Thứ Hai, 4 tháng 11, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 127)

 


Ê ẩm hết cái đầu, thêm cái vai nữa, mấy cha nội này nói chuyện thì nói, mắc gì tay chân không bao giờ để yên, hết ông này tới ông khác vỗ đầu vỗ vai nó. Đó lại nữa..

Bốp!

Ông Xí vỗ đầu nó cái bốp nhe răng cười ngã ngớn nhưng giọng thì hơi bực mình.

-        Cái gì? Hai đứa ranh con tụi mày dám lén mở két sắt nhà tau? Hahaha…đm kiếm con mịe gì trong đó?

Nó rụt cổ ngồi nhích qua ông Gạo ngập ngừng.

-        Cái này Bé Dẹo bày đầu hết.

-        Kiếm cái gì trong trỏng?

-        Bé…Bé Dẹo nói lục mấy cái thư tay kiếm địa chỉ cũ mấy chị bồ cũ hồi xưa của anh coi truy ra chổ ở mấy anh chị em cũ không.

-        Con quỷ nhỏ đó…đm suy nghĩ tới vậy luôn hả? Bao nhiêu năm mất liên lạc, mất tung tích kiếm được con khỉ.

-        Hơ thì đúng là khó, nhưng nhờ kiếm được địa chỉ quê chị Ngân, tụi em chạy ra đó kiếm mấy ngày mới hỏi được quê chồng chỉ rồi hỏi được tung tích bạn học chị Khanh đó chứ.

-        Tụi mày rảnh tới vậy hả? Là đợt đó hai đứa mày la chở nhau trốn nhà đi xuyên Việt mất tích hơn tháng trời thiệt ra đi kiếm ông Long?

Nó nhún vai cười.

-        Dạ! Thì nảy em nói rồi, đi kiếm phải mười mấy hai chục người, chạy tới chạy lui tính ra gần như đi xuyên Việt rồi. Hơ hơ một công đôi ba chuyện, vừa đi chơi vừa làm vài việc cô ấy muốn.

Bốp!

-        Hai đứa ranh con tài lanh mày thiệt là. Chắc không phải đi kiếm chị tau không phải không? Còn giấu tụi tau làm cái gì nữa?

-        Hơ hơ không có gì nữa?

Bốp!

-        Mày thiệt là…đm thằng ranh bày đặt học theo Bé Dẹo úp úp mở mở hả? Láo quá láo…hahaha.

Ông Xí bật cười vỗ đầu nó, ông Gạo và mấy ông khác đều mỉm cười không nói gì, mấy ổng biết tính em gái mấy ổng nên dư sức hiểu cô ấy còn âm thầm làm vài việc khác, nhiều dự định khác bởi chuyện ngày xưa hay cụ thể hơn những tội lỗi và tiếc nuối của mấy ổng đâu chỉ mỗi chuyện chị Vi, ông Long. Vì hiểu em gái nên càng hiểu có đập bỏ mịe nó tại đây cũng không moi được thêm chuyện nào khác, bởi hiện tại nó đang thay thế cô ấy, làm những việc cô ấy muốn làm…đã làm và đang làm.

-        Haizz két sắt…à cái đm thôi chết con mịe rồi…

Bốp! Xoạc…

-        Ớ…đau cha nội! Cái gì nữa?

Ông Xí tự nhiên bật dậy như bị ai chích mông nhảy dựng vỗ đầu nắm cổ áo nó kéo lên.

-        Đm…thấy cái gì nữa trong két nhà tau? Đm tụi mày có mở cái ngăn âm sàn của tau không? Đm…thấy cái gì rồiiiii!

Ông Chiến thấy ông Xí nhảy dựng thiếu điều xách cổ nó lên khỏi mặt đất vội vàng vừa cười ha hả vừa nhào lại kéo tay ổng can ra.

-        Haha thôi Xí mày làm quá mậy. Bỏ thằng nhỏ ra từ từ nói, đm chết nó bây giờ. Haha Bé Dẹo nó mở két mày làm như lần đầu, con nhỏ nó có lòng lo cho anh em mình, mày chửi thì chửi nó chứ thằng Mon hùa theo thôi chứ biết khỉ gì.

-        Đúng đúng…em không biết gì hết, Bé Dẹo mới biết mã mà. Ặc…bình tỉnh anh.

-        Mày né ra Chiến. Đm nó biết mã két ngoài thôi, ngăn âm sàn tau đâu có lộ cho nó biết.

-        Hà hà thôi tha cho em nó. Đập nảy giờ lủng đầu thằng nhỏ rồi, két ngoài mày cố tình cho con nhỏ biết thì nó mở, ngăn âm sàn dễ gì nó biết…bỏ thằng Mon ra, đm gãy cổ nó thiệt bây giờ.

Nó hít thở không thông ráng giãy khỏi tay ông Xí, mặt hơi lấm lét ngập ngừng.

-        Ngăn âm sàn…thiệt ra Bé Dẹo mở luôn rồi. Kéo cái đế sắt qua phải là thấy ngăn bí mật có mật khẩu. Hơ coi bộ bửa đó không phải lần đầu bà cô ấy mở, thấy bả cô quen tay lắm.

-        Thôi chết mịe rồi. Đm…con quỷ nhỏ, thằng ranh con này…tau bẻ cổ mày. Đm…

-        Haha thôi thôi Xí haha từ từ mày…thằng Mon! Tụi mày làm sao biết mã khóa mà mở?

-        Hơ bảo kê em anh Chiến. Hơ hơ Bé Dẹo nói bửa anh Xí nhậu sỉn bà cô dụ ảnh nói mã.

-        Đm tau giết mày thằng ranh con…

Ông Xí nhảy dựng kêu gào đỏ mặt tía tay, nhưng ông Chiến thì cười ha hả ôm ổng lại, mặt ổng rất hả hê vì biết Bé Deo mở được ngăn bí mật của ông Xí.

-        Đm mày tránh ra Chiến, tau đập bỏ mịe thằng chó đẻ này mới được.

-        Hà hà mở thì mở, anh em mình thằng nào mà không bị con quỷ nhỏ đó lục lọi chôm đồ. Bình tỉnh ngồi xuống hỏi chuyện em nó, hà hà nó theo con Bé Dẹo chớ đâu phải nó.

-        Bình tỉnh cc! Đm mấy cái usb tau cất trong trỏng…thằng ranh kia? Tụi mày thấy rồi phải không?

Nó vừa chột dạ vừa buồn cười đứng lùi lại núp sau lưng ông Củi và ông Chí.

-        Cái này…thiệt ra Bé Dẹo mới mở cho em coi sơ hai cái usb màu bạc thôi, còn mấy cái màu đen…

-        Con mịe mày thằng chó! Tau bẻ cổ mày…

-        Ậy…hahaha từ từ Xí. Coi thì coi có gì đâu mày làm dữ? Hà hà cất cái gì mà mày nhảy dựng lên coi mất mặt anh lớn quá mậy?

Ông Xí nhe răng trừng mắt vỗ đầu ông Chiến đang ôm ổng lại.

-        Đm clip xxx gái tau quay cất trong trỏng. Mịe bà con ranh con đó…

-        Hahahaha cho chết mịe mày, chơi gái quay chi cho Bé Dẹo nó thấy. Hèn gì nó chửi mày mất nếch éo sai hahaha.

-        Cười cc…đm có cái usb tau chép trong máy tính mày cất nữa. Bị…bị Bé Dẹo nó thấy hết rồi.

-        Há há thấy thì thấy…máy tau. Đm mày nói gì?

Ông Xí nhe răng cười hả hê.

-        Clip chú mày với mấy con bồ cũ anh chép giấu trong trỏng. Chậc…mướt rượt.

Cha nội Xí cười rất dâm đãng, rất hả hê…miệng ổng oang oang nói lớn quyết tâm kéo ông Chiến chết chung…Nó cũng buồn cười nhìn mặt ông Chiến đứng sững như trời tròng, mặt ổng như nhai phải trái ớt hiểm, tối sầm.

-        Đm! Thằng chó chết! Tau cắt gân mày…đm….

-        Ấy bình tỉnh…bình tỉnh, em không có thấy clip của anh!

-        Thấy con mịe mày…thằng chó đẻ!

Ông Chiến lao lên tính xử lý nó, nhưng đâu có dễ, nó đề phòng rồi, nó nhanh chân nhảy ra sau lưng ông Chí. Ông Chí và mấy ông còn lại đều bất ngờ hiểu ra vấn đề, ông Chí cười ha ha vỗ đầu nó rồi tiến lên cản ông Chiến lại.

-        Đm…mày tránh ra! Bửa nay tau cắt gân thằng ranh con này mới được!

-        Haha mất mặt quá hả Chiến? Hahaha chơi gái quay clịp bị mấy đứa nhỏ thấy, chậc chậc đẹp mặt nhễ?

-        Đm thằng hói! Mày thích đâm chọt không?

-        Như nào? Định ăn bố à? Haha thằng Mon làm rất tốt, hôm nào sao cho anh mấy clip, bố đưa con Hạnh coi cho bổ mắt.

Ông Xí nghe vậy liền sấn tới cùng ông Chiến nắm lấy cổ áo ông Chí.

-        Đm con mịe mày thằng hói! Mày muốn chết hả?

-        Ái chà mày tin tau chẻ cái đầu mày ra không ku?

-        Hahaha định hai thằng ăn mình bố mày à? Chúng mày thích như nào?

Ông Chí cười khẩy cụng đầu vô cằm ông Xí, một tay kéo ông Củi qua chặn trước mặt ông Chiến lại.

-        Haha sợ hả thằng hói? Kéo thằng công tử bột này vô làm mịe gì? Không dám chấp hai hả?

-        Ê thằng ẻo lả? Mày thích bênh thằng ranh con đó không? Tránh ra…đm tau cắt gân mày bây giờ?

Ông Chiến nắm cổ áo ông Củi lắc mạnh, ông Củi vẫn tỉnh bơ cười khẩy không nói gì nhưng chân thì bước lên một bước sấn tới sát mặt ông Chiến, rõ ràng ổng đâu có ý ngán. Nó hả hê bật cười nhìn bốn cha nội lại nắm cổ áo, cụng đầu thách thức nhau loạn thành một đàn, quên luôn việc xử tội nó, hình ảnh vô cùng quen thuộc. À giờ thì có thêm ông Mật nữa, mỗi lần bốn cha nội trẻ con kia ồn ào kiếm chuyện nhau thì ông Mật là người can ngăn. 5 ông anh đứng chung một chổ chửi rủa, thách thức, kiếm chuyện nhau loạn cả lên, thiếu điều vật nhau xuống đất không khác con nít bao nhiêu. Ông Gạo bật cười lắc đầu kéo nó ngồi xuống sát mép ngọn đồi, hai anh em mặc kệ mấy cha nội làm loạn sau lưng mà đưa mắt nhìn xuống ngồi nhà gỗ bên dưới.

Giờ này bàn ghế, đồ ăn, khung bạt được mọi người chung tay nhau dọn lên, bàn ghế xếp kéo dài, những mái che bằng bạt thuê đã phủ dọc từ sân nhà ra đường.  Số lượng rạp và bàn ghế, đồ ăn được chuẩn bị rất nhiều, nhưng nhờ anh chị em tụ tập quá đông, mỗi người một tay nên trong thời gian ngắn mọi thứ đều sẵn sàng đầy đủ. Nó chống hai tay ngả người ra sau lưng mỉm cười nhìn về chổ ngôi mộ màu trắng nằm lọt giữa khu vườn đông đúc đầu người, nơi đó có bóng dáng một người phụ nữ trẻ tuổi đang loay hoay sắp xếp bàn cúng, từng món ăn, từng nhánh hoa, vật dụng cúng đều do chính tay người phụ nữ xinh đẹp ấy chăm chút. Hình ảnh chị An chăm chú lau lại khung ảnh trên mộ, chỉnh lại những chậu hoa cúng bên dưới có lẽ là thứ hình ảnh đặc biệt nhất nó từng được nhìn thấy. Không phải ai cũng làm được như chị An, tự nhiên nó càng hiểu hơn vì sao cô gái trẻ thua ông Gạo hàng tá tuổi lại là người về chung nhà với gã đàn ông trung niên này, nhiều năm lẻo đẻo theo ông Gạo, bên cạnh ổng có hàng chục hàng trăm cô gái khác đến cạnh ổng, nhưng rốt cuộc chị An mới là bến đỗ cuối cùng của gã. Nó nhìn ông Gạo, mắt ổng luôn nhìn chằm chằm về phía ngôi mộ, không ai biết ổng đang nghĩ gì, nhưng nụ cười nhẹ trên miệng ổng vẫn nhiều ý vị lắm.

-        Anh!

-        Hả?

-        Em hỏi thiệt nha, đang nhìn ai? Chị Vi hay...?

Ông Gạo bật cười rút thuốc lá chầm chậm châm lửa rít một hơi rồi đưa tay xoa đầu nó.

-        Mày biết chị An mày theo tau bao nhiêu năm không?

Nó cầm cọng cỏ ngậm lên miệng ngẩm nghĩ.

-        Nghe nói 16-17 năm gì đó.

-        Ờ nó theo tau 17 năm, còn tính kỹ thì tròn 19 năm. Tại hồi đó tụi thằng Xí đưa tau về nằm dưỡng thương nhà chị An mày, năm đó bé nó mới mấy tuổi à, nhỏ xíu…haha đứng ngang hông tau nè. Thấy tau thương tích đầy mình mà tụi tau hỏi sợ không, chị An mày đâu có ngán, lẻo đẻo theo tau từ đó. Nên tính luôn hai năm ăn bám nhà chị An mày thì coi như bé nó theo tau 19 năm trời.

-        Vậy là bằng số năm chị Vi mất, thôi thì cứ làm tròn hai chục năm cho đẹp anh nhễ?

-        Ừ! Mới đó mà chị An mày theo tau ngót nghét hai chục năm trời. Hồi đó về ăn bám ba chị An mày, hai năm sau tau lành lặn thì ổng mất, chị An mày mồ côi…

-       

-        Vậy là bé nó theo tau. Hà hà tưởng có thêm đứa em gái đáng tuổi con cháu, ai ngờ…mà đúng là hồi đó nó kêu tau bằng chú, tại tau kêu ba nó là anh.

-        Haha ai ngờ giờ thành cục nợ cuộc đời hả?

Ông Gạo mỉm cười phun khói thuốc.

-        Ờ! Chú thì chú, trong bụng tau coi như em gái giống con Bé Dẹo thôi. Tới cỡ năm 14-15 tuổi gì đó chơi với con Bé Dẹo không biết chị em nó tỉ tê với nhau kiểu gì tự nhiên chị An mày dở chứng không cho tau coi nó là em gái nữa,  đòi từ mặt tau không có anh em chú cháu gì sấc, tau hỏi tại sao thì em nó phán xanh rờn đòi lớn lên em phải cưới chú. Lần đó tau nổi điên lên lấy cây đập sưng đít hết hai đứa. Con quỷ nhỏ Bé Dẹo mới mười mấy tuổi đọc ba cái tiểu thuyết xúi bậy ăn đòn là đáng tội, chị An mày 15 tuổi coi như lớn đầu tưởng hiểu chuyện, ai dè nghe Bé Dẹo nó xúi cũng dám nghe theo. Bị tau đánh khóc thì khóc, con Bé Dẹo biết sợ nhưng chị An mày thì…tưởng tuổi mới lớn nói xàm, ai ngờ…chơi thiệt, hành tau rối loạn từ đó.

-        Haha ghê thiệt, mới mười lăm tuổi mà âm mưu hốt ông anh mình rồi.

Bộp!

Ông Gạo cười xòa vỗ đầu nó.

-        Mày cười cái gì? Con em tau mới mười lăm mười sáu tuổi đầu cũng về nhà phán xanh rờn đòi cưới mày chứ đâu. Tầm tuổi đó là bắt đầu chấm mày, đòi dí mày rồi.

Nó bật cười nhìn lên trời lắc đầu.

-        Không giống không giống. Bé Dẹo nói cô ấy lớn hơn em, dí em từ nhỏ thì không mất mặt lắm. Còn anh…cô ấy kêu đồ già đầu bị con nít dí mới mất mặt. Haha…

Bốp!

-        Hà hà thằng ranh con! Mất mặt cái gì? Không nghe vợ mày nó nói hả, anh Gạo đây bảnh nhất nhà, đâu phải ai cũng được nuôi vợ từ nhỏ mà mậy.

Nó xoa đầu nhún vai cười cợt.

-        Ghê vậy à? Chứ sao Bé Dẹo nói với em chị An mới ghê hơn nhiều, biết chăn chồng từ nhỏ haha.

Ông Gạo giật giật khóe miệng trừng mắt với nó rồi bật cười.

-        Haha khổ cái thân già tau thiệt, nghĩ cũng buồn cười. Ban đầu tưởng bé An nó tuổi mới lớn suy nghĩ không chín chắn. Ai ngờ chơi thiệt. Hành tau sất bất xang bang. Dở chứng đòi từ mặt không nhận tau làm anh, không nhận đám thằng Xí là người nhà nữa, sau thì đòi ra riêng ở với dì út làm tau phải chạy đi năn nỉ rước về. Từ đó chị An mày bắt đầu tập tành làm người lớn, học làm việc nhà, học đòi lo công chuyện làm ăn…quán xuyến đủ thứ chuyện trong nhà…riết rồi thành già trước tuổi. Rồi mấy năm sau thi đậu đại học nhất quyết dọn ra ngoài ở trọ với bạn, ai nói gì cũng không chịu về nhà tau ở. Đám thằng Xí than trời, tau cũng thua…nhức đầu lắm.

Nó vuốt cằm gật gù.

-        Cái này…chậc chậc…bà cô coi vậy mà âm mưu ghê gớm thiệt. Chắc sợ ở chung nhà bị anh đối xử là em gái giống bà cô Bé Dẹo.

Ông Gạo dụi tàn thuốc xuống đất lắc đầu cười khổ.

-        Nó đó. Haizz chị An mày quyết không chịu làm em trong nhà, kêu là cưới được tau mới tính là người nhà. Thành ra rốt cuộc nhà tau còn có một mình con quỷ nhỏ Bé Dẹo là em gái

-        Há há nhờ chị An khoái anh Gạo tự chạy ra ngoài ở. Chứ bả còn ở nhà làm em gái thì con quỷ nhỏ Bé Dẹo chưa chắc được làm trời làm đất  ở cái nhà này đâu ku.

Ông Xí không biết ngừng nhốn nháo với mấy ông khác đi lại đứng sau lưng nó và ông Gạo từ bao giờ. Cả đám ngồi phịch xuống đất rút thuốc lá chia nhau hút cùng đưa mắt nhìn xuống ngôi mộ màu trắng bên dưới, có lẽ cũng cùng nhìn vào cô gái trẻ ngày nào là em gái nhưng giờ đây đã trở thành vai chị lớn trong nhà. Có lẽ nhìn vẻ mặt ông Gạo lúc này, có lẽ nó đã có câu trả lời cho thắc mắc của mình. Ánh mắt của ổng dành cho cô gái đằng xa bên dưới trở nên rất dịu dàng, như cách nó luôn nhìn cô gái của nó.

-        Chị Vi mày mất gần hai chục năm thì ngần đó năm chị An mày theo tau đồng cam cộng khổ. Hồi chị An mày con nhỏ theo tau cũng không có sung sướng gì, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, ăn bờ ngủ bụi đâu thua thằng nào trong nhà. Tới chừng lớn hơn chút đỉnh là phải coi sóc quán xuyến công chuyện trong nhà, mày nhìn cả đống em út cỡ này thì hiểu, mới hai mươi mấy tuổi con gái người ta còn ăn chơi bay nhảy thì chị An mày phải ráng lớn trước tuổi, phụ tụi tau coi sóc đủ thứ. Tau ra ngoài làm ăn lúc có tiền, khi thì thất bại…trắng tay biết bao nhiêu lần. Ăn chơi, gái gú đéo biết bao nhiêu mà đếm, người này tới người nọ theo, rồi thì cũng đi…rốt cuộc chị An mày mới là người theo tau không chịu bỏ. Chậc trước khi nhà làm ăn cơ ngơi được như giờ tau gãy một cú nặng lắm, coi như trắng tay…chị An mày nó phải về quê giành giật đất đem bán sạch đưa tau cầm cự. Đời tau lên voi xuống chó…không có chị An mày, không có ba Bé Dẹo, không có ba nuôi tau cứu…chậc làm đéo gì có ăn như giờ.

-        Hờ…cái này em có nghe Bé Dẹo nói.

-        Ờ! Nói để mày biết tau nợ chị An mày nhiều, theo tau bao nhiêu năm…chị An mày cũng không dễ dàng gì.

-       

-        Nhưng mà đừng có tưởng cưới chị An mày để trả nợ nhá ku. Nói để mày hiểu, vợ chồng tau đâu phải ngày một ngày hai. Hiểu nhau, thông cảm cho nhau, cái tình cái nghĩa ngần đó năm đâu phải giỡn chơi mậy.

Nó mỉm cười gật đầu.

-        Ờ! Em hiểu mà…

-        Chậc! Biết là mày hay giỡn hà hà nhưng mà anh em tâm sự chơi thôi. Chứ chị An mày tau hiểu, không có khó chịu gì đâu. Mày chắc chưa biết hồi chị An mày mới đẻ, tau với Tường Vi đều ẵm chị An mày rồi nhá ku.

-        Haha nghe đã vậy anh.

-        Hà hà mấy thằng này cũng vậy đây, thằng nào cũng từng ẵm chị An mày đây.

Cả đám đàn ông đều cười lớn, ông Xí khoác vai nó nhe răng khoái chí.

-        Há há giờ tụi tau kêu bả là chị chớ hồi xưa thằng nào cũng ẵm ngửa bả rồi nha mậy. Đợt đó theo bà già đi thôi nôi chị An hả Chiến?

-        Ờ nó đó. Đm tau nhớ lần đó anh Gạo bị bả đái vô mình hay thằng nào ta?

-        Hahaha anh Gạo chứ ai, bà An bả chấm ổng hồi đó chứ đâu có chờ tới mười mấy tuổi, ai ẵm bả cũng cười phát ham mà ông Gạo đụng là bả khóc, bửa đó tau nhớ có mình ảnh bị bả đái vô mình…hahaha.

Bốp!

Ông Gạo vỗ đầu ông Xí cái bốp rồi bật cười khoái chí, nó cũng ngã lưng ra đất cười ha hả, tính ra sự tích chồng ẵm vợ, nuôi vợ trong truyền thuyết là đây chứ đâu, cha già Gạo số hưởng phải biết.

Nguyên đám đàn ông cười như được mùa…cười đã rồi chợt cùng lặng người đi. Ông Gạo thở hắt ra rút thuốc lá ngậm lên miệng, ông Xí nhanh tay châm thuốc rồi tự rút ra thêm vài điếu chia cho cả đám. Ông Gạo phun khói thuốc lên trời thở dài mỉm cười.

-        Nói sao ta…à nói theo kiểu con nhỏ Bé Dẹo thì bạn Tường Vi là tình đầu, là ân hận, tiếc nuối thời trai trẻ…là tình yêu. Còn bé An giờ mới là vợ tau…cho nên vừa là yêu, vừa là thương chị An mày.

-       

-        Nhớ chị Vi mày thì nhớ, đó là việc riêng. Thi thoảng tới đám giỗ chị Vi mày thì tưởng nhớ, tiếc thương. Còn chị An mày mới là người đồng hành với cái nhà này bao nhiêu năm qua. Đúng không tụi mày?

Ông Xí luôn là người nhanh miệng trước cười ha hả gật đầu.

-        Đúng! Anh em tau tôn trọng, thương bà An không có thua thương chị Vi đâu. Há há nhà chắc có thằng Mít nó thương bà Vi hơn bà An, tại bà An theo con Bé Dẹo chọc nó khóc hoài, tau nói đúng chớ Mít?

-        Đm đúng cc!

Ông Mít cầm cục đất phang thẳng vô mình ông Xí, nó cũng trừng mắt khinh bỉ cha nội đâm xuồng bể này, chuyên gia phá hoại không khí.

-        Anh đừng có tào lao nha anh Xí. Nói xàm một hồi vô đốt nhang coi chừng chị Vi bẻ cổ anh đó!

-        Haha tau sợ gì bả. Đúng không Chiến, lớn rồi làm đéo gì sợ bả.

Ông Chiến im ru không lên tiếng, ông Xí trừng mắt.

-        Đm nói không trả lời mậy?

Ông Chiến trừng mắt lại ông Xí, ông Chí cười hả hê ra mặt lên tiếng.

-        Mày mạnh mồm vào Xí. Lịt mẹ ngày trước chúng mày bị bà Vi đập nhiều nhất nên đừng mạnh mồm vội. Bà đấy thiêng lắm đấy.

-        Đm thằng hói! Mày thích đâm chọt không?

Bốp!

Ông Xí nhe răng đưa tay chồm qua vỗ cái bốp lên đầu ông Chí, ngay lập tức ông Chí đứng dậy nhảy qua kéo cổ áo đụng đầu vô cằm ông Xí.

-        Lịt mẹ con chó này cắn lén bố à?

-        Tau chơi trước mặt mày luôn đó thằng hói, há há thích chơi không? Rủ thằng công tử bột chơi với anh mày…đm!

Bốp bốp!

-        Haha bố chấp cả họ chúng mày! Ăn bố đeee!

-        Há há chú mày thích anh chiều…chơi nó Chiến!

Bụp bụp…bịch bịch…đm…đcm…

Nó thở dài vừa bất lực vừa bực mình buồn cười mấy cha già này, đầu hai màu tóc hết rồi mà hở ra là ồn ào nháo nhàu với nhau, đương nhiên mấy ổng không đánh nhau thiệt vì luôn có ông Mật đóng vai can ngăn, có điều cụng đầu vỗ đầu đấm mặt sơ sơ kiểu mấy ổng nhìn đau phải biết, tối nay coi chừng chị Vi về bẻ cổ cả đám.

-        Nè chú ơi…ý quên anh ơi! Mấy ông đàn ông kia nữa! Xuống đốt nhang cúng chị Vi nè! Tới giờ rùi!

…………..

Trời mưa nhẹ, mưa lất phất bám lên mặt người, rừng thông già rì rào trong gió, tiếng côn trùng ngân nga xa xa, vài chiếc lá, vài cánh hoa rơi xào xạc trên đất như bản nhạc xưa vỗ về giấc ngủ của cô gái trẻ nằm dưới ngôi mộ màu trắng. Góc chân mộ nứt vỡ đã được những vòng hoa như chiếc mền hoa đắp lên, chẳng còn tiêu điều xơ nát mà rực rỡ sắc hoa tươi xinh như nụ cười tỏa nắng bất chấp ngày mưa. Trước ngôi mộ ấy, cô gái có đôi mắt biếc trong veo như đang nhoẻn miệng nở nụ cười trong ngày gặp lại những người xưa cũ…à không, có lẽ vẫn nên dùng từ người nhà. Ngày cô ấy ra đi, vì “suy nghĩ cá nhân” của một người mà cô gái khép mắt lại mà không có bao nhiêu người đưa tiễn, nhưng hôm nay trong ngày gặp lại đã có nhiều hơn những “người thân” tới nói lời chào…lời chào ngày hội ngộ, cũng là lời chào tiễn biệt…lời chào ấy tuy phải mất tới ngót nghét gần hai mươi năm, nhưng so với giấc ngủ của cô ấy có lẽ chẳng bao giờ là muộn.

“Nàng như một đóa hồng phai

Hương sắc héo hon theo những ngày dài

Cuộc tình đi qua trong em, mang bao tiếc nuối, trái tim vỡ tan.

Nhặt lại từng cánh rụng rơi

Nàng vẫn xót xa cho chính đời mình

Vì người em yêu đã nói, dung nhan tuyệt vời nhất thế gian là em...”

 

Hôm nay cô gái mang tên loài hoa ấy là đóa hoa đẹp nhất, Tường Vi của cô ấy rực rỡ nhất. Có lẽ ở một thế giới nào đó, hoặc ngay lúc này từ tầng mây cao cô gái ấy đang mỉm cười, bởi không chỉ đầy đủ những đứa em năm nào mà còn có thêm rất nhiều đứa em khác, dù trước đây chưa biết, dù bây giờ chưa hiểu chuyện…nhưng tất cả đều có mặt, người thân trên thế giới này đều ở đây nói lời chào cô ấy.

-        Chào bạn Vi…à haha chào em, chị của tụi nhỏ. Tụi anh về rồi nè!

Nó mỉm cười, lời chào của gã đàn ông đứng trước nghe thật kỳ cục, hình như ngày gặp nhau họ bắt đầu bằng “bạn và mình”. Bên cạnh nó lùi ra sau ông Gạo một bước là chị An và ông Xí, Chiến, Củi, Mật, Chí, Mít. Sau lưng hàng tiếp theo là 7 hàng dài ra tận ngoài đường mà đứng những vị trí đầu là các gương mặt quen thuộc và vai vế như Minh, Lý, Á, Xu, Hỷ, Phụng, Bánh, Li, Bư, Thái, MiA, Nguyệt, Hạnh, Hải Âu v.v…Ngay cả ông Lân đang bận chăm sóc chị Hương và vài anh chị ở xa cũng vừa lên tới, đương nhiên ngoài em út trong nhà còn có rất nhiều anh chị em khác đang đứng dày đặc ngoài đường chờ tới lượt vào đốt nhang, sân nhà tuy rộng nhưng có lẽ ngày đó chính chị Tường Vi cũng không ngờ có một ngày chị ấy có nhiều “người thân”, nhiều em út như bây giờ. Trong lúc nó còn im lặng liếc nhìn xung quanh thì ông Gạo quay mặt lại mỉm cười lớn tiếng.

-        Mấy đứa! Thưa chị cả!

Xoẹt…sột soạt…rầm rập…xoạc xoạc…

-        Chị cả!

Tất cả mọi người đều đồng thanh cúi đầu chào, tiếng chào vang vọng khắp mảng rừng thông già, vang tận mây cao…rồi gần như đồng loạt mọi người cùng quỳ xuống theo bóng lưng gã đàn ông đứng đầu, mỗi người đều cầm một cây nhang lạy ba lạy rồi chấp nhang trên đầu im lặng. Chỉ là xung quanh nó có vài âm thanh lạ, ông Xí Chiến run rẩy giữ nguyên tư thế dập đầu xuống đất, ông Chí cúi gầm chiếc đầu bóng loáng của mình suýt chấm vào đầu nhang cháy, ông Củi thì trơ gương mặt lạnh lùng, ông Mật nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, còn gã đàn ông đeo khẩu trang thì mắt đỏ hoe long lên sòng sọc để kìm nén nước mắt. Chị An hơi cắn răng nhìn chằm chằm bóng lưng ông Gạo, mắt rưng rưng mím môi cố giấu tiếng khóc sụt sùi, sau lưng nó có vài người đều cúi mặt để nén cảm xúc trong lòng, vài cô gái đa cảm gần như mắt cũng đỏ hoe. Ông Gạo im lặng khoản năm phút như muốn thầm khấn vái rồi thản nhiên đứng dậy cắm nhang sau đó vái thêm vài cái cho đúng tục lệ rồi đứng sang một bên. Nó mỉm cười vỗ vai chị An một cái, cô nàng mỉm cười gật đầu đứng dậy, ông Mật cũng gật đầu đứng lên, ông Củi ông Chí mỗi ông đều đưa tay vỗ cái bốp lên đầu hai ông Xí Chiến khiến hai ổng giật mình ngẩn đầu lên, nó liếc nhìn qua thì bật cười trong bụng, tưởng gì ai dè hai ông thần bửa nay hơi mất mặt, mắt hai ổng ẩm ướt đến lạ lùng.

Bốp bốp…

Hai cha nội quê quá đưa tay vỗ lại đầu hai ông Củi Chí nhưng bị chặn lại, bốn ông lại bắt đầu kín đáo giằng co khiến vài người sau lưng thở dài, vài người khục khục lén cười, ông Gạo cười khổ trừng mắt, ông Mật cũng lắc đầu đưa tay qua vỗ liên tiếp 4 cái vô đầu bốn cha già mà không thấy lớn mới làm mấy cha nội chịu yên lại cùng đứng dậy tiến lên cắm nhang một lượt với nhau. Nó cắm nhang xong kéo Hải Âu và chị An đứng qua một bên, ông Gạo đưa tay xoa đầu chị An một cái rồi mỉm cười đứng im nhìn mọi người lần lượt lên cắm nhang. Bên phải ông Gạo là ông Mật, Mít mà tiếp theo là bốn cha già vẫn đang nắm cổ áo, kê đầu vô mặt nhau kín đáo giằng co. Nó vỗ đầu bất lực rồi chợt bật cười nhẹ, có lẽ ngày xưa lúc chị Tường Vi còn, mấy cha nội này cũng nhốn nháo hơn xa bây giờ hoặc có thể nói trước mặt chị ấy, mấy thằng em hư hỏng này chưa từng thay đổi. Thời gian cứ lặn lẽ trôi qua trong im lặng, mọi người đều trầm mặc giữ trật tự lần lượt lên cắm nhang, người có mặt quá đông, mỗi lần chỉ có thể có 4-5 người cùng tiến lên nên thời gian nó đứng im bên cạnh mấy ổng khá lâu. Ngoài anh chị em trong nhà còn có rất nhiều em út, anh chị em bạn bè, chiến hữu, đồng nghiệp thân thiết với người trong nhà, tuy nhiên đa số như được dặn dò trước nên toàn bộ mọi người có mặt đều mặc trang phục tông màu đen khiến không khí trở nên trầm lặng, nhuốm màu buồn hơn dù có rất đông người. Có thể nói không khí lúc này làm nó cảm giác giống một buổi đưa tiễn chị Tường Vi, tuy hơi muộn nhưng có lẽ chị ấy sẽ an lòng. Ngoài tiếng tụng cầu an nho nhỏ của ông thầy bên bàn cúng ra chỉ còn tiếng bước chân, tiếng quần áo chà sát vào nhau. Nó được tính là người chủ chốt trong nhà nên mấy ổng chưa di chuyển, nó cũng không tiện di chuyển, chỉ có thể trầm mặc nhàm chán đứng im nhìn từng người tiến lên cắm nhang.

-        Chị à! Mọi người đều về thăm chị Vi rồi đó, thấy không? Hài lòng không?

Nó mỉm cười lẩm nhẩm một mình rồi đưa mắt nhìn quanh lên bầu trời lất phất mưa. Chợt ánh mắt nó dừng lại trên ngọn đồi quen thuộc phía xa, trên đó bóng một người phụ nữ, à nói đúng hơn là một cô gái mặc áo sơ-mi đen, giày boot đen, áo khoác đen, chiếc váy dài phủ chân người bay phần phật trong gió cũng màu đen, trên đầu người ấy đội nón rộng vành màu đen…và gương mặt cô ấy cũng bị một chiếc kính đen to đùng gần như che đi nửa khuông mặt. Nó nheo mắt nhìn thật kỹ nhưng bên dưới chiếc dù màu đen ấy chẳng thể nhìn rõ gương mặt, có lẽ vì hơi xa, có lẽ do mưa phùn che mất tầm nhìn. Nó nhăn trán lẩm nhẩm một mình.

-        Ai vậy ta?

Đương nhiên đâu ai trả lời, nó dụi mắt mấy cái rồi che lên trán cố nheo mắt nhìn, hình như nó cảm giác thấy người đó đang nhìn mình, đầu nó nổ đùng vài gương mặt, dáng người này, kiểu đứng này…chậc thật không nghĩ ra là ai. Nó nhích vai chị An.

-        Chị chị!

-        Gì?

-        Ai trên đồi hay sao ấy, chị nhìn coi ai?

-        Đâu?

-        Đó! Trên đồi đó, cầm cây dù màu đen đó thấy không?

Chị An ngước lên nhìn về hướng tay nó chỉ, cô nàng nheo mắt nhìn kỹ một hồi rồi mỉm cười nhìn nó, cái vẻ mặt này…gian lắm.

-        Sao? Nhìn ra ai không? Nè…làm gì nhìn em dữ vậy?

-       

-        Ý gì đây? Người nhà mình hay ai sao đứng đó không xuống đốt nhang?

-        Hihi!

-        Cười cái giề? Chị biết ai phải không? Ớ…nè nè thái độ vậy là sao?

Nó bực mình nhìn bà cô An tủm tỉm cười như trêu tức nó, cô nàng không thèm trả lời mà quay qua kéo tay ông Gạo.

-        Anh anh!

-        Sao em?

-        Trên đồi! Chỉ vô hồi nào hông nói em biết?

Ông Gạo hơi nheo mắt ngẩn mặt nhìn lên đồi theo ánh mắt chị An rồi quay lại, nó dám chắc ổng mới vừa liếc nó cười khẩy thì phải làm trong bụng nó như cả trăm con kiến đang bò ráng dỏng tai lên nghe. Ông Gạo vòng tay vỗ nhẹ eo chị An nhún vai.

-        À bay vô hồi khuya với anh.

-        Ủa sao hông nói em biết.

-        Chậc! Người đó em lạ gì tính tình nữa?

-        Ừa ha…hihi!

Bà cô An le lưỡi không nói gì nữa, nó dám cá hai con người này có gì đó mờ ám lắm, nó nheo mắt tò mò nhìn lên đồi, ông Gạo giơ tay lên cao vẫy vẫy, thấy vậy mấy ông Xí Chiến đều nhìn theo hướng tay ông Gạo đang vẫy, ông Xí nhe răng tính há miệng lên tiếng thì một tay còn lại của ông Gạo nhanh chóng vỗ cái bốp lên đầu ra dấu im miệng. Ông Gạo một tay ra dấu cho mấy người khác im, một tay giơ cao lên vẫy thêm một cái, miệng há lớn nói bằng khẩu hình miệng. Nó đoán là

-        Xuống đây không?

Trong bụng nó thêm tầm ngàn con kiến bò vì tò mò ngước mặt nhìn trở lên đồi, chỉ thấy cô gái mà tạm thời không nhìn ra già trẻ, nhưng nhìn cái dáng người mướt rượt thon dài và cái phong cách này có lẽ đúng là con gái không quá lớn tuổi, cô nàng lắc nhẹ đầu phẩy tay một cái hời hợt nhưng không kém phần sang chảnh rồi xoay người đi xuống đồi. Nó tần ngần nhìn theo bóng lưng người đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, người này là ai, mặc đồ đen nghĩa tới đây nghĩa là có ý định chào chị Tường Vi, kiểu áo này chắc chắn là áo đồng phục nhà, nhưng nó dám chắc không phải những người đang vắng mặt, càng không phải bà cô cục nước đá, quan trọng ai mà khiến ông Gạo tỏ ra khá nhiệt tình nhưng ghê hơn là người đó đáp lại ông Gạo khá là hời hợt. Nhìn thái độ ông Gạo thì hiểu cha nội kiểu như kèo dưới, không hề được người đó nể mặt nhưng ổng không tỏ ra khó chịu gì cả, nên biết ở cái nhà này, người dám không nể mặt ông Gạo hình như chỉ có bà cô Bé Dẹo

Bộp!

Ông Gạo vỗ đầu nó cái bộp khiến nó giật mình quay lại.

-        Đừng có nhìn nữa!

Nó ngẩn người xoa xoa đầu nhìn vẻ mặt cười hơi gian của ổng.

-        Cái này…ai vậy anh?

Ông Gạo mỉm cười.

-        Người nhà không phải người nhà hà hà từ từ mày sẽ biết.

-        Cái đệt! Là sao?

-        Biết vậy được rồi.

Nói xong ổng quay qua nhìn mọi người đang xếp hàng lên cắm nhang, nó thì ngơ ngác hết nhìn ông Gạo, tới nhìn bà cô An xong ngước lên nhìn về phía ngọn đồi. Cái định mệnh cha già này bửa nay bắt đầu nhiễm cái tật bí bí ẩn ẩn của bà cô Bé Dẹo rồi, rất là không nghĩa khí. Nó chịu hết nổi tò mò rồi, nó cắn răng nhìn quanh một lượt rồi lùi lại, tầm này chạy vèo ra đường có khi sẽ bắt kịp người đó, đã vô đây đứng trên ngọn đồi đó, cầm cây dù đó…nó dám cá đây là người có thể liên quan tới mình…bởi cây dù đen bị rách một ô đó lấy từ nhà nó ra, chổ rách đó chính bà cô Bé Dẹo lén “chôm” từ xe ông Gạo (xe ông Gạo có hai cây dù rất xịn sò người bán tự thiết kế tặng kèm gắn trên xe khá đẹp mắt theo kiểu đồ chơi độ chế theo xe, không phải dù trong xe R&R logo hình con chim) đem về nhà sài xong giỡn với nó làm rách rồi giấu luôn, chưa dám trả cho ông Gạo. Mới lùi ra sau hai bước thì vai nó bị một cánh tay cứng cáp khoác lên ghì chặt nó tại chổ, nhìn qua thì thấy gương mặt nham nhở của ông Xí.

-        Chưa xong đi đâu mậy?

Nó nghiêng vai muốn giãy khỏi tay ổng nhưng sức vóc cha nội này hơn nó nhiều, nó bực mình trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cười cười.

-        Em đi ra đây chút, né ra coi.

Ông Xí nhe răng tủm tỉm cười.

-        Chờ tụi nó đốt nhang xong rồi đi đâu thì đi.

Nó trừng mắt.

-        Em uống nước cái!

-        Đốt nhang xong tau cho mày uống bia bỏ mịe mày luôn. Để bụng nhậu hà hà.

Nó hít một hơi dài nhăn mặt.

-        Đm em đi đái! Tràn bờ rồi!

Ông Xí vẫn vịn vai nó cứng ngắt nhe răng cười cợt.

-        Chờ cúng xong tau cầm ku cho mày đái!

-        Cái đệt…

Rồi xong, nói vậy thì thua rồi, gặp cha nội mất nếch này thì nó bó tay toàn tập, đành ngậm ngùi đứng im trở lại vị trí dằn cái sự tò mò vô bụng. Bà cô này là ai mà vô được nhà nó lấy cây dù ra sài nhỉ, đời đâu trùng hợp có hai cây dù rách y chan nhau được, dù nhà nó mà ta. Thiệt là bực mình quá đi!

………………..

Mất hơn tiếng đồng hồ tất cả mọi người mới đốt nhang xong, người phải nói đông đủ chưa từng thấy, nghe mấy ổng nói nay mai sẽ còn nhiều anh chị em ở xa hơn lên tới, đặc biệt là một số anh chị em nhà ông Chí ngoài Bắc đang vào, chưa kể còn có nhiều người khác là bạn bè, anh chị em thân thiết cũ ở xa đều được mấy ổng báo tin cũng đang trên đường về chào hỏi chị Vi. Càng ngồi nói chuyện với mấy ổng nó càng tấm tắc trong bụng về mối quan hệ, quen biết và thân thiết đông đảo của cái nhà này và đối với riêng cá nhân chị Vi, cô nàng chị cả ngày nào có mặt mũi không nhỏ đâu, được mấy ai chỉ cần nghe tin chổ an nghỉ của mình liền có hàng trăm người từ khắp mọi nơi lập tức tìm về. Khung cảnh hoành tráng này thật sự nó chưa từng nghĩ đến, có lẽ Bé Dẹo và chính chị Vi cũng chưa hề tưởng tượng ra.

Đang ngồi nghe ông Chiến, ông Xí ôm vai bá cổ kể chuyện chị Vi thì ông Mít cầm điện thoại đi lại nhìn ông Gạo gật đầu.

-        Đi anh!

Ông Gạo đang nói chuyện với ông Mận thì quay qua gật đầu.

-        Ờ!

Sau đó ổng hất mặt với ông Mật.

-        Mày với thằng Chí ở nhà tiếp đãi anh em.

-        Dạ!

Ổng quay qua ông Xí.

-        Mày với thằng Chiến đem ngón t.. đi kiếm đưa cho thằng Quân đi, hỏi nó chơi tiếp hay nghỉ!

-        Ok anh!

Ông Xí ông Chiến nhếch miệng cười, nghe tới đây nó rùng mình nhích ra xa ông Chiến, nảy giờ để ổng ôm vai bá cổ nói chuyện quên mất tiêu trong túi áo ổng còn có một ngón t… người, tự nhiên hết muốn gặm mấy cây sườn bò nướng trên bàn. Thấy sắc mặt nó hơi khó coi Hải Âu lo lắng kéo tay nó tròn mắt hỏi.

-        Ủa anh? Anh sao dạ?

Nó cười gượng quăng cây sườn trên tay lên bàn, đẩy dĩa sườn ra chổ khác.

-        À ờ không có gì, sườn bò hơi tanh thôi em.

-        Hì vậy bé nướng cái khác cho anh ăn nghen.

-        Ớ thôi…ngán rồi…ờ anh ăn cái khác cũng được.

Bà cô Rose ngồi một bên nướng đồ ăn nghe vậy chen lời vô.

-        Ủa sao tanh ta? Đồ ăn hồi nảy tụi em đi chợ lựa về ướp riêng đó. Anh ăn thử khúc này coi, vừa chín đúng ý anh nè, bé Âu đưa cái chén anh Mon cưng cho chị.

Nó quay qua nhìn miếng sườn bò dày cộm nghi ngút khói trên tay Rose còn ửng hồng màu máu, bình thường steak nướng chín tai tái kiểu này là món khoái khẩu của nó, đương nhiên Rose dư sức hiểu ý, cơ mà tình huống này nhìn vài giọt đo đỏ trên miếng sườn, nó hơi ơn ớn trong cổ họng.

-        Cái này…ờ hay là thôi em ăn đi cho bổ máu nha cô Rose, nay anh ăn chay.

-        Mày gặm mấy miếng rồi giờ kêu ăn chay nghe mắc cười nha Mon.

Chị Hạnh vừa xách cái bụng hơi nhô ra đi lại phì cười cốc đầu nó nói, nó chỉ gãi gãi đầu cười trừ, mấy bà cô này mà thấy cái thứ lem luốt máu trong túi ông Chiến thì chắc chắn ngán steak sườn bò nướng không thua nó đâu.

-        Hơ hơ ờ thì tự nhiên em thấy ngán bò nha chị đẹp. Chậc cái bụng chình ìn ngồi một chổ dùm cô nương, gì mà đi qua đi lại coi nặng nề quá chị? Đây ngồi xuống em lột quýt cho ăn, hay ăn xoài nha, bầu bì chắc thèm chua nhễ.

-        Hihi thèm cái đầu mày á, chị mày thèm bia hà, đưa uống miếng coi.

-        Ấy bậy rồi bậy rồi!

Bộp!

-        Đi mày!

Ông Gạo vỗ đầu làm nó giật mình quay qua ngơ ngác.

-        Hả đi đâu anh?

-        Gặp bô lão chào hỏi chút. Đi!

-        À rồi thì đi!

-        Lái xe Củi! Kêu thằng Minh đi luôn Mít!

-        Dạ!

Ông Củi thản nhiên đứng dậy đi trước ra ngoài, ông Gạo kéo vai nó đứng lên xoa đầu chị An một cái rồi khoác áo bảnh bao đi ra ngoài, nó nhanh chóng cầm khăn ướt Hải Âu đưa cho lau tay rồi đeo túi học theo ông Gạo xoa đầu, đương nhiên xoa là xoa đầu Hải Âu chứ đâu có dám học ổng xoa đầu bà cô An, bé Âu vừa dụi đầu dễ thương vừa giúp nó khoác áo khoác lên để nó đi theo ông Gạo. Ra tới đường ông Củi đã lùi xe lại đón anh em, còn ông Minh sẽ lái xe đi chung ông Mít, ông anh Phi lái một xe khác chở thêm 5-6 anh em đi cùng. Vì đường dài từ nhà ông Long về phía ngoài đường lớn bị bàn ghế, xe cộ và người nhà ngồi kín đường nên muốn đi ra đường lớn tầm này phải đi đường vòng khá xa. Ngồi trên xe nó vừa chỉ một lối rẽ cho ông Củi xong vừa quay qua nói với ông Gạo.

-        Tụi nó đổ xà bần lấp đường thành ra chị Khanh đi dạy mắc đi vòng đường này đây anh, vừa xa vừa vắng…thấy đường thấy ghê không?

Ông Gạo lú đầu ra khỏi xe nhìn đường rồi gật đầu.

-        Ờ! Đường này hồi sáng anh Chí mày nó coi gu gồ gì đó chở tau vô đây, đm hai thằng đi lòng vòng chui mịe vô rừng.

-        Hơ hơ sao không gọi em ra rước.

-        Anh Chí mày cỡ này biết sài điện thoại lướt lướt rồi tài lanh đòi tự tra gu gồ gu giếc gì đó ai biết đâu. Đã đời nó chở tau đi tuốt vô rừng đéo quay đầu xe được mắc kêu thằng Phi ra đón vô đây, anh Chí mày nó sợ thằng Xí với thằng Chiến biết cười vô mặt nó thành ra đâu cho tau gọi mày.

-        Haha hèn gì hai anh mình im ru rù rù đi vô, tưởng vai chính xuất hiện cho nó phong cách chớ.

-        Lạc thấy mịe chớ phong cách con khỉ. Tau đòi gọi mày mà anh Chí mày nhất quyết đéo chịu, cỡ này biết sài điện thoại mở cái miệng ra là hết công với nghệ nghe nhức cái đầu.

-        Haha ghê thiệt, để về SG dẫn ổng qua quán cà phê ông anh quen bạn em chơi, ổng chủ diễn dàn công nghệ trên mạng in tẹt nét bờ rồ công nghệ lắm. Đầu ổng cũng trọc y chan anh Chí. Haha…rẽ phải đây anh Củi. Đường hơi xấu lái từ từ anh, chậc hồi nảy quên kêu lấy xe gầm cao đi đường này.

-        Ờ rẽ đây hả?

-        Dạ! Từ từ anh…chắc lọt mà.

-        Yên tâm!

Nó lú đầu ra khỏi xe lo lắng nhìn đường mòn bên dưới, bánh xe ông Củi gần như vừa khít mặt đường gồ ghề. Ông Gạo cũng lú đầu qua bên còn lại nhìn ngó.

-        Đù mạ con Khanh đi dạy đường này chắc có bửa bọn nó hiếp giết rồi giấu xác đéo ai hay quá. Coi không được tụi tau xuống mày bò từ từ qua Củi.

-        Lái được!

-        Được không anh? Gầm xe thấp quá.

Ông Cúi nhếch miệng hạ cửa xe nhìn đường để canh bánh xe chạy, tầm này mới thấy xe xịn sò mắc tiền chưa chắc ngon lành, ít nhất xe ông Minh phía trước hay xe ông Phi chạy phía sau thuận lợi hơn. Đường đi thì xấu, xung quanh toàn đồi núi, rừng cây hoang vắng, đi đường này mới cảm nhận được không khí yên tĩnh, vắng vẻ của khu vực quanh chổ chị Vi nằm. Nói không quá lời thì vô đây có quậy tung trời không ai hay biết, hiếm hoi lắm mới có người dân đi rừng đi rẩy hoặc làm vườn ngang qua. Chổ nhà ông Long nếu đem so với không gian chung cả vùng này thì dùng từ đông dân cũng không sai, ít ra sau nhà ổng phía dưới đồi cũng có vài nhà dân nữa, chứ cái kiểu vài quả đổi mới có một căn nhà lồng, nhà gỗ nhỏ kiểu này, có khi như ông Gạo nói, mò vô đây bị cướp giết hiếp là rách cổ họng chắc không ai hay. Cho nên hồi sớm cả đống người kéo nhau đánh lộn rượt đuổi đập phá la hét ầm ầm cả buổi mà không có mống dân hay “người lạ khác” vô nhìn ngó thì biết mức độ vắng vẻ khu này, nhưng đổi lại không khí trong lành, yên tĩnh, mát mẻ, cảnh vật còn hoang sơ tươi đẹp, phát triển một khu villa nghỉ dưỡng riêng tư trong này coi bộ thích hợp, ít nhất vị trí nhà ông Long tầm nhìn thoáng rộng, có đồi núi, có rừng thông nguyên vẹn, có hồ nước lung linh, có view miễn chê.

Xe đi đúng nghĩa bò do gầm xe ông Củi thấp nên mất gần một tiếng đồng hồ mới ra tới đường lớn đi vô thành phố. Bửa giờ đi xe ông Gạo gầm cao, toàn người khác lái vô hoặc được đón bằng xe máy nên nó thấy bình thường, nay dính xe ông Gạo phải nói bò mòn bò mỏi, giờ để ý đường xá thì thấy tính ra nhà ông Long xa thành phố không ít, mà nghĩ lại thì thấy đúng, trong này coi như về huyện rồi chứ đâu tính thuộc thành phố, đâu phải tự nhiên cô nàng Vy và em Xe Lam học đại học phải thuê nhà ở ngoài phố, ít về nhà tới nổi bà nhỏ xe Lam bị ba mẹ không thèm xây phòng riêng luôn mà. Còn bà cô Khanh đàn bà con gái không ngờ dám đi dạy đường này hàng tháng trời, ông Gạo nói nó mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, càng nghĩ càng nổi điên trong bụng, chơi trò lấp đường kiểu đám thằng Biền là phải lấy cả bàn chứ một ngón còn nhẹ quá. Nó nghiêm giọng nhìn ông Gạo.

-        Anh Gạo!

-        Nói!

-        Nay vô đây anh thấy tình hình nhà cửa với đường xá rồi đó. Ông Long bị hành không đi làm được, không đưa hàng đi bán được…ờ coi như không bàn tới cha già mắc dịch đó. Nhưng mà mộ chị Vi tụi nó phá banh chành, đường thì tụi nó lấp làm chị Khanh đi dạy mấy tháng trời vừa nguy hiểm vừa cực khổ. Bé Vy con chị Khanh đi học thì không dám về nhà. Hai mẹ con dăm ba bửa bị tụi nó chận đường khủng bố tinh thần mấy tháng nay…

-        Nói tiếp!

Nó hít sâu một hơi nhìn chằm chằm sắc mặt không thay đổi của ông Gạo rồi gằng giọng cố nén lửa giận trong người để bình tỉnh nói rõ giọng.

-        Không được nhẹ tay với thằng nào hết. Em muốn chơi cho tụi nó biến khỏi đây, dẹp luôn cái công trình! Làm được không anh?

Nói xong nó im lặng nhìn ông Gạo rồi liếc nhìn ông Củi qua kính trong xe, ông Củi hơi nhếch miệng nhưng không nói gì, mặt lạnh tanh không cảm xúc như cái tên của ổng. Ông Gạo trầm ngâm gác rút thuốc lá ra ngậm lên miệng, tay còn lại gác lên cửa sổ, ông Củi thản nhiên vòng tay ra sau đầu gảy mạnh bật lửa, ông Gạo nhóm người lên kê thuốc lá vào bật lửa của ông Củi sau đó ngả người ra ghế phun khói thuốc. Hít một vài hơi ổng rút thêm điếu khác ra đưa qua nhét vô miệng nó, tiếng keng từ chiếc bật lửa của ông Củi lại vang lên, nó nhún vai chồm người lên kê thuốc trên miệng vào sát ngọn lửa, thuốc cháy nó hít sâu một hơi vỗ vai ông Củi một cái rồi ngồi xuống trở lại vị trí của mình. Ông Gạo chờ nó hít vài hơi thuốc rồi chợt bật cười vỗ vai ông Củi bồm bộp.

-        Hahaha thấy sao Củi, Bé Dẹo nó lựa đem về nhà thằng em rể điên đéo thua anh em mình nhễ?

Ông Củi nhếch cái miệng cười lớn hơn, một tay lái xe một tay vẫn bật mở zippo keng keng. Ông Gạo cười ha hả, càng cười càng tỏ ra khoái chí không kém kiểu cười của ông Xí rồi ôm vai nó lắc mạnh, sau đó chợt tắt giọng cười nhìn nó.

-        Biết giờ tau dẫn mày đi làm gì không?

Nó nhún vai lắc đầu, ông Gạo vẫn nhìn thẳng mặt nó đều đều giọng.

-        Đi gặp bô lão nói chuyện dàn xếp vụ bửa nay, hồi sớm chém lộn tưng bừng không đi giải quyết sớm chắc rụng cả đám.

-       

Ông Gạo nhếch miệng cười nhưng mặt thì lạnh tanh, trán nổi gân xanh, mắt như sắp bắn ra lửa khiến nó cũng phải hơi rùng mình.

-        À…quan trọng hơn…người này dư lực cho tụi nó từ thằng lớn tới thằng nhỏ…bay màu!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

  Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà...