghét
nhất hông hả?
-
Ờ! Thy nói vậy thiệt hả.
-
Em nói dóc anh làm gì. Sao, tới người yêu anh cũng nói
anh như vậy, hết chối đúng hôn.
-
Ờ! Thì anh có chối gì đâu. Em với Thy muốn nghĩ anh
sao thì nghĩ, anh cũng hổng có gì giải thích.
-
Đúng quá rồi giải thích được gì nửa.
-
Ờ ờ! Vậy sao Thy chịu yêu anh chi trời.
-
Tại nó ngốc chứ sao…cả em…càng ngốc hơn…
Câu nói vừa thốt ra, nó
chưa kịp nghe hết, nhỏ đã im bặt, quay mặt đi chỗ khác…nó sững người…đưa ánh mắt
nhìn nhỏ, tất nhiên nó cũng chưa nghĩ gì quá sâu xa, đơn giản là thấy thái độ
nhỏ tự nhiên im bặt nên thắc mắc một tí.
-
Là sao? Nói tiếp đi.
-
Anh…tự hiểu đi.
-
Nói thiệt đầu anh giờ cũng rối mù, em bắt anh hiểu anh
chịu thua, không nghĩ được gì đâu.
-
Anh!!!
Nhỏ mím môi, gương mặt lộ
rõ vẻ vừa khó chịu vừa như muốn nói rằng “em bó tay với anh luôn”. Tự nghĩ lại
lúc đó công nhận nó ngu vô đối luôn nhỉ…Nó gãi gãi đầu quay qua nhìn nhỏ.
-
Nè! Bộ em thấy anh vậy thiệt hả?
-
Bay bướm, vô tâm, lãng tử vô cùng. Nói quỵt toẹt ra đi
bày đặt như vậy. Tính xấu rõ mồn một, sợ quá hổng dám nói thẳng chứ gì.
Hix hix cái cô nương
này, có cần phải nói thẳng băng ra như vậy không, bộ phải nói xấu cho nó đâm đầu
xuống hố chết nhỏ mới vừa lòng hả dạ hay sao nè.
-
Anh thấy mình cũng đâu có tệ tới vậy đâu.
Nó cười khì khì.
-
Anh còn cười được nửa hả. Nói trúng tim đen anh rồi,
khỏi chối đi ha.
-
Ờ ờ!
-
Cứ cười đi đồ xấu xa. Hổng hiểu tại sao…em lại dính vô
anh nửa. Nói hoài anh vẫn hổng hiểu, nói hoài anh cứ vô tâm cười hì hì hoài.
-
Anh!...
Có điều gì đó đi qua
trong đầu, nó hiểu điều gì đó, không rõ hình dung, như rõ ràng nó sắp hiểu điều
gì đó. Cảm thấy hơi khó thở một tí, ngột ngạt một tí, bối rối một tí. Nhỏ im lặng,
nó cũng im lặng. Rồi nhỏ đứng dậy đưa mắt nhìn chằm chằm vào nó rồi xoay lưng
đi hướng về phía nhà nhỏ.
-
Anh về đi! Em mệt rồi! Em muốn ngủ! Anh ngủ ngon!
-
Ờ ờ!
Nó cũng đứng dậy dựa người
vào tưởng đưa ánh mắt nhìn theo nhỏ. Đêm SG hanh hao những cơn gió heo may,
không có những hạt sương lấm tấm trên vai vào cái tiết trời khô hanh thế này.
Dòng người qua lại, những ngọn đèn đường, những ánh đèn xe vụt qua, vụt lại. Tiếng
gió xào xạc lùa vào tán cây, tiếng côn trùng rả rích. Giữa cái một chút ồn ào
nhẹ nhàng, bình yên của đêm SG, tưởng chừng như người ta có thể lắng nghe được
cả hơi thở, lắng nghe được cả nhịp đập bên trong lồng ngực. Nó im lặng đưa ánh
mắt đượm buồn của mình nhìn theo bóng nhỏ Hân khuất dần sau cánh cổng sắt.
“ Ừ đã biết anh là tên
lãng tử đào hoa, ừ đã biết anh là kẻ vô tâm đáng ghét, ừ đã biết anh là tên nhóc
con xấu xa…nhưng…sao em lại yêu anh làm gì hả….Ngốc!”
hum nay anh đăng mụn thế. lần thư 2 em là n đọc đầu tiên. cố lên a nhé
Trả lờiXóacố lên bạn hiền nhé
Trả lờiXóaThank M cháp mới, giữ gìn sk nhé M ơi,
Trả lờiXóacao cu nhưng mà hay qua !!!!!!!!!!!
Trả lờiXóathanks M nhieu. M zu zin suc kheo nha. hay viet tiep de moi nguoi cung cam nhan va chia se nhe M.
Trả lờiXóacuoi cung chap36 nay M da hieu duoc tinh cam ma H danh cho M.
Trả lờiXóa1 chap chứa đựng nhiều cảm xúc lẩn lộn. vui buồn đan xen lẩn nhau
Đôi khi giả vờ nhưng thấy nhẹ nhàng phải không anh
Trả lờiXóathanks, hi vong som co chap moi
Trả lờiXóahjx, hôm qua thức khuya mà quên lên blog, tới h mới đọc =((
Trả lờiXóaHaha nêu có dịp vào SG viêc đâu tiên minh làm chac là vào quán mrKha thưởng thuc cái coffe ko đường của mon
Trả lờiXóahay qua :)
Trả lờiXóaSóng gió tới rồi ko biết m làm gì giữa 2 cô gái nhỉ
Trả lờiXóahappy
Trả lờiXóayêu cầu Mon ra ngay chập 37 nha. Đọc vậy ức chế lắm đó. (^_^) hehe !!
Trả lờiXóaCo ai biet quan cf cua m lam k vay?cho minh xin dia chi di.khi nao vao sg thi minh vao xem thu,hj
Trả lờiXóakhông biết Mon giả vờ không hiểu hay thật chứ mình từ những chục chap trước thì đã biết cô bé này thích Mon rồi!
Trả lờiXóahix! đôi khi người trong cuộc không hiểu ma
Xóara cháp đi mon ơi
Trả lờiXóanói chung thì đôi khi giả vờ lại làm cho chính mình mệt mỏi. hãy chấp nhận sự thật và có 1 lý do nào đó để... có lẽ trong long sẽ thanh thản hơn. thanks M. cố gắng lên M nhé.
Trả lờiXóaMình đã đọc liên tục My Life và My Daisy trong 5 ngày. Hoa hết cả mắt khi nhìn vào các dòng chữ nhưng vẫn cố đọc cho hết.
Trả lờiXóabình thường đầu tháng Nhóc ra chap mới. sao chap 37 này ra muộn thế bệnh hay sao vậy?
Trả lờiXóahay về quê rồi. đi ngang Tân An thì cafe nhé! nếu đc thì cho địa chỉ face.
Trả lờiXóaM viết một số chap rùi mà chưa đc duyệt đăng,ae cứ bình tĩnh mà hóng đừng có nóng máy cháy buzi,
Trả lờiXóaMột cái vỏ bọc khá dày để nói lên sự ngu ngốc của M,
Trả lờiXóaChờ chap mới cả tháng r mà a M chưa ra :( hơi bị bùn :(
Trả lờiXóaèo lâu quá ta sắp hết tháng ùi mừ chưa có chap :(
Trả lờiXóaCó chuyện gì đó xảy ra với Mon chăng @@
Trả lờiXóaTruyện này mình đọc đi đọc lại. hayyy
Trả lờiXóaMất gần nguyên 1 ngày để đọc từ đầu tới đây
Trả lờiXóađọc tới đây mà vẫn có mấy thắc mắc chưa được làm rõ, mong bác Mon sớm ra chap mới để biết được cái kết. Mà cũng được 5năm từ ngày e Thy đi rồi bác nhỉ, không biết bác có chờ tới lúc e về hay e có về ko nữa
Trả lờiXóatrông cả tháng mà k có gì cả bùn quá k biết có chuyện gì mà k ra chap nữa
Trả lờiXóachắc chắn là thy sẻ ko bao giờ về nữa. nên Mon đã ko thể ra chap đc nữa.
Trả lờiXóaSao k có chap ms v thím M
Trả lờiXóaM gặp chuyện gì hay sao mà lâu ra chap mới thế?
Trả lờiXóamoi nguoi biet quan cafe anh mon lam o duong nao...ten quan la gi khong??de hom nao co dip len SG mih ghe uong...
Trả lờiXóaP/s a mon neu biet dc ngay chi ve thi co the cho doc gia co the dung nhin canh anh gap lai chi thy sao 10nam xa cach duoc k nhi...e nghi doc gia se mog cho ngay do lam.
a mon co ke la chi thy co len mang viet entry blog de tam su ve "mot ng toi-mot ng vo tam" ma chac a mon cug biet nick blog cua chi dung hk
Trả lờiXóachac chi cung da va dang doc nhung hoi uc dep de cua 2 anh chi..va da cuoi va khoc nhu a dag viet moi tap truyen nay.
-anh con phai doi 8nam nua dung hk?trog 8 nam nay em se luon theo doi tung chap cua a..dung la mot cuoc tinh hai va dep chag ai co the nghj duoc nhug ket thuc lai dam nuoc mat nhu the..em la con trai nhung da khoc rat nhieu khi doc nhug phan cuoi cua mylife...em mog a se co gag vuot qua noi dau va se mau chong binh phuc nhung vet dau ve the xac luc xua..cam on anh da chia se cau truyen cua minh.
blog đó chắc đã k tồn tại. m cũng k biết tại sao thy lại bắt m đợi 10 năm. tại sao phải là 10 năm. dù trước khi ra đi lại để nhỏ hân chăm sóc mon. mon khờ phải không. m cũng sẽ dõi theo my life và luôn ủng hộ mon. hihi lúc nãy có đọc được 6 câu mon viết trong "...." và quên mất k kịp lưu. chắc quả này phải lần lại tưng chap 1 để tìm lại câu nói bất hủ đó. ^^!
Xóai love my life
Mười năm trôi qua , trôi qua ,anh như k ra đi ,k ra đi mà như người trở lại
Xóahix hix , hi vọng a mon vẫn ổn , mong ngóng chap mới từng ngày , thấm thoát đã 2 tháng rồi ==
Trả lờiXóaNgày nào củng vào xem chap mới đó a àh @@
Trả lờiXóa2 tháng r đó :( ra chap đi anh
hì cuốn tiểu thuyết này sẽ còn 8 năm nữa mà bạn... đồng hành cùng my life rồi bạn cũng sẽ biết thôi.
Xóalau qua doi mai ma ko thay
Trả lờiXóahay quá anh M
Trả lờiXóacảm giác đợi chờ thật là chán nhưng ko sao hi vọng tg vẫn khẻo là ok
Trả lờiXóahì mon. lan truoc cach day kha lau roi. m cung co doc truyen my life cua mon. nhưng la trên trang truyện gì đó k nhớ lắm vì cũng khá lâu rồi.lúc t bat dau roi m đi . hinh như chap 200 , m cứ nghĩ 8 năm sau m mới viết tiếp về cuộc sống hiện tại, nhưng hnay vo tình vào google. tim lại đoạn kết chap 200 để xem co ai đọc được nhận xét của m k thì vô tình đọc được phần tiếp theo cua my life. cảm ơn m nhìu lắm. m k đủ can đảm để viết và cũng k thể viết lên những dong nhật ký.....m biết điều mon nghĩ.k mang truyện tình cảm ra để kinh doanh. nhưng m àk . dây k phải la kinh doanh..m cũng k biết nên nói thế nào nữa.nhưng thật sự mọi người đều rất mong được biết cuộc sống of mon tiếp theo sẽ như thế nào. nó cũng gần như 1 cuốn tiểu thuyết vậy.m mong chờ những phần tiếp theo. sẽ luôn dõi theo my life. dù đoán rằng hân va chị p 1 trong 2 ng co thể iu mon đi nữa. cũng mong mọi điều tốt lành sẽ đến vs mon.
Trả lờiXóathân
Chao mon. minh cung muon biet cuoc song cua ban sao nay the nao va minh muon biet va thac mat ve loi hua cua hai nguoi. Mong ban se ra chap moi.
Trả lờiXóakhông biết chữ J trong my life + my daisy la fy gi nữa thấy xuất hiện nhìu lắm lun đó tò mò vá có ai giải thích dùm k
Trả lờiXóalâu lắm mới thấy a viết hjx. chap này lấy tên là a cám ơn vì điều đó @@
Trả lờiXóahay tuyệt!
Trả lờiXóahạt điều rang muối vietnuts
Có khi nào nhỏ Cherry chính là bà cô nữ hoàng không ta? Biết đâu người Phương yêu chính là Mon? Giả thuyết là thế này: Những gì mà Phương giấu Mon, muốn Mon từ từ nhận ra chính là quá khứ 2 người đã từng gặp và quen nhau nhờ vụ "anh hùng cứu mỹ nhân". Đọc xong thì quá khứ của quá khứ thì cảm thấy sáng tỏ ra phần nào những bí ẩn trong đó rồi.
Trả lờiXóaui da. ngã tư đường anh mon sẽ đi như thế nào đây?
Trả lờiXóa