Đêm nay thời
tiết Đà Lạt chiều lòng người hơn một chút, tiết trời lạnh, sương mù giăng nhẹ
khắp phố nhưng không còn mưa như hôm qua, khá thuận lợi để la cà hàng quán ngoài
trời. Không khí mát lạnh khiến đầu óc người ta trở nên thoải mái, nhẹ nhõm nhưng
chỉ có mình ên nó là mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt gác tay lên trán thở dài bất lực
vì cái món sinh tố lúa mạch trong lời bà cô chủ tiệm hoa, ly sinh tố vàng ươm đẹp
mắt trước mặt nó sao mà cay đắng quá.
-
Haizz
trong mình anh còn chưa bay hết hơi men mà cô chủ tiệm chơi món sinh tố này…chắc
tấm thân trung trinh của anh khó qua khỏi đêm nay quá.
-
Hihi
anh này, cứ nhăn hoài à. Thi thoảng em mới có tâm trạng uống một tí mà, nào…uống
với em!
Nó hít hà bóp
trán rồi cầm ly sinh tố lúa mạch của mình cụng ly với cô chủ tiệm hoa bằng dáng
vẻ không tình nguyện lắm.
-
Haizz
lần sau đi nhậu thì nói thẳng rủ anh đi nhậu để anh còn biết dẫn theo đồng minh
hỗ trợ, đừng có bày đặt sinh tố này sinh tố nọ lừa đảo nhau nha cô chủ tiệm.
-
Hihi
nhưng em chỉ muốn uống một ít với ai đó mà em muốn. Hì nào uống hết đi chứ, em
hết ly rồi này.
-
Hic…ợ
no quá! Từ từ cho anh thở cô chủ tiệm, uống một ít cho khuây khỏa chứ không phải
quyết đấu nha em. Ợ…no thiệt đó.
-
Hì
mới một ly mà no, con trai gì kém quá mất mặt nha Mon. Hihihi…
-
Uống
từ từ thì mất chút mặt mũi chứ uống nhiều một hồi là mất người nha cô nương. Em
nhìn cái bụng anh nè…có chút xíu sao chứa nổi nhiêu đây.
-
Bụng
em còn nhỏ hơn anh đây này.
Cô chủ tiệm
hoa cười khúc khích ưỡn thẳng người dậy vén áo khoác ra chỉ tay vào chiếc bụng
thon nhỏ của mình, dù cách lớp áo thun nhưng nó vẫn nhìn rõ vòng eo và đường
cong trên người cô nàng, không biết ly bia to đùng cô nàng vừa uống chảy đi đâu
mất mà chiếc bụng vẫn phẳng lỳ như sân bay Liên Khương, nhìn mà cứ muốn đưa tay
sờ lên ngâm cứu
-
Con
gái hình như đều có siêu năng lực như em hả cô chủ tiệm. Uống nguyên ly sinh tố
to bự cở này mà không thấy bụng phình lên xíu nào…ợ chứ anh…chơi món này vô nó tràn
tới cổ rồi nè.
-
Thế
anh Mon không thích uống cùng em à.
-
Không
không phải. Cơ mà món này uống ào ào no quá, anh hợp rượu hơn, uống ly nhỏ nhỏ đỡ
căng bụng.
-
Hihi
thế thì mình đổi món nha, sinh tố lúa mạch sang sinh tố lên men…Anh ơiiiii!
Nó giật nảy
mình vội vàng chồm người qua bàn tính chụp tay cô nàng chủ tiệm hoa lại nhưng
tay người ta dài, chân cũng dài…
-
Ấy
khoan anh lỡ lời cô chủ tiệm..
-
Hihi…
Cạch…keng…
Rồi thôi
xong, đúng là tự mình hại mình…nó thở dài méo miệng nhìn bà cô chủ tiệm hoa vui
vẻ cầm chai rót món sinh tố lên mên ra ly nhỏ trên bàn một cách bất lực, cha nội
chủ quán cũng tài lanh quá sức, cứ như ổng cầm sẵn rượu trên tay thì phải, cô nàng
kêu một tiếng nó chưa kịp nói lời ngăn cản đã thấy cha nội rinh chai rượu để cái
cạch lên bàn. Chăm sóc khách cũng đâu cần tốt tới vậy, nó thở dài thường thược
cụng ly với cô chủ tiệm hoa rồi uống cạn ly rượu vang cay nồng vô bụng sau đó tiếp
tục thở dài chống một tay lên lan can nhìn gương mặt hồng hào xinh đẹp của cô
chủ tiệm hoa, bình thường đã đủ đẹp giờ có men rượu vào càng làm cô nàng như một
đóa hoa nở trong đêm, dịu dàng và quyến rũ đến nao lòng. Quán nằm ở trung tâm
thành phố, bên trong được thiết kế như một bar rượu nhỏ khá chill, nơi nó ngồi
là góc bàn nằm sát lan can, bên trái vừa có thể thưởng thức bia rượu xem band
nhạc chơi đàn, bên phải vừa dễ dàng ngắm nhìn phố xá nhộn nhịp người qua lại.
Nhưng chỉ có thằng ngu mới quan tâm những thứ đó, bởi cô gái đối diện nó mới là
tuyệt tác xinh đẹp thu hút ánh nhìn nhất, có lẽ mang chị nữ thần trong lòng nó ra
lúc này cũng không hơn được, không ngờ cô chủ tiệm hoa uống rượu vào cũng có cái
dáng vẻ quyến rũ kiểu này và nếu không phải là nó mà thay vào bất cứ gã đàn ông
nào khác thì chắc chắn gã sẽ say lòng trước khi kịp say rượu. Cô chủ tiệm hoa vén
mái tóc ngắn lên vành tai nghiêng đầu nhìn nó.
-
Em
có đẹp không ạ?
Nó vẫn chống
tay lên cằm mỉm cười gật đầu.
-
Nhìn
mắt anh là biết nha cô chủ tiệm.
-
Hì…vậy
mà vẫn bị cắm sừng nè.
-
Vẫn
còn buồn vì người yêu vừa cũ? Thấy chia tay dứt khoác mà nhỉ?
Cô chủ tiệm
hoa cười nhẹ xé một miếng khô bò đặt vào chén nó, xinh đẹp và quyến rũ nhưng điểm
không thích hợp nhất vẫn là ánh mắt cô nàng, đượm buồn khiến vẻ đẹp em chưa hoàn
mỹ nhất.
-
Hì
dứt khoác thì dứt khoác, nhưng không thể gạt được chính mình mà nói dối không cảm
thấy buồn trong lòng hở anh. Dù thế nào từng là người yêu của mình, em cũng là
một đứa con gái thui.
-
Hối
hận không?
Cô chủ tiệm
lắc nhẹ đầu, ánh mắt ánh lên kiên định.
-
Em
buồn vì chính mình, thất tình cho chính mình. Hối hận thì không nha, yếu lòng vì
em là con gái nhưng không mềm lòng đâu.
-
Vậy
thì tốt…thất tình thôi mà, ai cũng trải qua vài lần nha cô chủ tiệm.
-
Vâng!
Em hiểu mà, nên em chỉ đang tự thưởng thức cảm xúc những ngày này, xem như trải
nghiệm.
-
Tình
đầu?
-
Không
ạ! Em từng có bạn trai trước anh ta, người
đó có thể gọi là tình đầu, nhưng em nghĩ lúc ý chỉ là thích kiểu tuổi mới lớn,
không đáng kể. Sau này khi về VN sống em có tiếp xúc, xem như là tìm hiểu một vài
người nữa, hihi em nghĩ mình chẳng tệ đến mức không có ai theo đuổi, nhưng người
yêu cũ lần này là người em đặt hy vọng nhiều nhất, cho phép mối quan hệ tiến xa
và nghiêm túc nhất đó. Rốt cuộc thất vọng ghê gớm, mất bao nhiêu thời gian và
niềm tin của em.
Nó bật cười
nhẹ nhìn cô chủ tiệm chu tiện, dáng vẻ này rất rất nữ tính, có chút như con nít.
-
Có
vẻ cô chủ tiệm hơi cay cú nhỉ?
-
Hì
vâng cay thật í. Vừa mất thời gian, mất niềm tin của em, lại còn ảnh hưởng đến người
lớn, em rất nghiêm túc trong mối quan hệ với anh ta, còn hỗ trợ anh ta xây dựng
sự nghiệp. Không ngờ rốt cuộc yêu sai người, em chẳng nghĩ anh ta diễn xuất trước
mặt em hoàn hảo đến vậy í anh.
-
…
-
Thực
sự mấy tháng quen biết rồi nhận lời làm bạn gái anh ta mọi thứ đều tốt lắm. Anh
ta đàn hoàng, chu đáo cực, đối xử với em và mẹ rất tốt, thậm chí bạn bè em đều bảo
anh ta là người tốt, phù hợp với em. Hôm trước chia tay anh ta xong em có tâm sự
với bọn bạn thân chúng nó đều bất ngờ, sau đó bọn nó mới nhanh nhẩu đi tìm hiểu
hỏi thăm giúp em rồi bảo là cả em và bọn nó đều bị anh ta lừa, sau lưng em ăn
chơi chẳng kém ai, là một tên đạo đức giả, tán tỉnh cưa cẩm con gái siêu giỏi.
Hì tại em cả ngày đều ở mãi cửa hàng, về nhà thì phải học đến khuya, chỉ gặp
anh ta ở nhà hoăc cửa hàng rồi đi ăn uống, thi thoảng đi dạo phố. Bạn em bảo em
nếu chịu khó ra đường nhiều, đi chơi cùng anh ta nhiều hơn, tiếp xúc bạn bè anh
ta nhiều thì có khi sẽ sớm nhận ra con người thật. Bạn em còn mắng em lúc mới
quen cứ giấu bọn nó, chẳng mang bọn nó đi chơi cùng anh ta nhiều hơn, đến khi xác
định yêu mới cho bọn nó hay nên bọn nó tin tưởng sự lựa chọn của em, không đi tìm
hiểu kỹ về anh ta giúp em nữa.
-
Haha
vậy là quân sư của cô chủ tiệm làm ăn hơi thất trách nha. Còn anh Cử chị Yến biết
chưa? Thấy hai người đó cũng tinh mắt mà ta?
Cô chủ tiệm
hoa cười khổ bắt nó cụng ly một cái mới tiếp tục kể lể.
-
Anh
chị ấy mắng em nhiều nhất í anh. Hihi anh chị không biết em có người yêu, hai ông
bà ghê gớm lắm nên em giấu mãi, sợ ông bà ý biết sẽ đi tìm hiểu khiến người yêu
em không thoải mái. Chị Yến nói anh chị còn tưởng em và anh Mon đang tán tỉnh
nhau nữa đó. Đâu ngờ em đã có người yêu rồi, ôi mắng em mấy ngày nay đau cả đầu,
bảo là khai thật sớm thì em đã không yêu sai người rồi.
-
Haha…
Nó cười lớn
không nói gì, quả thật nếu sớm cho anh Cử chị Yến biết thì chắc chắn cô chủ tiệm
hoa sẽ không bị cắm sừng, nói gì nói hai người đó đều có quan hệ rộng rãi, già đời
và kinh nghiệm hơn xa mấy cô bạn thân của cô chủ tiệm hoa, thành phố không lớn,
nói về thế giới ăn chơi các kiểu ít ra anh Cử chị Yến sẽ hiểu biết nhiều, ít nhất
nếu một người hay đi ăn chơi này nọ sẽ khó qua mắt được họ. Nghĩ thì vậy chứ nó
đâu dám nói ra, sợ nói sẽ càng đả kích cô chủ tiệm hoa, vì chiếc miệng luôn mỉm
cười nhẹ nhàng của cô nàng lúc này xụ dữ lắm rồi.
-
Càng
nói càng chán ghê luôn. Bao nhiêu người theo đuổi lại chọn sai, mình chẳng xấu
mà bị cắm sừng hic hic.
-
Hơ…sai
người thì lần sau chọn lại, chuyện nhỏ mà…đừng có xụ quá không đẹp.
-
Em
không xấu, không tệ lắm đúng không anh?
Nó mỉm cười
vẫn nhìn ngắm cô chủ tiệm hoa không hề dời ánh mắt.
-
Đương
nhiên không rồi. Cô chủ tiệm hoa như vậy mà không biết giữ, thằng đó ngu thiệt.
Ít nhất cô nàng hôm trước so với cô chủ tiệm hoa chỉ có nước xách dép nha.
-
Hì
chị Yến bảo em xinh đẹp nhưng không cho anh ta ăn nên anh ta ngoại tình í.
Nó thản nhiên
tiếp một ly rượu với cô chủ tiệm hoa rồi tiếp tục dựa người chống tay một bên ngắm
cô nàng.
-
Cũng
có phần đúng, nhưng anh nghĩ nếu là một tay chơi xịn sò thì thứ gì càng khó có được
càng kích thích đàn ông. Có thể người yêu cũ rất thích em, anh nói thiệt ngoại
hình cô chủ đẹp cở này không ai nỡ bỏ đâu, chẳng qua xui bị em phát hiện thôi.
-
Hì
anh cứ khen em mãi, ngại lắm nha.
-
Nói
thiệt thôi, nhìn mắt anh nhìn cô chủ tiệm là biết liền, mê mẩn luôn nè.
Cô nàng nhìn
nó một lúc rồi nhoẻn miệng cười vén tóc lắc nhẹ đầu.
-
Anh
Mon chỉ nhìn em vì ngoại hình đẹp mắt nên ngắm thui đúng không? Hì cách anh Mon
nhìn chị Phương mới là mê mẩn, hihi em ngưỡng mộ cách anh Mon nhìn chị Phương lắm
í, rất khác biệt.
-
Hơ
khác chổ nào nhỉ?
-
Hì…rất
dịu dàng nè, cảm nhận được sự yêu thương, chiều chuộng. Còn anh Mon nhìn em hay
cả MiA chẳng hạn chỉ là yêu thích vì bọn em xinh đẹp thui. MiA bảo anh Mon đối
xử rất tốt, quan tâm, chu đáo nhưng chẳng bao giờ được như anh Mon dành cho chị
Phương đâu, em nghĩ kể cả ví dụ hôm nay em có lên giường với anh cũng thế, không
bao giờ cảm nhận được ánh mắt hay cảm giác giống như cách anh Mon dành cho chị
Phương đâu, đúng không? Hihi…
Nó bật cười
lắc nhẹ đầu cụng ly với cô chủ tiệm hoa rồi uống cạn, coi bộ mới quen mà mấy hôm
nay mấy cô gái này “nói xấu” sau lưng nó nhiều dữ à.
-
Anh
không nghĩ nhiều tới vậy đâu. Phương là trường hợp đặc biệt của riêng anh, có lẽ
sau này cô chủ tiệm hoa không nên nhắc với chị ấy nữa, càng không nên đem bà cô
đó ra so sánh. Em hiểu mà, đúng không cô chủ tiệm?
Cô nàng uống
cạn ly rượu rồi cười nhẹ chống tay lên cằm nhìn nó bằng ánh mắt biết cười.
-
Em
hiểu. Hì em nghĩ sau này cho dù anh Mon có yêu thêm bất cứ ai…cũng không thể so
sánh với chị Phương, chẳng được anh Mon đối xử và nhìn như cách anh dành cho chị
í. Hì hì…
-
Haha
không nói trước được.
-
Em
chắc chắn. Em có thể nhìn sai người, yêu sai người. Nhưng riêng về anh Mon em
nghĩ mình sẽ không hiểu sai đâu nha.
-
Haha
không có ý kiến.
Nó bật cười,
cô chủ tiệm hoa cũng cười, cả hai đều nhìn thẳng vào nhau, đương nhiên nó vẫn
nhìn bằng ánh mắt ngắm người đẹp, còn cô chủ tiệm hoa thì có vẻ như thích thú vì
nói trúng tim đen thui của nó.
-
Anh
Mon sẽ yêu chứ?
Nó nhếch miệng.
-
Đang…haha
anh nhiều người yêu lắm MiA không nói em biết à? Anh hư lắm, nói thiệt người yêu
vừa cũ của em so với anh chỉ là…cái móng tay. Hahaha…
Cô chủ tiệm
hoa trừng mắt nó một cái rồi bỉu môi.
-
Hì
ra vẻ đắc ý gì chứ? Rốt cuộc chẳng có ai thật sự để yêu thương. Em nghĩ tình yêu
với Mon hiện tại đều vô nghĩa, mọi thứ đều vô nghĩa, sẽ thật lâu về sau…đúng không
ạ?
-
…
-
Tất
cả những người quanh anh Mon giờ này…nói theo kiểu trên này hì hì chỉ là tình
nhân.
-
Haha
tình nhân…cách gọi này lãng mạn nha cô chủ tiệm.
-
MiA
thì nói…trò chơi.
-
Hai
người tâm sự cũng không ít nên có vẻ tỏ ra hiểu hơn về anh nhỉ?
-
Hì
vì em mới thất tình nên mấy hôm nay bọn em nhắn tin tâm sự nhiều lắm. Nhưng chẳng
cần nói chuyện cùng MiA, anh Mon quên chị Phương là học trò em à, hihi chị í học
cắm hoa nhưng miệng thì cứ luyên thuyên về anh Mon suốt nha. Em nghe đến bất lực
luôn í, hihi em hay đùa chị có thôi khoe khoang người yêu hay không, em điên lên
mất. Nhưng thật sự quen chị í không lâu mà em gần như có thể hiểu cả anh và chị
Phương, nên…ngoài mặt thì bực mình nhưng trong lòng thật sự hâm mộ tình cảm hai
người. Đến nỗi khi quen anh người yêu cũ này…em luôn hy vọng nhận được cảm giác
được đối xử giống anh dành cho chị Phương. Nhiều lần em cố gắng tạo ra những tình
huống như chị Phương bày trò, anh ta chẳng hiểu tí nào, có thể em đòi hỏi quá nhiều,
dù em biết anh ta luôn đối xử tốt, tỏ ra tử tế, trân trọng em, thích em…nhưng rốt
cuộc em vẫn cảm nhận tất cả mọi thứ anh ta làm chỉ để sớm đưa em lên giường.
-
…
-
Em
không phản cảm chuyện đó đâu, yêu nhau, lên giường với nhau thời buổi này là việc
bình thường, đôi khi là chuyện không thể thiếu. Nhưng em nói rùi đó, em thích mọi
chuyện thật tự nhiên. Hãy tử tế, chân thành, yêu thương nhau…chuyện gì đến sẽ đến
khi tình cảm đủ chín. Thà ban đầu cứ rõ ràng chỉ là tình nhân, hoặc chơi đùa
vui vẻ, em sẵn sàng ngủ với anh ta…xong rồi nếu có kết thúc mối quan hệ em sẽ
chẳng cay cú và thất vọng như bây giờ. Hì…nếu đã yêu thì hãy chân thành, nếu không
phải chơi đùa thì hãy tử tế. Đừng tỏ ra đàn hoàng, miệng lúc nào cũng yêu thương,
hứa hẹn gieo hy vọng nhưng thật ra chỉ là đạo đức giả. Nếu là trai hư hãy tỏ ra
là trai hư, nếu yêu thì có là trai hư như anh Mon em cũng không tiếc, chứ đừng
lúc nào cũng tỏ ra đứng đắn đàn hoàng, tỏ ra trai tốt. Em thích thẳng thẳng, sống
thật cơ.
-
Ớ…
Bà cô hình
như đã thấm rượu, vừa sinh tố lúa mạch vừa sinh tố lên men, không thấm mới lạ,
nên nói hơi nhiều…nhưng nó vẫn mỉm cười lắng nghe, cơ mà nhắc tới trai hư thì
nhắc tới nó…nghe hơi nhột, ấm ức vô cùng…nó đâu hư tới vậy đâu chứ, ít nhất tui
chưa hư với em mà cô chủ tiệm ơi.
Cạch…ực…khà…
-
Cái
này…ợ. Mặc dù anh thích nói mình trai hư cơ mà đâu hư lắm đâu cô chủ tiệm?
-
Hihi
anh Mon hư nhất trong số dân chơi hư hỏng nha. Hì tại anh Mon bất cần thì có
hihi.
-
Tự
ái dồn dập nha. Hơ hơ mà rủ anh ra để tâm sự chuyện em, cứ nói về anh chi, anh
thì có gì đáng nói đâu haha hết đường binh rồi.
Cô chủ tiệm
hoa nhoẻn miệng cười chống tay lên bàn, người hơi mềm nhũn nhưng vẫn đủ tỉnh táo
lười biếng gác đầu lên tay mình.
-
Tại
anh Mon đã bất cần rùi, mọi thứ trong mắt anh Mon đều không còn ý nghĩa, nên
anh tỏ ra sống bằng bản năng. Hihi nhưng ít nhất anh Mon sống thật, hư cũng hư
thật, thẳng thắn rõ ràng. Em nói thật không chỉ em mà con gái đa số đều vậy, không
ai thích mấy thằng đạo đức giả đâu.
-
Hơ…sao
càng nói anh thấy mình khốn nạn cùng cực ấy. Đừng đả kích anh nữa cô chủ tiệm ơi,
anh chưa có hư với em mà nhỉ.
Cô nàng rót
rượu cho nó rồi nâng ly lên cụng nhẹ, uống cạn nhoẻn miệng cười.
-
Em
hiểu anh mà, hì nên mới rủ anh Mon đi nhậu nè, thoải mái uống rượu, nói chuyện
với anh.
-
Chậc…rốt
cuộc em an tâm vì anh hư hay tốt đây cô nương. Rượu vô đầu óc anh nó hơi rối.
-
Hihi…thì
như cách anh Mon nhìn em cả buổi nè. Ngắm em vì em cũng xinh hihi, còn chuyện
khác có hay không với anh chẳng quan trọng. Hì không như vài anh bạn khác của
em kể cả anh người yêu cũ, mỗi lần đi uống cùng em…ngoài mặt thì tỏ ra đàn hoàng
nhưng em biết trong mắt họ lúc nào cũng muốn tìm cách “ăn” được em.
Nó bật cười
nhẹ đưa tay qua vén nhẹ tóc cô nàng rồi nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế gác đầu
giúp cô chủ tiệm hoa có thể tự dựa vào lan can quán thoải mái hơn, cô nàng mỉm
cười để yên nó chạm vào người mình, mắt vẫn nhìn nó.
-
Sao
cô chủ tiệm hoa biết anh không có ý đồ xấu? Anh trai hư thứ thiệt nhé.
-
Hì…chị
Phương bảo trừ khi em chủ động, hoàn toàn tỉnh táo và vui vẻ tình nguyện, nếu
không anh Mon sẽ chẳng lợi dụng để lên giường với em đâu. Hihi còn nữa, MiA nói
cứ an tâm đi uống với anh, anh không thích nhân lúc con gái say hay thất tình,
yếu lòng rùi làm chuyện đó. Đúng không ạ?
-
Haha…mới
quen mà tin lời bà cô MiA vậy sao?
-
Hihi
em tin chị Phương, tin anh Mon. Quan trọng hơn là…em cảm nhận được, đã bảo nhìn
sai người yêu cũ nhưng em nhìn đúng về anh Mon nha…em tin cảm nhận của mình nhất.
-
Được
rồi…cô chủ tiệm đã nói vậy thì anh đành ráng đóng vai trai tốt thôi.
Cô chủ tiệm
hoa cười hì hì vui vẻ cầm chai rượu lên rót cho cả hai trong khi tư thế vẫn như
nằm nghiêng trên tay mình.
-
Em
có phiền lắm không ạ?
-
Sao
lại phiền?
Nó cười cười
cụng ly với cô nàng, kiên nhẫn nhìn cô nàng uống trước rồi mới tự cạn ly của mình,
tuy bận uống rượu hay lắng nghe cô nàng nói nhưng nó vẫn luôn quan sát cô chủ
tiệm hoa không rời mắt, vì cô nàng lúc say dáng vẻ thật sự quyến rũ, nhưng chủ
yếu trông chừng cô ấy, lo cô nàng say trượt tay.
-
Hì…say
rồi ạ. Hôm nay em nói nhiều đúng không anh?
-
Haha
luôn lắng nghe.
-
Hì
hì đi uống cùng người mình tin tưởng thoải mái thật í. Vừa được trút tâm sự, vừa
được nhậu say mà chẳng cần cố giữ tỉnh táo. Nhẹ cả đầu hihi.
-
Hơ
vậy uống nữa không?
-
Hết
chai được rùi ạ. Lâu rùi em mới uống nhiều như này…thích thật í.
Nó giật giật
khóe miệng, đừng nói cô chủ tiệm hoa dịu dàng thanh lịch này cũng có máu thèm
nhậu giấu trong người như mấy bà cô ma men trong nhà nó nha. Cô chủ tiệm hoa
tuy người đã mềm nhũn ra nhưng tay cầm chai rót rượu cho cả hai còn ổn áp lắm,
không rớt giọt nào ra bàn. Cụng ly, uống cạn xong cô nàng vén nhẹ tóc ra sau
tai nhìn nó híp mắt cười.
-
Anh
đó nha, bảo uống rượu yếu…cứ chối đây đẩy mà giờ em say nhũn cười ra anh cứ tỉnh
bơ nhá.
-
Tỉnh
đâu mà tỉnh, ráng gồng đó cô chủ tiệm.
-
Hihi
mặt anh chỉ đỏ thôi, chẳng có vẻ gì say cả.
Nó bật cười đưa
tay qua điều chỉnh lại đầu cô chủ tiệm hoa cho thoải mái hơn, di dời nước chấm
sang chổ khác, tóc cô nàng ngắn nhưng nghiêng đầu như nằm kiểu này vẫn đủ dài để
dính vào nước chấm trên bàn. Cô nàng để mặc nó chạm vào người mình chỉnh lại tư
thế, tay thì cầm ly rượu đung đưa trước mắt nghịch ngợm ngắm nhìn nó qua chiếc
ly thủy tinh nhỏ.
-
Cả
buổi không hút thuốc vì bận trông chừng em say sẽ ngã ạ?
-
Haha…
Nó không trả
lời mà mỉm cười xem như xác nhận, cô chủ tiệm hoa tuy người say mềm ra nhưng vẫn
tỉnh táo đầu óc, vẫn thông minh quan sát tỉ mỉ không kém ai đâu.
-
Hì
anh an tâm, say nhưng em không ngã đâu ạ.
Nó đưa tay vén
lại tóc cho cô nàng, tuy nói tóc ngắn nhưng phần mái vẫn khá dài, thường xuyên rơi
khỏi vành tai, có lẽ kiểu tóc này sinh ra dành cho vẻ đẹp và phong cách của cô
chủ tiệm hoa, ít nhất thói quen vén tóc là động tác khiến cô chủ tiệm hoa trở nên
dịu dàng, xinh đẹp nhất, mỗi khoảnh khắc mái tóc ngắn vén lên để lộ vành tai và
chiếc cổ trắng ngần đều mang lại cho người đối diện cảm giác đặc biệt, thật khó
rời mắt.
-
Gần
hết rượu, em cũng mệt rồi đúng không cô chủ tiệm?
-
Vâng
ạ! Đưa em về anh nhé.
-
Rồi!
Vậy tính tiền chuẩn bị về. Anh ơi!
Nó đưa tay lên
cao vẫy với anh chủ quán hình như có quen biết cô chủ tiệm ra dấu tính tiền. Uống
thêm một ly thì bill ra tới, cô chủ tiệm hoa thấy nó cầm túi xách lên thì nhoẻn
miệng cười đưa tay qua gạt tay nó xuống.
-
Anh!
Đã bảo em mời mà.
-
À
ừ…
Nó nhún vai
cười không nói gì, chẳng cần thiết quan tâm ai tính tiền. Điều đáng quan tâm lúc
này là làm sao lái được xe đưa cô nàng về nhà an toàn đây nè, ngồi thì thẳng đó,
nói chuyện cũng tỉnh đó nhưng một mình cưa chai rượu với cô nàng…thấm tận cùng
tổ quốc chứ đâu giỡn. Trong lúc cô chủ tiệm hoa kiểm tra bill tính tiền nó mò mẫm
bấm điện thoại gọi cho ông Chấn, tầm này không biết cha nội ngụp lặn trong vòng
tay gái ở đâu rồi nữa. Bắt máy nói vài câu y như rằng cha nội cũng rụng nụ, coi
như giờ ông Củi mà ra tận nơi chắc ổng cũng
không còn sức lếch khỏi bụng gái chứ đừng nói ra lái xe chở nó về, cơ mà ổng nói
sẽ nhắn ông Lý ra, biết vậy nó cũng không thèm gọi cho ông Lý hay ai khác. Cô
chủ tiệm hoa chờ nó tắt điện thoại mới nghiêng đầu, duỗi người lười biếng nhìn
nó lên tiếng.
-
Hì
anh Mon say ạ?
-
Ừ…
-
Không
lái xe đưa em về được hở?
-
Lái
được…nhưng lái về khách sạn đường đèo nó lòng vòng hơi căng. Kêu người ra cho
chắc ăn.
-
Vâng!
An toàn trên hết ạ.
-
Về
nha cô chủ? Em đi được không?
Nó đứng dậy
khoác áo, đeo túi xách lên vai nhìn cô nàng hỏi, cô chủ tiệm hoa mỉm cười không
trả lời mà giơ cánh tay lên lắc nhẹ. Nó bật cười đi qua hơi cúi người, cô nàng
vịn vai nó đứng dậy, người mềm nhũn nhưng vẫn thơm khiến nó càng lâng lâng, mùi
thơm tỏa ra từ người cô chủ tiệm hoa dường như đậm đà hơn vì men rượu, có lẽ người
đẹp có đặc quyền của người đẹp, say nhưng chẳng hôi rượu như mấy cha nội đực rựa
nhà nó. Cô chủ tiệm hoa bám vào vai nó gần như gác đầu lên mỉm cười.
-
Người
em có khó ngửi không ạ?
-
Thơm
nha cô chủ tiệm.
-
Hì
đỡ mất hình tượng hơn hôm trước…hihi nôn cả ra í.
-
Haha…
Nó cười cười
để mặc cô nàng gác đầu lên vai mình, tay bận rộn giúp cô nàng mặc lại áo khoác
sau đó nó vẫy tay ra dấu nhờ một bạn nữ lễ tân hỗ trợ nó đưa cô chủ tiệm hoa xuống
xe, tuy cô nàng còn nói chuyện khá ổn nhưng người mềm nhũn, một mình nó khó
xoay sở trừ khi mối quan hệ đủ để ôm cô nàng ra xe. Cơ mà lần này không sỉn bằng
bửa trước nhậu với MiA, chị Trân nên chỉ cần có người dìu cô chủ tiệm hoa còn đi
được, chứ hôm trước thiếu điều phải khiêng mấy bà cô lên xe. Đưa cô chủ tiệm
hoa ngồi lên xe xong nó tip 50k cho cô nàng nhân viên sau đó cẩn thận cài dây
an toàn, dùng áo khoác nhẹ nhàng kê đầu giúp cô chủ tiệm hoa, vén nhẹ mái tóc
qua vành tai cô nàng chính chu đàn hoàng mới đóng nhẹ cửa lại đi vòng qua ghế lái.
Nhìn cô gái ngả đầu kê lên áo khoác duỗi người một cách lười biếng nhưng mắt vẫn
nhìn mình nó mỉm cười đưa tay chỉnh nhẹ lại ghế giúp cô nàng ngồi thoái mái hơn.
-
Mệt
thì cứ nhắm mắt một chút nha cô chủ tiệm.
-
Hì
anh lái được không ạ?
-
Bò
từ từ về nhà em chắc được, cơ mà hơi lâu, đủ ngủ một giấc hơ hơ.
-
Vâng!
Hì tí về nếu mẹ em mắng anh Mon không được trách em nha.
-
Haha
hy vọng phụ huynh không lột da anh.
-
Muốn
nghe nhạc không em? Nghe nhạc, nhắm mắt nghỉ chút xíu.
-
Hihi
sợ em sẽ ngủ say không dậy nổi mất.
-
Hơ
hơ ngủ thì ngủ, yên tâm, mở mắt ra sẽ về nhà an toàn, nguyên vẹn.
-
Vâng!
Anh Mon hiểu ý em thế, hôm nay say cảm giác chỉ muốn nhắm mắt ngủ, không vật vã
như hôm trước hihi.
-
Thoải
mái trong lòng hơn đúng không?
-
Vâng!
Dễ chịu, thoải mái hơn thật đó anh. Mấy giờ rồi ạ?
Nó vừa nhìn đồng
hồ vừa cho xe chầm chậm lăn bánh.
-
Gần
1h, khuya rồi.
-
Hì
khuya ghê, hihi tí anh Mon cõng em vào nhà nha, em không ngại đâu.
-
Ơ…
-
Hihi
em phải giả vờ ngủ thui, nếu không mẹ sẽ mắng em đến sáng mất.
-
Haha
tính đổ hết tội cho anh chịu trận một mình hả?
-
Hihi…
Cô nàng vui
vẻ cười hì hì tinh nghịch thoải mái ngả đầu sâu vào cửa xe, mắt nhắm lại lẩm nhẩm
theo ca khúc không lời đang phát từ màn hình ô tô. Nó mỉm cười tập trung nhìn đường
phía trước, tốc độ xe chậm hơn bình thường dù đường phố đã vắng người qua lại.
Vài phút qua đi, chưa trọn hai bản nhạc cũ giọng hát nho nhỏ của cô chủ tiệm hoa
tắt từ bao giờ, nó mỉm cười nhìn qua, mắt cô nàng nhắm nghiềng, hơi thở đều đều
theo từng nhịp phập phồng nhè nhẹ từ lồng ngực, hai tay thả nhẹ xuống chân, cả
người cô chủ tiệm hoa hiện ra những đường cong mềm mại bởi dáng nằm thoải mái.
Có lẽ cô nàng an tâm về nó lắm mới có thể tự cho phép mình buông bỏ mọi phòng bị
mà một cô gái nên có, giả vờ ư…không đâu, ngủ ngon tới mức có vệt nước mỏng chảy
khỏi khóe miệng đây nè, có giả bộ thử lòng nó chứ đâu tới nổi đánh mất hình tượng,
cô chủ tiệm hoa vốn sợ mất hình tượng trước mặt nó kia mà. Không ngờ có một ngày
nó được nhìn cô chủ tiệm hoa xinh đẹp này ngủ chảy cả nước miếng như con nít kiểu
này…chậc chậc có nên chụp lén tấm hình không ta, thôi…hình tượng của cô nàng…nên
bí mật. Hahaha…
…………………
Cạch cạch…phù…
Nó thở hơi dài
khói thuốc lá màu trắng bay lên bầu trời đêm, tiếng nhạc nho nhỏ phát ra từ
trong xe khiến không khí xung quanh nó bớt phần vắng lặng, cô đơn. Đã gần một
tiếng trôi qua nó cứ đứng đó dựa lưng vào chiếc ô tô sang trọng màu đen lẳng lặng
đưa mắt nhìn lên bầu trời. Thành phố đêm nay không mưa, vài ánh sao lấp lánh như
đang chơi trốn tìm trong mây, sau lưng nó cách một lớp cửa kính xe dày vài
centimet là cô gái vẫn ngủ yên, cô ấy ngủ ngon quá…nó không nỡ đánh thức. Dù
sao cũng phải chờ ông Lý ra lái xe về, đèn nhà cô nàng còn sáng, chỉ là lỡ trốn
nhà đi khuya, trễ thêm một chút không vấn đề gì, phụ huynh chửi thì nghe, đánh
thì chịu…gì chứ mặt mũi nó dày lắm.
Đèn xe rực sáng,
một chiếc ô tô sang trọng khác dừng lại trước mặt, chỉ là khiến nó tròn mắt ngẩn
người ra vì ngoài ông Lý ngồi trên ghé lái thì bước khỏi xe con có gã đàn ông bảnh
bao lịch lãm tuy lớn tuổi nhất nhà nhưng vẻ điển trai phong trần thì rất nhiều
tên con trai trẻ trung như nó cũng phải phai mờ xách dép cho ổng.
-
Cái
này…đi đâu ra đây anh?
Gã phất tay bước
khỏi xe đi vòng qua cười ha hả.
-
Bị
gái nó dập cho rụng nụ rồi hả ku?
-
Hơ…
Cộc cộc…
Một tay ổng đập
lên nóc ô tô một tay móc gói thuốc ra búng một điếu lên miệng.
-
Về
đi Lý! Để tau đi với nó.
-
Dạ
anh!
Ông Lý cười
cười ra khỏi xe châm lửa bằng hai tay cho ông Gạo rồi mới vỗ vai chào nó sau đó
ngồi trở lại ô tô lái xe đi. Nó giật giật khóe miệng, đi nhậu với gái nguyên đêm
giờ để người ra đón cũng không vấn đề, cơ mà để ông “boss” lớn nhất nhà ra lái
xe chở về chắc có mình nó “dám” gặp phải. Đậu xanh…cha nội Lý chơi nó hay gì rồi
=.=.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét