-
HeY!
-
…
-
HeY!
-
…
-
HeY!
Nó
bật cười, tay xoa nhẹ lấy má chị, mịn như má trẻ con. Chị nhăn mũi, cắn mạnh
lên ngực nó ra vẻ giận dỗi.
-
Sao
em kêu anh hổng trả lời.
-
Đang
nằm kế bên, kêu réo gì nửa chị của tui.
-
Hứ!
Hổng biết, khi em kêu anh phải trả lời, bất cứ lúc nào, biết chưa cưng!
-
Rồi,
thì HeY! Chịu chưa.
-
Nhớ
đó!
Nó
với tay cầm lấy bình trà rót đầy ly rồi đưa lên miệng nhấm từng ngụm nhỏ, chị
chống cằm ngả đầu lên bụng nó ngần mặt nhìn nó…cười tươi như hoa cúc dại vào
mùa.
-
Hổng
biết anh ngốc thiệt hay giả ngốc nửa.
-
Là
sao?
-
Anh
đó, sao anh hổng nhận ra em yêu anh hả?
Nó
cười nhẹ để ly trà xuống chiếc bàn đặt sát đầu giường, tay xoa xoa vào tấm lưng
trắng hồng của chị.
-
Anh
không dám nghĩ đến em mà lại yêu anh. Anh nghĩ đơn giản là vậy.
-
Đồ
ngốc hết sức luôn, người ta đối xử với anh như vậy mà anh hổng biết em yêu anh.
Nè ha, hổng yêu ai thèm cho anh nắm tay chứ, hổng yêu ai thèm cho anh gần em.
Em yêu anh, em mới để cho anh đụng vô người em, ôm em nè, giỡn chạm vô ngực em
luôn nè, em yêu anh em mới để anh ngủ chung với em. Em yêu anh…em mới…mới…mới
hôn anh.
-
Hả!
hôn hồi nào, mới hôn lần đầu hồi tối mà.
-
Hihi!
Ai nói hồi tối là lần đầu tiên chứ.
-
Chứ
sao nửa?
-
Hihi
đúng là hồi tồi là lần đầu anh hôn em, nhưng hổng phải lần đầu em hôn anh.
Chị
cười tinh nghịch hai tay chọc chọc vào ngực nó ra vẻ xấu hổ, nó ngơ ngác nhìn
chị rồi phì cười.
-
Thì
ra…có người hôn lén.
-
Hứ!
Hồng phải hôn lén, em hôn công khai đàng hoàng, tại mấy lúc đó anh ngủ, anh
say…chứ bộ.
-
Thì
cũng là hôn lén thôi, nhân lúc người ta không biết gì, cưỡng hôn người ta…
-
Hihi
kệ em đi, anh là của em, em muốn hôn lúc nào hổng được. Giờ sao, cãi hôn…ý kiến
hôn!!!
Vừa
nói chị vừa chống tay ngồi dậy nghinh nghinh mặt rồi ôm lấy cổ nó hôn lấy hôn để
cứ như hôn dằn mặt nó vậy.
-
Nè
nè con gái gì bá đạo quá vậy, từ từ cho thở cái coi!
-
Hihi
ráng chịu hihi!
Nó
vừa nghiêng người tránh nụ hôn như vừa liếm vừa cắn của chị, khẽ ngả đầu ra giường
thở phì.
-
Không
tin được em mà lại yêu anh luôn đó. Anh dở tệ đủ thứ, lười biếng, không giỏi
làm việc, không có ngoại hình, điều kiện lại không tốt, tính tình càng khô cứng,
vô tâm, lạnh lùng và bất cần. Vậy mà…em vẫn yêu anh. Thật kỳ cục!
Chị
ngồi bật dậy, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm khảm nó, nụ cười chị ngọt ngào đưa
ngón tay bịt miệng nó lại.
-
Anh
không giỏi, em biết anh dở tệ những gì, nhưng em nhìn thấy anh vì em mà cố gắng,
có thể với mọi người anh là người dở tệ, nhưng với em anh là người tốt nhất. Em
có cần người mẫu đâu mà cần ngoại hình.
-
Cần
chứ, một người con gái cần một chàng trai có ngoại hình đủ để bảo vệ cô ấy chứ.
Anh lại chẳng đánh nhau lại ai, bao giờ, lại nhát gan nửa chứ.
-
Đánh
nhau giỏi để làm gì? Em cần người yêu chứ có cần vệ sỹ đâu, với lại ai nói anh
của em nhát gan. Em nhìn thấy anh vì em mà lao xuống hồ để cứu em bất chấp mình
bị thương. Em nhìn thấy anh vì bảo vệ em mà biết rõ đánh hổng lại người ta anh
vẫn đánh.
-
Thì
thì nhiều lúc máu nó dồn lên não nên đánh bừa ấy. Nói thì nói, tính anh lại vô
tâm, lạnh lùng nên…
-
Em
nhìn thấy được quá khứ của anh, em biết vì sao anh có cái tính cách ấy. Anh là
chàng trai có vẻ ngoài lạnh nhưng trái tim rất ấm áp, anh sống bằng tình cảm,
chính vì vậy anh dùng cái vẻ bất cần bên ngoài để che đi con người thật của
mình, như một cách anh tự bảo vệ chính mình có đúng hông. Em yêu anh, em yêu cả
quá khứ tuổi thơ của anh, đi cùng anh cả một thời gian dài từ nhỏ đến giờ, chưa
đủ để em hiểu người yêu của mình hay sao. Yêu anh là kỳ cục, vậy thì hai đứa
mình sẽ là một cặp đôi kỳ cục nhất thế giới…hihi!
-
Ừ
thì…
-
Anh
ngốc, bản chất của tình yêu chính một phần lớn là sự mù quáng. Trong mắt em,
anh là người tốt nhất trên thế giới này, bất chấp anh thua bao nhiêu người con
trai khác đi nửa. Cũng như em tin rằng trong mắt anh, em là duy nhất, tốt nhất…có
đúng hôn.
-
Thì
cũng đúng…nhưng mà biết đâu sau này nhìn thấy được cô khác….
-
Hứ!
Em biết ghen đó, ai cho anh nhìn thấy cô khác, hứ anh là của em, anh sẽ hổng có
cơ hội nhìn được cô khác đâu…trừ khi em hổng còn ở bên anh. Một khi em còn ở cạnh
anh, hổng cô nào có cơ hội giành anh được với em đâu.
-
Tự
tin quá nhỉ.
-
Chứ
sao! Vì em là nữ hoàng mà, nữ hoàng tốt nhất. Biết chưa!
Nó
bật cười, chị tinh nghịch ôm lấy cổ nó, nhìn sau mắt nó…một ánh nhìn say đắm của
người đang yêu, long lanh như cách chị nhìn nó hằng ngày mãi cho đến bây giờ nó
mới nhận ra ý nghĩa ánh mắt ấy. Từ một cô gái tinh nghịch, trong giây lát bổng
nhiên biến thành chị dịu dàng của nó. Tay chị luồn sâu vào tóc nó, nhè nhẹ chạm
môi vào môi nó, không phải nụ hôn gấp gáp nồng nhiệt, mà chỉ là nụ hôn nhẹ
nhàng, thật sâu, tưởng chừng không bao giơ dứt được.
-
Anh
là của em!
Chị
thầm thì, môi vẫn không rời môi nó, ma mị như lệnh của một nữ hoàng, chẳng hiểu
sao nữ hoàng lại đi yêu tên nhóc là nó, cuộc sống đôi khi thật nó nói trước điều
gì, cũng như chưa bao giờ nó dám nhận ra, nó nghiện chị nhiều như thế nào.
Bình minh khoe ánh nắng rọi sáng khắp những
con dốc chông chênh, sương mù dần tan nhường chỗ cho nhịp sống thường ngày bên
dưới thành phố, nó đứng dậy vươn vai nắm tay chị kéo ra khỏi đống mền bông.
-
Dậy
đi ăn sáng nè chị của tui ơi.
-
Em
muốn ngủ, đêm qua có ngủ đâu mà dậy.
-
Thì
cũng phải đi ăn gì đó rồi trở về ngủ, không được để bụng đói mà ngủ nướng chứ.
-
Nhưng
em muốn ngủ.
-
Ngoan
chở đi ăn xíu rồi về ngủ. Nghe lời đi.
-
Uhm
Chị
cười tinh nghịch đưa hay tay ôm lấy cổ nó nũng nịu ra dấu nó phải ôm chị ra khỏi
giường. Tất nhiên nó chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi ôm lấy eo chị, tay còn lại
vòng xuống chân nâng chị ra khỏi giường, bất giác nó giật mình vì cũng không đến
nổi quá yếu như nó tưởng, vẫn có thể nhấc bổng chị lên đưa ra khỏi giường. Nó
ngẩn người nhìn làn da chị ánh hồng lên khi những tia nắng sớm chiếu vào, tưởng
chừng có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên người chị, nó vội vàng kéo lấy chiếc
mền bông khoác lên cơ thể mịn màn của chị.
-
Vẫn
chưa chịu mặc áo vào sao, lạnh bệnh bây giờ.
-
Em
chưa muốn mặc, em muốn anh phải ngắm em hoài luôn.
-
Mặc
áo vào cũng ngắm được mà. Giờ vào đánh răng rửa mặt đi ăn sáng, người gì như
con nít ấy.
-
Hihi
con nít mà hổng mặc đồ cho anh nhìn hả…đồ ngốc!
Chị
nghinh mặt xoay người bước vào wc, không quên để lại nụ cười khêu khích bản
năng con trai của thằng nhóc đang đứng ngẩn người nhìn theo cơ thể chị dần hiện
ra dưới ánh nắng bình minh lấp lánh. Chiếc mền bông bị chị kéo ra trải dài dưới
sàn, vài đốm đỏ như những bông hoa vỡ tan thấm sâu vào giữa màu trắng tinh
nguyên. Nó mĩm cười ngồi xuống đưa tay ôm lấy chiếc mền bông ấy vào người, hít
lấy mùi hương chị còn vương đâu đó trong từng sợi vải, nó như một tên ngốc lạc
giữa những cảm xúc dâng nhẹ trong lòng, dịu êm và nhuốm đầy những gam màu gọi
tên là yêu thương. Nó dựa lưng vào giường, đưa ánh mắt nhìn vào cửa phòng wc,
bên kia tấm kính mờ, dáng chị như rõ hình hài trong nắng sớm, tiếng nước chảy,
tiếng chị hát lalala giai điệu ngọt ngào của một ca khúc nào đó, chợt nó mĩm cười..
“
HeY! Xin lỗi…vì đến giờ anh mới nhận ra em”.
Thành phố thật bình yên dù người qua kẻ
lại trên đường, nhịp sống thường ngày vẫn diễn ra rộn rã trên đến từng ngõ hẻm.
Nhưng vẫn cảm giác thật bình yên, nó nhìn sang bên cạnh, chị đẹp dịu dàng với
gam màu trắng hồng của chiếc áo bông ấm áp, đến bây giờ trong đầu nó vẫn không
tin được cô gái này chính là của mình. Sương mù tan đi, bên dưới thành phố đã
hiện lên rõ hình hài đến từng mảng tường con dốc. Nó và chị cũng đang sánh bước
bên nhau leo lên con dốc dài để đi đến quán caffe quen thuộc, mặc dù rõ ràng
hai đứa có bé caffe nhưng chị vẫn đòi đi dạo cho bằng được trên con dốc này, xe
thì gửi ở quán, ngay cả nước gọi ra cũng chưa được uống nửa.
-
Nè!
Trở lại quán được chưa, nảy giờ đi gần cả tiếng đồng hồ rồi đó chị của tui. Bộ
không mệt hả?
-
Mình
đi dạo mà, mệt sao được, chừng nào mệt em bắt anh cõng, lo gì.
-
Thôi
thôi, sáng ăn được có tô mỳ quãng, cõng người leo dốc này xong chắc chết.
-
Hứ!
Cho anh chết ráng chịu đi, ai bỉu anh là của em!
-
Từ
sáng tới giờ nói câu đó cả chục lần chưa đã hả. Anh là của anh, của em cái gì
mà của em.
-
Hihi
em nói của em là của em, ngay từ lần đầu gặp nhau anh đã là của em rồi biết chưa.
-
Rảnh
quá!
Nó
phì cười, cũng không phải lần đầu tiên nghe chị khẳng định chủ quyền với nó,
nhưng vẫn thấy buồn cười bởi thái độ vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch như con nít
của chị. Quán caffe hiện ra trước mắt, hôm nay nó và chị chọn góc quán phía
ngoài trời để ngồi ngắm nhìn thành phố chứ không ngồi ở vị trí quen thuộc nửa.
Nó khẽ gật đầu chào người bảo vệ giữ xe rồi ngồi phịch xuống ghế ngả người ra
hít thật sâu không khí trong lành, tưởng chừng nó có thể cảm nhận được cả mùi của
những vườn hoa nằm phía bên dưới, mùi sương, mùi nắng, mùi đất…hay là cứ tạm gọi
là mùi Đà Lạt đi cho nhanh. Tự nhiên lại phì cười bởi cái suy nghĩ sến súa đó
hiện lên trong đầu, lại nhìn sang chị đang ngồi bên cạnh, chợt nhận ra cái suy
nghĩ ấy cũng bình thường, vì cô gái của nó chính là một cô gái sến súa lãng mạn
như vậy. Nó nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang phủ đôi mắt chị rồi nhận lấy ly
caffe vừa được chị pha son môi đưa lên miệng nhấm một ngụm thật sâu, vị đắng
như lan tỏa đến từng thớt thịt bên trong cơ thể.
-
Caffe
ở đây ngon thiệt, càng đắng càng ngon.
-
Hihi
caffe càng đắng càng ngon, đồ điên hết sức. Món của em mới ngon nè, anh uống thử
đi.
-
Món
gì vậy?
-
Thử
đi hihi.
Nó
nhận chiếc ly bằng sứ trắng từ tay chị nhẹ nhàng đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ,
một mùi vị nhàn nhạt lan tỏa trong miệng ấm nóng, thoang thoảng như hương một
loại trà gì đó. Nó khẽ uống thêm một ngụm nhiều hơn, khẽ xuýt xoa vì nóng rồi
im lặng cố đoán.
-
Là
món trà…nhưng trà gì thì không đoán ra. Chịu thua.
-
Hihi
chịu thua nhanh ghê luôn.
-
Chưa
uống bao giờ lấy gì biết mà đòi suy nghĩ lâu.
-
Đồ
ngốc, có vậy cũng đoán hổng ra.
-
Chưa
thấy em uống món này bao giờ lấy gì đoán ra.
-
Hổng
biết! Là anh ngốc, siêu ngốc…lêu lêu.
Chị
cười tinh nghịch giật lấy ly nước trên tay nó rồi tìm một chiếc muỗng khuấy nhẹ
trong ly nước rồi dùng ngón tay kẹp lên một búp hoa đã sậm màu nhưng cánh hoa vẫn
giữ màu trắng sữa.
-
Biết
là gì chưa?
-
Rồi,
thì ra là trà hoa cúc đúng không?
-
Uhm!
Bộ chưa bao giờ anh uống món nảy hả.
-
Chưa…không
ngờ hoa cúc của em cũng làm thành món nước uống được nhỉ.
-
Hihi
hoa cúc làm nước tốt cho sức khỏe lắm đó. Sau này em sẽ nhờ sơ chỉ em cách sơ
chế hoa cúc để làm trà uống hằng ngày nghen. Em thích món này lắm, vì nó là hoa
cúc của em mà.
-
Sao
đó giờ không học là mà chờ đến giờ.
-
Vì
bây giờ em hổng còn gì bí mật với anh nửa.
-
Có
mỗi món nước uống thôi, bí với mật dữ.
-
Hihi…anh
nếm thử đi.
Chị
cầm búp hoa đưa lên miệng, nó hé miệng cắn môt nửa búp rồi nhai nhai từ từ để cảm
nhận món hoa cúc của chị. Một mùi vị nhàn nhạt, cũng bình thường như những món
trà khác, nhưng đầu lưỡi nó lại thấy một chút ngọt rồi đến cái vị đăng đắng.
-
Thấy
sao? Hổng có gì đặc biệt đúng hôn. Hihi giống chuyện của tụi mình vậy đó, nhạt
nhẽo, hổng có gì đặc biết hêt trơn…nhưng cuối cùng anh sẽ thấy đắng, thấy ngọt…thấy
nhiều mùi vị đủ để anh nhớ hoài, nhớ hoài.
-
Ừ!
Nó
mĩm cười đưa tay xoa nhẹ lên tóc chị…
-
Em
đúng là kỳ lạ, luôn luôn suy nghĩ đâu đâu không luôn.
Chị
nghiêng nghiêng đầu rồi dựa sát lên vai nó, tay mân mê búp hoa đưa lên miệng cắn
nhẹ một cánh hoa.
-
Em
từng tưởng tượng chuyện tình mình sẽ như một cuốn tiểu thuyết hay một bộ phim
nào đó, như là bị ám ảnh vậy đó. Em thích bày trò, thích bí mật, thích biến cuộc
sống mình trở nên lung linh, mơ mộng. Hì…kể từ lần đầu gặp anh, em đã nhận ra
mình đã bắt được một tên ngốc để em bày trò. Anh thật ngốc, bị em bày đủ thứ
trò suốt bao nhiêu năm, vậy mà hổng nhận ra. Em thật sự vui vì anh đã xuất hiện
trong cuộc sống của em, chịu đựng được em, hổng phải ngày một ngày hai, mà là
hàng nhiều năm. Dù em là Cherry, là Na, hay là Chị…em cũng nhận ra anh đều kiên
nhẫn chịu đựng con người, cá tính của em như một thói quen, em tin trong sâu thẳm
tim anh, chấp nhận em đã trở thành thói quen cho dù anh không nhận ra em. Em hạnh
phúc vì có anh. Thật đó!
Chị
ngẩng đầu lên đặt vào môi nó một nụ hôn thơm nồng mùi hoa cúc trắng, nó như một
kẻ say, chỉ biết lặng người thưởng thức nụ hôn đầy ma mị của chị. Khẽ cắn nhẹ
môi nó, chị lại ngả đầu lên vai nó hát khe khẽ. Nó bật cười nhẹ, lắc đầu đưa
bàn tay còn lại vỗ lên trán, đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt chị, đẹp đến nao
lòng…hoàn toàn bị chị hạ gục, phải nói rằng nó không còn một chút phản kháng
nào nửa, từng giây từng phút nó nhận ra mình hoàn toàn đầu hàng trước chị.
-
Em
thích thứ tình cảm giản đơn, thầm lặng…nên em chọn yêu màu hoa cúc trắng. Em đã
từng nghĩ sẽ lặng lẽ yêu anh, làm một người được anh gọi là chị, lặng lẽ phía
sau anh, nhất là khi bé Thy xuất hiện. Nhưng đến khi nhìn thấy những chuyện em ấy
làm với anh…em thực sự rất đau, rất khó chịu, đến lúc em ấy đi, em không còn muốn
ở phía sau nửa, em sẽ tự mình chăm sóc người đàn ông của mình. Vậy là em xuất
hiện, hihi em hổng thèm lặng lẽ yêu anh nửa, hổng thèm một chuyện tình như phim
nửa, em muốn yêu anh bình thường như bao người, em muốn hoa cúc trắng sẽ luôn rực
rỡ bên cạnh anh.
-
Ừ!
-
Rồi
em lại thấy mình thật ngốc…vì em nhận ra từ bao giờ anh cũng đã luôn ở phía sau
em. Dù anh không nhận ra mình yêu em, nhưng từng ngày cố gắng vì em, chăm sóc
em, lo lắng, chịu đựng, chấp nhận và bên cạnh em. Rốt cuộc…hai đứa mình đều thật
ngốc anh nhỉ, đều muốn lặng lẽ ở phía sau nhau.
-
Anh…ở
sau em bao giờ nhỉ…hình như…
-
Em
có bằng chứng…“nếu vì thứ tình cảm này của tôi mà khiến chị lo lắng và buồn thật
nhiều…vậy thì tôi thà không cần thứ tình cảm này nửa.”…Em đọc hết blog của anh
mà, nhớ chưa.
-
Ừ
nhỉ…khổ rồi, giờ thì chẳng còn gì riêng tư với em rồi, tiêu anh rồi. Hayza!
-
Hihi
đáng đời anh. Ai kêu anh ngốc, ai kêu anh là của em.
Chị
ngồi thẳng dậy, xoay người qua hôn thật sâu lên môi nó rồi cười khúc khích.
-
Cuối
cùng em cũng chiến thắng, ngay từ lúc em đọc được câu đó của anh, em biết rằng
mình thật ngốc khi từng có ý nghĩ sẽ nhường anh cho người khác. Hihi dù có bao
nhiêu cô gái xuất hiện bên cạnh anh, chắc chắn anh cũng sẽ là của em.AAAA thích
quá AAAAA!!!!
-
Nè
nè làm ơn, đừng có quá khích, đang ở quán người ta đó chị của tui ơi.
Nó
giật mình vội đưa tay bịt miệng chị, mặt cười cười khẽ gật đầu với chú bảo vệ
giữ xe cũng đang lắc đầu cười nhìn về phía bàn của nó. May mà lúc này phía
ngoài quán có hai đứa ngồi chứ không cũng thành đề tài bàn tán của khách khứa
vì cái tội hồn nhiên đóng phim tình cảm cả buổi.
-
Hihi!
Anh là của em! Anh là của em!
-
Rồi
rồi thì anh là của em. Có cần như trẻ con vậy không.
-
Hổng
biết nửa, em thực sự rất vui. Vui lắm luôn!
Nó
cũng bật cười, ừ thì có lẽ nó cũng thật sự vui…miễn chị vui là nó vui, mọi thứ
đơn giản vậy thôi. Nó nhẹ nhàng ngồi sát vào ghế, kéo tay chị đứng dậy ngồi xuống
vào cùng ghế với nó, siếc chặt. Cảm nhận mùi hương con gái quen thuộc của chị,
mềm mại, ấm áp, chị cũng run rẫy nép sát hơn vào người nó, hai tay nắm chặt lấy
vòng tay nó.
-
Ôm
em như vậy hổng sợ người ta thấy cười nửa hả.
-
Không!
Anh ôm chị của anh, ai cười kệ họ.
-
Hihi
Nó
mĩm cười áp sát mặt vào sâu trong mái tóc chị, hít lấy mùi hương trên tóc chị rồi
thầm thì.
-
Xin
lỗi! Vì muộn đến vậy mới nhận ra anh yêu em…để em chờ lâu đến vậy.
-
Muộn
còn hơn là không bao giờ!
Chị
mĩm cười xoay người lại hôn thật sâu lên môi nó, nụ hôn ngọt ngào như rất nhiều
nụ hôn trao cho nhau kể tự khi cả hai không còn chơi trò yêu nhau từ phía sau nửa.
Dường như nụ hôn này là để bù đắp cho những ngày không chịu nhận ra nhau, à mà
phải nói chính xác hơn là nó nhận ra chị mới đúng chứ nhỉ, haha!
Rời
môi nó ra, chị vẫn ngồi trong lòng nó, ngả đầu lên vai nó hát khe khẽ, ca khúc
quen vẫn luôn nằm trong chiếc máy nghe nhạc nhỏ của riêng chị.
“From
the moment I catched your eyes
My
life would seen so bright
Loneliness’
gone, and sadness far away
…
Hands
in hands, we feed so right
Love
has seen the light
It’s
new but you ca feel
Love
could be so real…”
Bất
giác thấy chị thật nhỏ bé, vòng tay nó nhỏ vẫn ôm lấy hết được chị đây nè, vai
nó gầy vẫn vừa cặn để chị tựa vào đây nè, người nó ốm yếu nhưng vẫn đủ để chị
ngồi trong lòng đây nè…Nó mĩm cười siết tay chặt hơn, kéo chị sâu vào lòng mình
nhiều hơn, ánh mắt nó nhìn về phía xa. Thành phố bên dưới bổng nhiên đẹp đến lạ,
bình yên đến có thể cảm nhận được vị ngọt của mùi hoa cúc trắng vỡ tan trên đầu
lưỡi.
“Nếu yêu chị là
phải từ bỏ lời hứa với em, nếu yêu chị nó sẽ trở thành tên phản bội xấu xa…xin
được vui lòng trở thành người tồi tệ nhất thế giới”. Nó nhắm mắt lại,
lòng tự khẳng định với chính mình, vì niềm vui của chị nó có thể bất chấp tất cả,
cho dù trở thành tên khốn tồi tệ nhất thế giới, nó cũng vui lòng chấp nhận, vì
ngay lúc này nó nhận ra nó thực sự yêu chị!
……………………..
Chiếc xe đen trũi lao vút trên con đường nhựa quanh
co ôm lấy thành phố, chị ngồi sau lưng ôm chặt lấy nó, miệng vẫn hát khe khẽ.
Phố núi dần chìm vào hoàng hôn cuối ngày. Ráng chiều hồng nhạt pha lẫn những
màn sương giăng đầy sau những triền núi, rừng thông già rủ bóng đổ dài phủ khắp
con dốc uốn lượn giữa những dãi nhà nhấp nhô bên dưới thành phố. Mọi thứ bổng
nhiên thân quen đến lạ, hình như nó cũng trót để hồn mình hòa quyện vào thành
phố này, yêu đến nao lòng. Chiếc xe dừng lại ở lưng chừng con dốc, chị và nó
cùng nắm tay nhau ngồi trên xe nhìn về phía bên kia phố núi, ở một nơi cao cao
nhìn xuống, có lẽ đó là lúc thành phố của chị là đẹp nhất, à phải nói là thành
phố cũng là của nó nửa chứ nhỉ.
-
Em yêu thành phố này…thật sự rất yêu
luôn đó. Anh biết vì sao hông?
-
Vì nó đẹp.
-
Sao nửa?
-
Vì ở đây có nhiều hoa cúc.
-
Gì nửa?
-
Ừ thì vì ở đây yên tĩnh, thời tiết trong
lành, không khí mát lạnh.
-
Và…
-
Em nói xem.?
-
Vì…ở đây em thấy bình yên. Ở đây em có
được cảm giác đang ở nhà, có sơ có nhà của ba mẹ em…và vì ở đây em có nhiều kỷ
niệm của hai đứa mình, ở đây em có anh. Bao nhiêu đó có xứng đáng dùng từ yêu
chưa anh?
-
Ừ! Rất đáng!
Nó mĩm cười vòng tay xoa nhè nhẹ lên eo chị, tay còn
lại chống lên cổ xe làm điểm tựa khẽ ngã người ra, chị khẽ dựa sát vào người
tay ôm lấy vai nó nghiêng nghiêng đầu nhìn về thành phố.
-
Anh! Có lẽ hơi sớm, nhưng hứa với em…hứa
với em sau này hãy cùng nhau về đây sống nha anh.
-
Sống ở thành phố này hả?
-
Uhm mình đã gặp nhau, bắt đầu từ đây, vậy
hãy cùng nhau về sống ở thành phố này cho đến cuối đời được không anh.
-
Ừ…đúng là hơi sớm thiệt, nhưng nếu em muốn
thì cứ quyết định vậy đi.
-
Phải nói là anh hứa chứ.
-
Ừ anh hứa!
-
Hihi!
Nó đưa mắt nhìn một vòng thành phố, như để lấy thêm
tinh thần quyết định việc trọng đại của cuộc đời mình, như để làm quen với nơi
mình sẽ sống và dừng chân. Phù!!! Có lẽ phải tranh thủ đi thật nhiều nơi, tranh
thủ long nhong thêm một thời gian nửa trước khi bị chị bắt dừng chân ở thành phố
này…cho đến cuối cuộc đời.
-
Hãy cố gắng làm việc, dành dụm, một ngày
nào đó mình sẽ về đây mua một miếng đất nhỏ, xây một căn nhà nhỏ được không
anh.
-
Ừ!
-
Căn nhà sẽ nhỏ thôi, để bất cứ lúc nào
người trong nhà cũng có thể chăm sóc nhau nha anh.
-
Ừ nhà nhỏ thôi.
-
Nhà sẽ màu trắng, thật nhiều màu trắng
nha anh.
-
Uhm màu trắng hết luôn.
-
Nhà sẽ có
một cái sân nhỏ trồng thật nhiều hoa, tất nhiên nhiều hoa cúc nha anh.
-
Còn phải
nói, hoa cúc hết cũng được.
-
Hàng rào
sẽ màu sọc ca-rô nha anh
-
Ca-rô hết
luôn.
-
Mình sẽ sống
một cuộc sống bình thường, an an, yên yên đến khi già nha anh.
-
Ờ! Già
chát luôn.
-
Em yêu
anh!
Nó quay người sang
nhìn chị, nữ hoàng của nó đẹp như thiên thần, chị nói đúng, tính yêu một phần lớn
bản chất chính là sự mù quáng, có lẽ thiên thần cũng chỉ có thể đẹp ngang chị
mà thôi. Nó hôn sâu lên đôi môi chị, thưởng thức cái hương vị ngọt ngào của yêu
thương đang dâng lên trong lòng, có thể cảm nhận ngay trên đầu lưỡi, bờ môi. Có
lẽ còn quá sớm để khẳng định được gì, nhưng cái viễn cảnh tương lại chị vẽ ra vẫn
có thể chạm được trong tầm tay. Nó sẽ cố gắng, không phải vì bản thân mình, đơn
giản vì đó là điều chị muốn, nó sẽ làm tất cả những gì chị muốn, để chị được
vui, để chị được cười, để chị hạnh phúc…vì đó chính là thói quen, cũng như nó vốn
đã quen có chị từ lâu. Nó là một người trẻ, thậm chí chỉ mới xấp xỉ đôi mươi,
nó vẫn luôn tự hỏi yêu thương là gì, bởi ngay từ khi biết thích, biết quen một
cô gái, nó vẫn luôn cho rằng yêu đơn giản là môt trò chơi và nó chơi rất giỏi.
Nó muốn thích một người vậy thì cứ đơn giản là thích, nó muốn rời xa một người,
vẫn là cứ đơn giản im lặng rồi xa, lạnh lùng và tàn nhẫn…vì tát cả chỉ là một
trò chơi không hơn không kém. Nhưng…nó có chị, từng ngày từng giờ chị bước vào
cuộc sống của nó, len lõi vào từng ngóc ngách tâm hồn, có lẽ nó vẫn không nhận
thức rõ nó yêu chị nhiều như thể nào, bởi vì tình yêu của chị như màu hoa cúc
trắng, lặng thầm, bình thường đến nỗi chính nó cũng chằng nhận ra. Để rồi khi
nó nhìn thấy chị, đó cũng là lúc nó chỉ có thể mĩm cười…à thì ra đây chính là
“Yêu”.
Đà Lạt chìm dần vào
màn đêm nhuốm đầy những gam màu lấp lánh ánh đèn. Dòng xe qua lại trên đường,
tiếng trò chuyện, tiếng cười nói, tiếng rao đêm hòa vào nhau thành một bản nhạc
cuộc sống nhộn nhịp thường ngày. Gió len vào từng con dốc nhỏ, quấn lấy màn
sương đêm phủ trắng trên những ngọn đèn đường. Màu cuộc sống như tô điểm thêm
yêu thương long lanh trong đôi mắt chị, lấp lánh, lấp lánh.
-
Em ước
lúc nào cũng được bình yên như bây giờ, được bên anh, an an yên yên đi đến suốt
cuộc đời.
-
Nói chuyện
cứ như bà cụ non ấy. Còn nhiều thứ xung quanh để sống mà em.
-
Hihi
nhưng em vẫn thích bình yên hơn.
-
Rồi vậy
thì em cứ bình yên. Như con nít ấy!
Nó cười nhẹ đưa tay
nhéo khẽ lên mũi chị rồi đưa mắt nhìn ra phía mặt hồ. Lâu rồi không ngồi yên lặng,
lười biếng như bây giờ…đi loanh quanh với nhiều người, rồi cũng thấy mệt mõi,
chỉ những lúc bên chị như bây giờ, mới thấy cuộc sống thật sự bình yên. Nó khẽ
móc ra một nắm hoa cúc trắng lúc chiều chị hái nhét đầy trong túi áo rải nhẹ xuống
lòng đường nơi hai đứa đang ngồi. Chọn một đóa cúc trắng còn nguyên vẹn những
cánh hoa trắng tinh khôi nhẹ nhàng cài lên mái tóc dài của chị nhìn sâu vào
gương mặt thiên thần của riêng nó.
-
HeY! Thật
vui khi có em.
-
Yêu em
không?
-
Ừ…thì
không. Nhưng…
-
Hihi
-
Anh cần
em!
-
Đồ ngốc.
HeY! My Monster, em yêu anh!
-
HeY! My
Angel!
Nụ hôn dịu dàng tưởng
chừng như bất tận…Đà Lạt…bình yên lắm!
Chap 85 – Đoạn kết…
………………………………………..
“Em mong mình được yêu đến nhường nào
Và dường như anh ở đâu đây thật gần em
Nhưng em chỉ thấy anh trong phút chốc mà chưa kịp
nói gì
…giữa thành phố xa lạ này
Em sống bằng nghề vẽ những bức tranh tình yêu
…luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh,
để rồi ngã vào lòng anh ấm áp
Giờ đây, dù có hơi muộn
Em đã nhận ra anh.
…
Nhưng chúng mình lại không thể ở bên nhau
…vì….”
-
Đừng hát
nửa!
-
Anh sao vậy?
-
Sau này đến
đây, em đừng hát bài này nửa. Tự nhiên anh không thích ca từ của bài hát này.
-
Nhưng đây
là bài hát em thích nhất mà anh. Hihi bài hát hay nhất có hoa cúc dại của em
đó.
-
Uhm nhưng
ca từ của nó…buồn quá. Anh chỉ muốn nhìn em vui thôi.
-
Anh ngốc!
Chỉ là bài hát thôi mà…
Chị nhẹ nhàng rời
khõi chiếc đàn pi-a-no bước đến ngồi dựa sát vào người nó, tay luồn vào mái tóc
nó mĩm cười. Nó ngẩn người ra, dường như trong mắt chị thấp thoáng bóng nước
long lanh thì phải.
-
Em khóc hả?
-
Có đâu!
-
Có nước mắt
kìa.
-
Hihi anh
ngốc!
Chị ngả đầu vào vai
nó, tay siếc lấy vòng tay nó…thì thầm
-
Em mãi
mãi yêu anh! Thật đó!
-
…
“Hằng chiều cứ vào giờ ấy
Hãy ở bên em anh nhé
Buồn cười thật, vì em đã từng không thể biết được
anh là ai
…
Giờ đây dù có hơi muộn
…em đã nhận ra anh…”
-
Nửa! Đã bảo
đừng hát bài này nửa mà.
-
Hihi! Em
sắp hát xong bài rồi mà…
Nụ cười chị như màu
hoa cúc trắng được đánh thức bởi ánh dương của hoàng hôn đổ dài trên phố núi.
………………………………………..
Tháng 12
-
Mon! Em
đang ở đâu! Tự nhiên mất tích luôn vậy hả? Em có biết cả lớp tìm em bao nhiêu
lâu nay không?
-
Dạ em vẫn
khỏe, anh đừng lo.
-
Có chuyện
gì mà bỏ học luôn vậy em, hôm bửa thi học kỳ sao em không đi thi.
-
Dạ em bệnh
phải nhập viện nên…
-
Sao không
liên lạc tụi anh, anh em học chung với nhau, anh là lớp trưởng mà, em không đi
thi, tụi anh lo lắm. Thầy cô cũng hỏi thăm tình hình em suốt. Em khỏe chưa? Bệnh
gì tới nỗi nhập viện, có ai chăm sóc em không?
-
Dạ em khỏe
rồi, em xin lỗi làm mọi người lo lắng. Anh nhắn mọi người đừng lo nửa, vài hôm
nửa em trở lại SG em sẽ liên lạc anh.
-
Nhưng em
đang ở đâu…rồi chừng nào em quay lại trường, mau quay lại đi em, chứ để trường
ra giấy kỷ luật lần thứ ba là bị thôi học đó. Em nhanh nhanh về nhé.
-
Dạ! Em biết
rồi, em sẽ cố về sớm, chào anh!
Tút…
Tiếng tắt điện thoại khô khốc vang lên giữa trời
tháng 12 gieo vào lòng người nghe một chút hụt hẫng, lạnh lùng như chính gương
mặt nó lúc này vậy. Nó ngẩng mặt nhìn xuống
bên dưới vực thẳm phía bên dưới con đèo, sâu hun hút đến lạnh người. Khẽ đứng dậy
phủi lấy những hạt bụi đường bám đầy trên áo khoác, nó xoay người một cái đưa
ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiếc xe đen trũi cũng bám đầy bùn đất sau một chuyến
đi rất rất dài ngày. Thở phì một cái, nó khẽ bật cười ngồi lên chiếc xe đề máy
rồi từ từ lao vút đi xuyên vào con đèo quanh co hướng về Đà Lạt, bất giác thấy
xung quanh yên tĩnh đến lạ, bất giác thấy chính mình vẫn tỉnh táo đến lạ dù đã
đi một chặng đường rất dài, rất dài.
Chiều mưa phùn, từng
cơn gió buốt lạnh thổi lùa qua khung cửa sổ, trời lạnh đến tái cả da mặt, nó
suýt xoa áp hai bàn tay lạnh tê tái ôm lấy ly trà hoa cúc nóng cho lên miệng,
nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ rồi nhắm mắt ngả người ra ghế thưởng thức vị ngòn
ngọt, đăng đắng lan tỏa trong miệng.
-
Em lên đây
hồi nào?
-
Dạ vừa
lên hồi 1 giờ.
-
Chạy xe
chắc mệt dữ hả em, sơ lo quá chừng, sợ em chạy xe đường xa xảy ra chuyện nên cứ
một hai ngày là bắt anh gọi cho em một lần. Còn em nửa, cứ tắt máy hoài. Thiệt
anh cùng trông đứng trông ngồi. Giờ em về tới đây rồi anh mới thấy nhẹ hết cả
người.
-
Haha anh
với sơ cứ làm như em con nít không bằng. Nhìn em nè, vẫn khỏe mạnh, phơi phới
như thường.
-
Ừ! Tại sơ
lo cho em thôi, người già mà.
Anh Phong lắc lắc đầu
xoay người lấy ra một chiếc ba lo màu đen, có vẻ bên trong có khá nhiều đồ nên
khá nặng.
-
Trong này
là laptop, điện thoại của em, ngoài ra còn một số đồ đạc, quần áo của em anh
gom bên nhà sơ nửa đó. À ngoài ra còn một thẻ atm, trong đó còn một số tiền, em
hãy sử dụng nó bất cứ lúc nào em muốn. Vậy nhé.
-
Dạ em biết
rồi.
-
Mà sao em
không về nhà ở, đi ở khách sạn chi cho buồn.
-
Thôi giờ
em muốn ở một mình bên ngoài cho thoải mái anh à. Ngủ bên nhà sơ đông người
cũng bất tiện.Với lại em cũng tính ở đây thêm một thời gian, về bên đó mất công
sơ phải lo thêm cho em mệt sơ nửa, có mấy đứa nhỏ, thêm em nửa chắc sơ thở
không lên luôn đó.
-
Ừ thì em
muốn sao cũng được. Vậy chút em có tính về bên nhà không?
-
Chắc mai
hay mốt em mới về bển quá. Có gì em gọi cho anh về bên đó chung.
-
OK em!
-
Mà chừng
nào anh bay?
-
Thì mọi
chuyện cũng xong hết rồi. Chắc hết tuần sau anh bay, đi lần này chắc lâu lắm
anh mới quay lại Việt Nam.
-
Dạ…vậy có
gì tới đó em đi với anh về SG.
-
Thôi được
rồi, em cứ ở đây chơi, đi lên đi xuống chi cho mệt
-
Haha em
chân đi mà, ở yên một chỗ cũng chán. Thôi tới đó tính. Có gì điện thoại cho em,
chắc không tắt máy nửa đâu.
-
Ok em! À
chủ nhật này sơ có làm một buổi cầu nguyện, có gì em về cùng anh nhé.
-
Dạ.
-
Ừ về đi,
sẵn hôm đó cũng có Thủy với mấy người nửa lên chơi, có gì anh em mình dẫn mọi
người đi chơi chung luôn cho vui.
-
Dạ. Em biết
rồi.
Anh Phong ngả người
ra ghế, mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nó cũng im lặng nhâm nhi món trà hoa
cúc đã lâu rồi không uống đến.
-
Sắp giáng
sinh rồi, trên này mưa suốt.
-
Thời tiết
trên này là vậy mà anh. Sống trên này riết anh cũng quen hà, coi vậy chứ cô ấy
thích thời tiết như vầy lắm.
-
Uhm! Tại chị
của em thích chỗ này mà.
-
Không phải
thích đâu. Là yêu, cô ấy thực sự rất yêu thành phố này. Nhà mà anh.
-
Ừ…!
Mưa rả rích không dừng,
những hạt mưa phun bay bay bám vào khung cửa sổ trắng xóa như tuyết rơi, giá mà
giáng sinh có tuyết rơi ở đây thì chị thích lắm nhỉ. Nó bật cười rồi lặng im
nhìn về thành phố thấp thoáng giữa màn mưa.
……………………..
Giáng sinh rồi…
Phố núi vẫn chìm
trong những cơn mưa phùn gần như suốt cả ngày, cái thời tiết rả rích khiến ai
cũng cảm thấy muốn lười biếng, chẳng muốn rời khỏi nhà , nhưng giáng sinh mà,
đường phố đông nghịt người đi lễ, có lẽ chỉ có mình nó là cảm thấy muốn ở trong
nhà mà thôi. Muốn thì muốn vậy chứ cũng phải đi chơi, buổi cầu nguyện xong rồi,
dù gì cũng lỡ hứa với tụi nhỏ, chưa kể bà cô Thủy cứ bám lấy nó có chịu tha
đâu, từ SG lên đây mà không đưa mọi người đi chơi, dễ gì được bỏ qua.
-
Mình đi
ăn lẩu đi mọi người, nghe Mon nói ở đây có quán lẫu dê ngon lắm.
-
Ủa hổng
đi nhà thờ hả chị Thủy?
-
Thì mình
đi nhà thờ, xong rồi đi uống caffe, cuối cùng sẽ đi ăn lẩu, Mon nói với chị vậy
đó.
-
Cũng được,
nhưng mà anh Mon có sao hông chị?
-
Anh có
sao là sao hả em, anh bình thường. Thôi mọi người ra xe trước đi, để anh vô hỏi
sơ lần cuối coi sơ có đi chung không cái rồi mình đi.
Nó thình lình đứng
phía sau cô bạn xinh đẹp đi chung với chị Thủy, khẽ cốc nhẹ lên đầu cô ấy một
cái rồi xoay lưng đi về phía phòng sơ.
-
Sơ ơi!
-
Mon hả?
Vô đi con.
Nó nhẹ nhàng đẩy cửa bước
vào phòng sơ, một gian phòng đơn giản với rất nhiều sách cũ chất đầy những chiếc
kệ gỗ. Sơ đang ngồi xếp lại một số đồ đạc vừa dùng trong buổi cầu nguyện.
-
Dạ sơ đi
chung với tụi con cho vui, chứ tự nhiên ở nhà chi một mình.
-
Thôi, mấy
đứa đi chơi đi, sơ với con Mai ở nhà dọn dẹp, nấu thêm một ít thức ăn cho mấy đứa
đi chơi về khuya có cái mà ăn.
-
Dạ chút tụi
con tính đi ăn lẩu, sơ nấu chi cho mệt. Hay tí con lái xe về rước sơ với cô Mai
ra chỗ ăn lẩu chung nha sơ.
-
Vậy hả,
thôi kệ sơ lỡ mua đồ ăn rồi, cứ nấu khuya mấy đứa về ăn thêm, không hết thì
sáng ăn sáng luôn.
-
Dạ, vậy
thì phiền sơ quá, dù gì chị Thủy với mấy người bạn cũng ở khách sạn mà không biết
khuya có về đây không nửa.
-
Thì con về
đây mang đồ ăn sang cho mấy đứa nó ăn.
-
Dạ nhưng…
-
Cái thằng,
cỡ này làm gì khách sáo với sơ dữ con. Thôi ra đưa mấy đứa đi chơi đi, sơ quyết
rồi đừng có cãi tui đánh đòn bây giờ.
Sơ cười xòa giơ tay đẩy
đẩy nó ra khỏi phòng.
-
Dạ vậy
con đi nha sơ.
-
Ừ đi đi,
nhưng đừng có đi khuya quá, về cho tụi nhỏ ngủ sớm mai còn đi lễ.
-
Dạ con biết
rồi, thưa sơ con đi.
Nó khẽ đóng cửa phòng
rồi quay người đi xuống nhà. Ra đến cửa chính, nó nhìn thấy mọi người đang đứng
chờ nó bên ngoài sân. Tụi nhỏ đều mặc quần áo đẹp, nhin đứa nào cũng như cục
bông vậy, còn mấy người lớn thì cũng sặc sỡ không kém, nhất là mấy cô gái chung
nhóm với chị Thủy. Nó bật cười, giáng sinh mà, ai cũng phải xinh đẹp để đi chơi
lễ chứ, tự nhìn lại mình, chỉ có mỗi chiếc áo sọc ca-rô …gió lùa qua, suýt
thành người đá. Chị Thủy nhìn thấy vậy vội cười vang.
-
Đồ điên,
đi trở vô nhà lấy áo khoác mặc vô, bộ muốn chết hay sao măc mỏng manh vậy đi
chơi giờ này hả chàng trai.
-
Ờ ờ biết
rồi, tại ở trong nhà ấm quá quên mất tiêu bên ngoài lạnh.
Nó gãi gãi đầu bước
trờ vào trong nhà tìm chiếc áo khoác dầy bằng bông của mình đang treo trên giá
quần áo, mặc vội áo khoác vào rồi đi trở ra cửa, bên ngoài tiếng mọi người hối
thúc khiến nó luống cuống suýt mặc áo trái đi ra đường. Nó khẽ khép cửa chính lại,
loay hoay cài nút áo khoác, áo này của chị mua cho, từ trước giờ vẫn luôn chị tự
tay mặc áo cài khóa cho nó, giờ tự cài, hết lần này tới lần khác cũng không dễ
dàng gì cài một lần là được.
………
“Anh đó! Hổng có em, anh sống làm sao hả? Đồ ngốc!”
Tiếng chị nhẹ nhàng
bên tai…dường như tiếng chị vừa nhẹ nhàng bên tai. Nó mĩm cười gãi gãi đầu.
-
Em! Cài
dùm anh coi! Khó cài muốn chết, nhanh còn đi chơi giáng sinh nửa nè em!
Leng-keng….leng-keng…cơn
gió lạnh nhẹ nhàng lùa qua, chiếc chuông gió treo trên đầu cửa chính đong đưa
những tiếng leng keng như cố lay tỉnh nó. Chợt lặng người nhìn sang bên cạnh,
chẳng có ai giúp nó cài áo cả, chỉ có một khoảng không mênh mông giữa đêm giáng
sinh yên lặng, từng hạt mưa phùn bay bay tạt vào mặt, lạnh…lạnh đến lòng vụng vỡ…hình
như vừa nhận ra điều gì đó…hình như là xa.
“Em xin lỗi vì đã bỏ anh lại ở phía sau
Em phải đi rồi anh nhé…
Dù lòng em đau lắm
…nhưng em phải rời xa thôi…”
Có một thằng nhóc vừa
gục xuống dưới màn mưa giáng sinh trước mắt bao nhiêu người, có một người vừa
nhận ra…thiên thần của nó…đã mãi mãi thực sự rời xa…Có một người vừa nằm lăn ra
đất, đôi mắt nhòa đi , bơ vơ, ngơ ngác…
-
Chị
ơi!...Anh nhớ em…anh thực sự rất nhớ em!
Nước mắt cứ rơi, nó nằm
dài xuống đất khóc như một đứa trẻ…tưởng chừng hơn một tháng qua, nó là người mạnh
mẽ, tưởng chừng nó chằng cảm thấy buồn, chẳng cảm thấy đau, mọi thứ bình lặng đến
lạ lùng, mọi thứ bình thường đến trống rỗng, vô hồn, lạnh lùng đến lạ. Vậy
mà…bây giờ nó đã biết khóc.
“Giữa thành phố xa lạ này
…em chỉ sống để vẽ nên bức tranh tình yêu của
mình
Nuôi hy vọng và chờ đợi ngày nào đó anh sẽ về
bên em
..cùng hương cúc dại quanh quẩn đâu đây…
…….
Em xin lỗi vì đã để anh một mình ở phía sau
…anh à! Em phải rời xa thôi…”
………………………
-
Anh! Anh
có sợ chết hông?
-
Hỏi chi vậy
-
Trả lời
em đi.
-
Có chứ! Bộ
em chưa biết anh thuộc dạng người ham sống sợ chết hả.
-
Pleee…đồ
nhát gan. Hihi em cũng sợ chết.
-
Vậy cũng
nói người ta nhát.
-
Nhưng em
có lý do để sợ chứ bộ.
-
Nói nghe
thử coi.
-
Em sợ chết
là vì lúc đó em hổng thể ở bên anh nửa. Hổng có em, anh sẽ sống tệ lắm luôn.
-
Ờ ờ…
Chị cười tinh nghịch,
dựa đầu vào vai nó như một thói quen.
-
Anh! Biết
với em con người ta đáng thương nhất là khi nào hông?
-
Anh không
chắc lắm, em nói thử xem.
-
Đó là khi
mất đi ký ức của mình, nếu một ngày nào đó em còn tồn tại nhưng mất đi ký ức những
người em yêu thương, quên anh…vậy em chọn cái chết còn hơn.
-
Em đó, tối
ngày nói linh tinh cái gì không thôi. Lo ăn kem của mình kìa, ở đó mà vớ va vớ
vẩn.
-
Hihi!
………………………
“Anh ơi! Em cảm ơn vì anh đã xuất hiện bên em,
thời gian bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất, thật đó anh. Em yêu anh nhiều
lắm.”
………………………
-
Em!
-
Gì!
-
Rớt nút
áo rồi.
-
Hứ! Rớt
hoài dzạ. Đưa đây em kết lại cho.
...
-
Em! Mấy
cái áo sơ mi trắng của anh đâu rồi?
-
Bên nhà
em nè, anh bỏ hết bên này rồi hổng nhớ hả? Rồi bửa này anh mặc cái gì đi học?
-
Mượn áo
thằng bạn hehe. Vậy trưa anh qua ăn cơm, em ủi dùm anh cái áo chiều anh đi làm
thêm luôn nha.
-
Biết rồi,
em ủi sẵn hết rồi. Anh đó, hổng có em anh sống làm sao hả, quên trước quên sau
tùm lum hết luôn.
-
Hề hề!
Thì không phải anh đang có em đó sao.
-
Hứ!
………………………
“Anh! Cuối cùng em là người thắng rồi đó anh,
em đã nói yêu anh đến suốt cuộc đời. Em làm được rồi, thấy em giỏi chưa anh!”
……………………….
-
Nè nè cái
gì mà coi phim thôi cũng nước mắt nước mũi tè le hết vậy?
-
Tại em
xúc động chứ bộ. Chàng trai đó thật tốt đúng hông anh?
-
Ừ!
-
Kết thúc
phim buồn quá. Tại sao nhỏ đó ngốc vậy trời, hổng biết người yêu mình làm bộ
làm người xấu để cô ấy được tự do yêu người khác…tới khi ảnh chết rồi mới biết.
-
Ờ buồn
thiệt.
-
Nếu là
anh, chắc chắn anh cũng sẽ làm như vậy đúng hông?
-
Ấy đừng
có nói xui, anh còn khỏe mạnh sống nhăn răng lâu lắm.
-
Hứ! Cái đồ
vô duyên, em ví dụ chứ bộ. Trả lời em đi, nếu anh là nhân vật nam chính anh sẽ
làm sao?
-
Anh hả,
chắc cũng làm vậy. Vừa để người mình yêu
không phải chịu đau khổ khi mình mất, vừa làm cô ấy vui khi có người khác chăm
sóc yêu thương cô ấy thật lòng, vậy thì tốt quá còn gì. Tính ra kết thúc phim
này cũng không hẳn chỉ buồn, cũng có hậu đó chứ.
-
Hì…hỏi
anh chơi thôi chứ em biết anh sẽ làm vậy mà, minh chứng gần nhất là bé Hân đó.
Còn nếu là em, em cũng sẽ làm như vậy luôn.
-
Không được!
-
Tại sao?
-
Anh coi
nhiều phim có tình tiết như vậy rồi, là phim hay người khác thế nào anh không
biết, riêng anh thì không cho phép em làm như vậy. Nếu một ngày nào đó anh biết
hạnh phúc của mình được xây dựng bằng nỗi đau của em, anh sẽ không bao giờ tha
thứ cho chính mình. Em cũng biết tính anh mà đúng không, lúc đó chắc chắn anh sẽ
từ bỏ tình cảm của người mới ngay lập tức.
-
…Anh…cái
đồ vô lý, ngang ngược, ngốc hết sức luôn.
-
Ấy! Đừng
khóc đừng khóc, anh chém gió nịnh em chơi mà, nịnh đó. Thôi đừng khóc nửa.
-
Hứ! Đồ xấu
xa!
…………………………..
“Anh! Em phải xa anh rồi. Đoạn đường còn lại,
em phải để anh đi một mình…anh đừng buồn nha anh, em sẽ luôn bên cạnh anh, em hứa
đó. Em mãi mãi là thiên thần bên anh…em làm thiên thần đó, thiên thần của mình
anh đó”
……………………….
-
Nè dậy đi
cô nương, định ngủ hết ngày luôn sao.
-
Không chịu
đâu, em muốn ngủ nửa, trời lạnh lắm, chỉ muốn ôm anh ngủ thôi. Hihi thích quá!
-
Dậy đi!
Không nhớ hôm nay là ngày gì hả.
-
Nhớ sao
hông, hôm nay em sẽ là cô dâu của anh, cô dâu xinh đẹp nhất thế giới của anh.
-
Chưa cô
nương, hôm nay mới phải đi thử áo cưới thôi, làm gì nôn cưới dữ vậy.
-
Hứ! Tại
em muốn được làm cô dâu của anh thật mau chứ bộ. Bộ anh hổng nôn làm lễ kết hôn
với em hả.
-
Rồi rồi
thì nôn, được chưa.
-
Hihi! Anh
ơi! Em sẽ chọn áo cưới màu trắng nha anh, màu trắng tinh y như màu hoa cúc trắng
luôn nha anh.
-
Uhm!
-
Em sẽ là
nữ hoàng hoa cúc trắng, hihi em sẽ là cô dâu xinh nhất đúng không anh.
-
Tất nhiên
rồi.
-
Vậy…sao
anh hổng ôm hôn cô dâu của anh đi!
-
…
Nó bật cười, khẽ vòng
tay sang bên cạnh…
“
Once upton a time
An
angel in the sky
Make
comfort every night
…
Once
upton a time
The
angel loved me so
It’a
miracle
in
the snow my heart won’t be cold…”
… một khoảng trống
mênh mông, trống rỗng, chỉ có bản nhạc ngẫu nhiên đang phát lên từ chiếc điện
thoại cũ nằm bên cạnh. Nó mở mắt, quay quắt…ánh mắt ngơ ngác cố giữ một hình
dung trên khoảng không mênh mông của chiếc giường đôi đang nằm. Bàn tay nắm lại,
siết nhẹ… có một chút gió lạnh lùa qua những kẽ tay, run rẫy. Khẽ rụt tay lại,
vỗ vài cái lên đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài phủ lấy đôi mắt chính mình, nó thở
nhẹ lắc lắc đầu ngơ ngác và hụt hẫng.
Chậm rãi mở cửa
phòng, gió lùa vào những tấm màn trắng, vài tia ánh sáng yếu ớt bên ngoài xuyên
vào vẫn không đủ xua đi cái lạnh tái tê của bình minh trãi dài trên khắp phố
núi. Bước ra ban-công, nó đưa mắt nhìn về phía thành phố bên dưới, sương mù phủ
trắng khắp những con đường như màu hoa cúc trắng, trời lạnh, lạnh đến người run
run lên từng cơn mỗi khi có cơn gió nào đó lùa qua. Vài hạt mưa phùn lất phất tạt
vào mặt khiến nó khẽ rùng mình đưa bản thân trở về thực tại. Chỉ là một giấc
mơ, một giấc mơ rất thật…có thể nhớ rõ từng hình dung, có thể nhìn thấy…nhưng
không bao giờ chạm được. Nó cho hai tay vào túi quần, lưng dựa nhẹ vào tường,
đưa mắt nhìn lên phía bầu trời mù mịt sương mù, mặc mưa phùn bay thấp thoáng
len vào trong khóe mắt…hình như vừa có một vòng tay ai đó khẽ ôm lấy nó từ phía
sau…khẽ mĩm cười, mưa gì mà ướt hết cả mắt.
“HeY!Anh nhớ em!”
…………………
My
dear, You are my Angel
Tell
me what you know
Something
should be told
…
My
dear, You are my Angel
Tell
me where you go
I
will breathe behind you flow
...Once
upton a time
An
angel in the sky…”
Ngày Chị đi…Đà Lạt cũng
có mưa…
E đầu hàng quá buồn
Trả lờiXóaMe Too!!
Xóachị đi đâu vậy bác?
Xóaqua nước ngoài k về VN nữa hay là...?
Chị mất thì phải . @Quoc Minh Vu
XóaNge mấy thánh kia suy luận c bị u não
XóaCái gì đây trời. :((
Trả lờiXóaChia buồn cùng bạn. Cuộc sống vô thường, quan trọng nhất đã có nhau trong đời. Hãy mạnh mẽ bước tiếp trên đường đời, chị sẽ luôn dõi theo Mon yêu quý của chị. Chúc bạn luôn may mắn và co cuộc sống thật hạnh phúc. Chào bạn.
Trả lờiXóaĐọc phần kết không phải là của mình nhưng mà tim vẫn đau nhói và rơi nước mắt. Khi đọc đến đoạn Phương hát bài hát yêu thích buồn và Moon ngăn không cho hát thì mình đã hình dung ra 1 cái kết buồn đầy nước mắt ấy. Vẫn đọc tiếp để hy vọng cái hình dung của mình là sai nhưng sự thực lại ko cho phép. Một cái kết buồn cho cả hai My Life và My Daisy, cái kết quá nhiều nước mắt. Nếu như My life lấy nước mắt của tôi về một cuộc tình không trọn vẹn về hoàn cảnh gia đình thì My daysi còn hơn thế. Mọi đk đều mang lại cho 2 bạn hp nhưng ko biết vì lý do gì (theo mình nghĩ có lẽ là do bệnh và Phương đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi. Cô ấy chắc biết rằng không còn nhiều thời gian để có thể chờ đợi Moon tự bước qua rào cản tâm lý để nói lên lời yêu với Phương nên đã dồn dập Moon phải nói lời con tim, để 2 người đc yêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của Phương). My daisy lấy đi nước mắt của tôi ít hơn My life vì My life có sự thông báo từ trước còn My Daisy lại quá đột ngột. Nhưng mà My Daisy lại làm cho con tim tôi đau mặc dù đó không phải chuyện của tôi. Xin chia buồn cùng Moon, chúc tình yêu của hai người mãi mãi tươi đẹp. Chúc cho hình ảnh của Phương mãi luôn tồn tại trong trái tim Moon
Trả lờiXóaMy life là se tưởng rằng my daisy là he hoàn mĩ mà cuối cùng rốt cuộc vẫn là se :(
Trả lờiXóaanh Mon lâu lâu ra special chap hay ngoại truyện gì cũng được, chứ cái kết buồn quá, mọi người vẫn mong đợi ở anh nhiều.
Trả lờiXóaĐọc chap cuối thì lại nghe được ngay đúng bài trong link(https://www.youtube.com/watch?v=mUdJniY4XNw).
Trả lờiXóaCảm thấy khó thở. Như triệu lưỡi dao lạnh, nhỏ siết chặt con tim và hơi thở của mình.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến rồi lại đi. Lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại vồn vã để không ai có thể xác định được cảm xúc của bản thân.
Có nỗi đau nào mà dễ quên đâu, nhất là những người ta yêu thương. Chỉ là khi nào ta tự lau mắt và đứng dậy mà thôi.
Gửi Mon:
Có thể chúng ta phải đi hết con đường tối tăm đó một mình, nhưng đừng bao giờ quên sau bóng tối là ánh sáng. Sau màn đêm tịch mịch luôn là ánh nắng rọi đường. Nhưng đừng ngừng lại, Ông hãy cứ bước để biết rằng Ông còn yêu họ nhiều như thế nào.
Đau thì khóc, buồn thì ra mái hiên nhìn trời tự vấn lòng, vui thì lại cười. Mặt nạ của ông chẳng ai dám gỡ bỏ đâu(trừ người thật sự yêu thương Ông).
Cuộc sống vẫn luôn diễn ra và chờ đợi Ông bước tiếp.
Thôi bonus cho ông thêm 1 bản buồn nữa, tui thì chả bao giờ nghe nhạc vui cả, thông cảm ha. Những bài tuy nghe buồn thật nhưng giai điệu thoáng và nhẹ lắm, cứ như giớ thoảng qua vậy, nghe như những thứ cảm xúc chợt đi thôi. Mong Ông hiểu những gì tôi nói.
https://www.youtube.com/watch?v=RHcRPtUTWJw
Phương bị s v a mon
Trả lờiXóaMình nghĩ là c.P bị bệnh anzimer nên đã nhảy đèo tự vẩn để M k phải buồn vì chỉ.
Xóaalzheimer à.. bệnh liên quan đến não bộ dẫn đến mất trí nhớ và tử vong phải không.. có vẻ hợp lý đấy.. mình nhớ chị phương từng nói : nếu sống mà không có chút kí ức về anh thì em thà là chết. :(
Xóa2018-12-5.... Câu chuyện em đã đọc suốt 2 tuần ở truyensex.tv mang tên là câu chuyện đời tôi
XóaThực sự mà nói đọc xong kết câu chuyện mà tim em như ngàn lưỡi dao đâm, muốn khóc để có thể giải tỏa bớt nhưng thật sự ko thể rớt nước mắt được anh ạ..😟😟 cuộc sống thật trớ trêu, biết là mất chị anh rất buồn...nếu anh đọc được dòng cmt này của em, em mong anh hãy mạnh mẽ hơn, xin anh đừng buồn, vì người đi trước sẽ ko bh muốn người ở lại buồn vì mình,.... Về phần sau này, e hứa nếu có cơ hộinào đó... Em mong anh em mình có thể ngồi với nhau tâm sự và cùng nhâm nhi tách cafe mà anh thường hay uống, mặc dù em ko giỏi chịu đắng nhưng dạo này em cũng đang cố gắng thử uống thật nhiều để có cơ hội có thể ngồi uống cafe cùng anh, mong a có thể đọc cmt này của em
Chúc anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ trong cuộc sống, hẹn gặp lại anh một ngày ko xa :))
Đọc đâu mà bảo P tự tử thế bạn?
XóaTu long minh kim nen khong doc binh luan cua cac ban de biet li do vi sao Phuong * ra di *. Cau mong day khong phai la su that de minh con co the tin rang co 1 kai ket happy ending cho My Daisy.
Trả lờiXóaTiếc cho bạn, cho Phương vì đã không thể bên nhau... Đọc đoạn kết mà câm lặng, chẳng biết nói gì. Chúc bạn luôn mạnh khỏe và bình an. Cám ơn bạn vì những cảm xúc rất thật mà my daisy đã đem đến cho mình :(
Trả lờiXóaMình không biết nói gì nhưng có một cảm giác buồn
Trả lờiXóaMột nỗi buồn sâu thẳm trong tim
Trong chap này sơ chưa mất, mà ở một chap nào đó mình không nhớ rõ, anh Mon có chú thích sự vắng mặt một thời gian là do anh và chị Phương lo ma chay cho sơ ? So 2 chap thì có sự vô lý không hề nhẹ. Đây chỉ là một cái kết anh tự nghĩ ra để kết truyện thôi, sự thật không phải thế đúng không ?
Trả lờiXóabạn nói rất đúng,có 1 chap đề cập đến sự vắn mặt của 2 người để lo ma chay cho sơ, nhưng chap cuối sơ ko mất mà thay vào đó là chị phương, thấy mâu thuẫn quá.
XóaChắc có ng sơ mới thay vị trí của sơ đã mất. Tại 1 nơi như vậy không thể để tan vỡ vì 1 ng mất. Nên cần 1 ng thay thế sơ cũ chăm sóc cho bọn trẻ. Mà mon cũng không nói rõ tên của sơ. Mà từ sơ được dùng để gọi chung cho nhiều ng theo đạo
XóaK phải đâu, chị P hình như đã mất từ lâu lắm r, cái hôm mà Mon bảo lên DL lo đám cho 1 ai đó Mon ko hề đề cập đến chuyện đi cùng ai. Chuyện này chỉ là viết lại 1 câu chuyện trong quá khứ thôi.
XóaLúc trk đọc mình nhớ có 1 chap là Thy về thăm M. Xong r động viên M. Lúc đó M miêu tả mình nổi mụn rất nhiều. Là mình nghĩ kết thúc xấu r.
XóaKhông phải thy mà hân về nước một tuần là hai nguoi gạo nhau cuối để hên về lại bên kia
Xóa:'( tại sao lại kết cục như vầy hả trời :(((
Trả lờiXóaPhương có lẽ chỉ là một nhân vật mà Mon nhà ta yêu đơn phương thôi. nếu kết thúc truyện mà HE thì sẽ có rất nhiều người thắc mắc rằng Phương đâu? tại sao không thấy ở cùng Mon? và sẽ truy tìm Phương để được ngắm nhìn cô ấy theo lời Mon kể. vì thế Mon đã viết chap kết thúc như thế này để không bị phiền phức về sau. mình vẫn hiểu điều ấy nhưng mình phải công nhận một điều rằng Mon quá giỏi, không chỉ giỏi về lời văn mà Mon đã vẽ ra một nhân vật quá đỗi xinh đẹp và đáng yêu, Mon đã đưa tất cả người đọc đi đến một cung bậc cảm xúc khó tả. đó mới chính là điểm giỏi nhất của Mon. mình hơn Mon 1 tuổi nhưng mình chưa bao giờ có thể làm được điều ấy với bất kỳ ai. mình mong rằng sau này sẽ được tiếp xúc với Mon 1 lần ngoài đời thực. và nếu có đọc được bl này của mình thì Mon hãy add facebook của mình nhé. facebook mình là Nguyễn Đạt nhé. Mình muốn được kết bạn với một người như Mon. cảm ơn!
Trả lờiXóacố gắng lục lại các cháp trc, có 1 chap mon đề cập đến vụ sơ mất và phải cùng phương lo ma chay, nhưng đến chap cuối thì sơ vẫn còn, và phương chết, khi đó mới là sự mâu thuẫn.
XóaChuyện này là tác giả viết lại chuyện của quá khứ. Không phải song hành. Phương mất trước còn cái chap Mon nói bận lo hậu sự cho Sơ nên không kịp viết chap tiếp theo để mọi người đọc (phải chờ 1 thời gian mới ra chap mới)
XóaHmmm. Chị Phương là nhân vật có thật đó bạn. Có thể mình đọc truyện này sau mọi người ( mãi tháng 6 rồi mình mới đọc ). Nhưng qua các chương được tác giả viết cũng như phần ngoại truyện và cả những hoạt động gần đây , thì mình biết là Chị Phương và Anh Mon chính thức yêu nhau được đâu đó hơn 1 năm thì Chị mất. Hai người đã đi chụp hình cưới và sắp làm đám cưới luôn cơ , nhưng nghiệt ngã là Chị đi sớm quá. Lí do Chị mất thì chỉ cần biết đơn giản do bệnh là được rồi , thông tin này mình biết qua một vài nguồn lộ trên Group FB , từ đó tới nay cũng phải chục năm rồi. Anh Mon hiện tại cũng khó có thể yêu ai được nữa ( hiện tại anh vẫn độc thân ) và có 1 Villa ở TP Đà Lạt để kinh doanh và được ở gần Chị rồi.
Xóachj bị đi xa lắm hay sao z mn
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaKết cục thế này quá khó hiểu,có ai tóm tắt lại cho mình, Thy và Phương ra sao vậy các bạn
Trả lờiXóaThy: là lấy A Quang qua định cư ở Mỹ?
XóaC.Phương: die.
cảm giác như e đang rất hạnh phúc cho 2 ng, chợt hụt hẫng với cái kết này, thực sự k dám tin những suy nghĩ trong đầu... dẫu sao thứ đọng lại nhiều nhất trong e là hình ảnh chị P thực sự tuyệt vời, và thât may mắn khi cuối cùng anh Mon đã nhận ra được chị rồi
Trả lờiXóaHay
Xóacám ơn
Trả lờiXóaKhông biết vì sao mình lại thích những câu chuyện có kết thúc buồn.
Trả lờiXóaNhưng mình rất mong truyện này không có thật
Thôi kết buồn nhưng vẫn còn ngoại truyện để hóng coi liệu hân có thể thay thế cheery hk ta
Trả lờiXóaHóng cháp ngoại chuyện
Trả lờiXóaKhông thể tin nổi. Nếu được chọn lại tôi tình nguyện không đọc bộ truyện này. Một cái kết khiến tôi rơi nước mắt.
Trả lờiXóaCứ nghĩ rằng đôi ta sẽ mãi bên nhau, cư nghĩ rằng mọi thứ đều như ta nghĩ, cứ nghĩ rằng mọi việc sẽ đúng ý ta. Nhưng hoá ra ... chỉ là ảo mộng !
Trả lờiXóa"Định mệnh"
Trả lờiXóa"Định mệnh" cho hai ta gặp nhau!
"Định mệnh" đưa hai ta đến bên nhau!
Rồi "Định mệnh" lại làm cho hai ta xa nhau mãi mãi!
" Định mệnh", " Định mệnh" ...........Chỉ có thể là " Định mệnh"!!!
Là một người theo dõi truyện của Mon từ ngày My life được viết, hóng ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Đôi lúc có chap mới mà ko dám đọc vì sợ kết thúc. Ngay lúc này thật sự có nhiều điều muốn nói nhưng lại ko thốt lên đc. Chỉ biết trong lòng rất nhói, cảm giác vừa mất đi một thứ gì đó cực kì quan trọng. Cám ơn và xin chia buồn cùng Mon!
Trả lờiXóaEm đã chần chừ không biết bao nhiêu lần mới đọc những chương cuối này.. Vì sợ , sợ nó là một cái kết buồn, một sự hụt hẫng. Biết sao được đời là vô thường mà. Cám ơn anh Mon đã chia sẻ câu chuyện của mình và cầu nguyện cho chị mãi mãi dõi theo anh..
Trả lờiXóahaiz !
Trả lờiXóacảm giác phê lòi nhất là yêu nhau mà khi chưa trọn 1 nửa đã ra đy... chịu thôi...
Trả lờiXóaCảm xúc dâng trào khi đọc xong cả 2 phần...sự thật quá phũ phàng
Trả lờiXóaA Mon còn chờ chị Thy k ????
Trả lờiXóaSắp 10 năm rồi ...
Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao P muốn Thy hẹn Mon cái hẹn 10 năm đó...
Trả lờiXóaT đã từng cmt ở đâu đó để an ủi một người vừa mất đi 1 chú cún cưng 12 năm của mình rằng: hãy cầu nguyện cho nó được đầu thai lại vẫn là kiếp của 1 chú cún cưng, được yêu thương, được nuông chiều và được no ấm. Đừng cầu cho nó đầu thai làm con người, vì cuộc sống có lắm phức tạp, có lắm khó khăn và cũng có quá nhiều buồn đau...
Câu chuyện này, cho dù nó là tiểu thuyết hay hồi ký t vẫn cảm thấy rất buồn... Phải chi Mon đừng đi dạo 1 mình đêm hôm ấy, phải chi Cherry đừng ngã xuống hồ đêm hôm ấy...
Đoạn ngã xuống hồ đọc ở đâu v b
XóaMột tình yêu đẹp, cơ mà ông trời cũng thật là.....
Trả lờiXóaBiết nói thế nào đây nhỉ. Một cái kết mà trong tưởng tượng tôi cũng k thế nào tin được chuyện này lại sảy ra. 2 lần mất đi người mình yêu nhất. Những hạnh phúc chưa được chọn vẹn đã mất đi. Sau khi đọc xong chap trược tôi nghĩ đó là một cái kết viên mãn cho một cuônc tình nhiều nước mắt. Hãy coi như tôi chưa đọc chap này, mọi chuyện dừng lại ở chap trước là được rồi. Tạm biệt hoa cúc dại :)
Trả lờiXóa-Vịt-
Em đầu hàng rồi không chịu nổi nữa
Trả lờiXóaEm đầu hàng rồi không chịu nổi nữa
Trả lờiXóaem không biết diễn tả sao lun, cơ mà lót dép chò bà Thy về vậy
Trả lờiXóatừ lúc Cherry gặp Monster ở Đà Lạt thì cô ấy đã sống trọn với tình yêu của mình cho đến ngày ....
Trả lờiXóaKhâm phục tình yêu của hai bạn, đáng trách Mon ko nhận ra tình yêu đó sớm hơn dù chỉ là 1 giây, vì mỗi giây với Cherry đều là một trời hạnh phúc
giờ đọc lại từ đầu mới thấy, mon có nói trước rằng chị đã không còn nữa. một kết thúc thật sự buồn.
Trả lờiXóaCảm nhận đuọc như nỗi đau của M như chính mình vậy. Buồn. Nhưng đến ngày này không nhớ đã đọc đi, đọc lại bao nhiêu lần....và chắc sẽ vẫn còn đọc lại.
Trả lờiXóaĐã từng......
Trả lờiXóaThật sự buồn.
Trả lờiXóaCuộc sống cũng chỉ là ảo ảnh
Trả lờiXóaThật sự khi nghe xong bài hát Daisy mới cảm nhận được chị ấy yêu thương Mon đến nhường nào. Có thể cảm nhận 1 chút gì đó vấn vương trong bài hát. Ước gì cuộc tình đó có thể kéo dài vài năm nữa chứ không kết thúc sớm như vậy.
Trả lờiXóaKo hiểu đoạn kết máy nhưng thật sự buồn giọt lệ tôi đã rơi khi đọc truyện
Trả lờiXóaMon... hôm nay đã đọc lại truyện này lại thêm một lần nữa tôi đã khóc nức nở thêm một lần nữa. Tôi k biết tại sao lại khóc nức nở đến thế k bít. Mấy lần trước cũng có khóc chỉ rơi lệ thôi. Còn lần này là nằm xuống ngủ lại suy nghĩ dòng suy tu cuối cùng của Phương và lúc Phương mất là tôi khóc trong nghẹn ngào. Năm nay đây cũng là 10 năm mà Mon với Thy hứa hẹn. Mong Mon có truyện ra nữa. Tôi là dân cũng Miền tây có sao ns vậy mong Mon hỉu. Lần đầu tôi đọc thì my live thì tôi mong Mon đến dc với Thy. Nhưng tới my dassy thì tôi lại khóc lên. Đời ng k ai lường trước dc hết. Mong Mon sống mạnh khỏe và thành công trên mọi công việc.
Trả lờiXóaĐọc phần đó ở đâu v
XóaCảm xúc bây giờ vận như 2 năm trước. Buồn thật sự :(
Trả lờiXóaN đã đọc Đi đọc lại từ My lie và My daisy đến cả chục lần nhưng lần nào cũng rơi lệ. Mong có một ngày được gặp Mon và Nhân vật của cậu chuyện.N Đi công tác Sài Gòn muốn tìm quan Cafe Mon từng làm ai biết quán nào ko cho xin địa chỉ với ạ!
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Xóa2019 rồi lâu lâu vẫn mò vào sem
Trả lờiXóaMon bay giờ như thế nào rồi sao không ra chap hiện tại
Tối nay … nếu chẳng có gì thay đổi … có lẽ … sẽ mua hoa chạy xe đi thăm chị … .trò chuyện..rồi về và lại cặm cụi gõ lại ký ức :)
Trả lờiXóađúng rồi nè,đoạn này t nhớ ở vài chap đầu,giờ mới ớ ra....thương Phương quá
Trả lờiXóa2020 đọc lại lần nữa cảm xúc như lúc đầu
Trả lờiXóaHì nói chung là MONG AI ĐÓ SẼ VỀ!
Hoa cúc đẹp quá, có cảm giác hạnh phúc. thật sự tuyệt vời. cảm ơn bạn đã chia sẻ: Nồi chưng cất tinh dầu 10 lít - MSP 011NNF, Bệnh thần kinh ngoại biên là gì, Mang bầu thích ăn đồ ngọt có dẫn đến tiểu đường không, Quy trình sản xuất tương ớt vệ sinh tại nhà, Những món đồ có thể gây ung thư ít ai để ý tới, Những người không nên uống thuốc tránh thai,.....................
Trả lờiXóaEm thực sự đã khóc, khóc bật thành tiếng. Em thua rồi.
Trả lờiXóaNày Mon, mình vừa đọc truyện của bạn, đang tự trách tại sao là fan của VOZ mà giờ mới đọc truyện này của bạn nhỉ. Mình hay đọc trước review và rất sợ những cái kết buồn, mình biết trước cái kết này, nhưng bạn biết không, mình đã để dành nó để đọc thật ngấu nghiến, để gặm nhắm, không chỉ nỗi đau đâu mà còn là hạnh phúc của hai người, nó mong manh nhưng đẹp lắm. Mình cũng hay lên Đà Lạt, hy vọng có lần nào đó gặp được bạn, chẳng để làm gì đâu, cùng uống ly cà phê đen không đường thôi. (Mình ít uống cà phê lắm, nhưng những khi buồn hay rối bời thì mình cũng toàn uống đen không đường thôi, cũng từ lâu rồi).
Trả lờiXóaBuồn.
Trả lờiXóachào Anh Mon
Trả lờiXóaEm cảm ơn Anh vì đang mang cho Em những cảm xúc Em chưa từng trải qua, Em đã khóc , đã cười rất nhiều, mong Anh sẽ sống thật tốt theo những mong đợi "người đó" mong muốn,cảm ơn Anh rất nhiều
chào anh, em đã đọc truyện đi đọc lại trên dưới 10 lần rồi, cảm xúc vẫn như lần đầu, vui buồn theo mạch truyện. Truyện hay mà kết buồn quá, vẫn đợi chị Thy về huhu:(((
Trả lờiXóaSau bao nhiêu lần đọc. Lần nào cảm xúc cũng như vậy. Thật sự ngưỡng mộ tình yêu của anh chị. Mong tương lại có thể vào Đà Lạt gặp a để xin chữ kí. E mua đủ cả bộ sách nhưng chỉ thiếu chữ kí của a thôi.
Trả lờiXóa- Khang Tô -
Hì. Em chào Anh Mon nhé !
Trả lờiXóaEm là một độc giả cũng tới từ phố núi , nhưng em ở Buôn Ma Thuột lận cơ. Có lẽ là duyên số đưa đẩy em đọc câu chuyện này , em cũng chẳng biết nói gì nữa , cái kết với em có thể là buồn , là đau đớn như ngàn nhát dao cắt thâu tim. Cái kết cũng có thể lạnh cóng , bóp nghẹt mọi thứ cảm xúc còn đang nồng cháy trong một con người ...
Nhưng sau khi đọc đi đọc lại vài lần , thực sự Anh cho Em hiểu được vì sao chừng ấy thời gian Anh không yêu ai khác ngoài Chị. Và tới khi đọc ngoại truyện gần đây anh đang viết tiếp ý ( phần 4 ) , thì em thực sự ấn tượng cái cách mà Anh Chị yêu nhau , quan tâm nhau , lo lắng cho nhau. Đọc những dòng hồi ức của phần 4 em thấy sự ngọt ngào trong đó tuy ngắn , nhưng đủ để xoa dịu nỗi đau mỗi khi nghĩ tới Chị của em nói riêng và các bạn đọc giả khác nói chung.
Em không chắc hiện tại anh có thể buông bỏ được Chị ( buông để tới với người khác chứ không phải quên anh nhé ) tuy rằng tính anh đào hoa , nhưng em biết rõ là Anh còn yêu Chị nhiều lắm. Cách đây vài hôm là sinh nhật Chị , anh vẫn mua hoa , loài cúc Daisy Chị thích nhất để đi thăm Chị mà anh nhỉ ?
Hì , cách đây mấy hôm Em cũng có từ trên BMT xuống Đà Lạt chơi. Em cũng muốn ghé qua thăm Anh , không phải để làm phiền , mà Em chỉ muốn gửi Anh một lời chào và hỏi thăm , cũng muốn nhờ Anh gửi tới Chị một lời chào giúp em. Nhưng tiếc là em không có đủ thời gian để làm điều đó , em hi vọng lần sau em có thể ghé và gặp được anh tại Daisy Villa.
Cuối cùng , câu chuyện của Anh để lại cho em rất nhiều bài học về cách yêu thương ai đó. Em hi vọng em sẽ tìm được người mà em yêu , yêu họ một cách mãnh liệt , lãng mạn và mộng mơ như Chị ( em khá giống Chị đó , hay cười , nói nhiều , và rất bay bổng )
Em biết Anh sẽ đọc được chia sẻ này của em , Chị từng nói Anh rất giỏi lắng nghe mà , cố gắng lên Anh nhé. Em cũng rất yêu quý Anh Chị , lần tới trờ lại Đà Lạt nhất định em sẽ tìm Anh 😁
hang cam gia re
Trả lờiXóaáo khoác đồng phục
xu hướng áo gió 2025
áo gio sai gòn đẹp
tân bình may áo quà tặng
công ty may hoàng phát
áo gió Bình Dương