Thứ Hai, 11 tháng 11, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

 



Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà Lạt. Hình như đây là kiểu thiết kế biệt thự thường thấy ở thành phố này, những gia đình giàu có những năm 8-90 vẫn hay dùng phong cách này. Nhà sơ cũng được thiết kế kiểu vintage như biệt thự này, chỉ khác diện tích và chất liệu, nhà Sơ chủ đạo bằng gỗ kết hợp bê tông, còn căn biệt thự 3 tầng nằm ven sườn đồi này được xây dựng kiên cố. Tuy nhiên chỉ cần nhìn sơ qua từ cổng dễ nhận ra đặc trưng kiểu xây dựng đậm chất Đà Lạt là căn gác mái nằm trên tầng cao nhất, một khối nhà thấp hơn bên phải thì xây kiểu hình trụ tròn, trên mái ngói thì nổi bật bởi ống khói bếp sưởi, tất nhiên thời đại bây giờ lo sưởi chỉ để trang trí, làm gì còn mấy nhà dùng lò sưởi bằng củi. Thấy nó đứng say sưa nhìn ngó biệt thự, ông Gạo vỗ vai nó cười.

-        Biết tại sao kêu bô lão chưa ku? Dân ĐL gốc mấy đời, hồi xưa là tay chơi khét tiếng chứ không giỡn, chân trong chân ngoài thứ dữ không nhá. Hà hà giờ mỗi thời mỗi khác, ổng coi như gác kiếm dưỡng lão, nhưng làm gì làm con cái ổng người thì làm ăn lớn, người leo cũng cao, quan hệ rộng nên ổng mà lên tiếng nhiều thằng cũng phải dạ thưa răm rắp.

-        Còn anh thì sao?

Nó tủm tỉm cười nhìn ông Gạo hỏi, ổng nhếch miệng khoác vai nó, tay kia khoác vai ông Mít lắc mạnh.

-        Tôn trọng chứ không ngán, hà hà ba đỡ đầu anh Mít mày ghê hơn.

Ông Mít nhún vai không nói gì, nó cũng khá tò mò người chống lưng cho ông Mít là nhân vật ghê gớm cở nào nhưng nhiều lần nói chuyện mấy ổng đều úp úp mở mở, kể cả Bé Dẹo cũng không thèm bật mí. Nó cười khổ rùng mình một cái.

-        Biết là anh không ngán, nhưng mà đâu có cần đứng tè trước đường vô nhà người ta kiểu này chứ?

Nó lắc đầu gạc cha nội ra khỏi vai mình, nghĩ sao tay cầm ống xả nước của ổng mà cứ hở ra là vỗ đầu, khoác vai nó. Cha nội này lúc thì đàn hoàng lịch sự, lúc thì sổ sàng, mất nếch không kém ông Xí chút nào. Ông Gạo cười lớn đóng cửa sổ lại, ông Minh tủm tỉm cười đưa khăn ướt qua, ông Gạo thản nhiên rút khăn vừa lau tay vừa nhìn vào cánh cổng bằng sắt.

-        Khách tới nhà mà cửa đóng then cài coi ngứa mắt quá Mít?

-       

-        Thằng Minh mày lấy xe đâm sập cái cổng cho tau.

Nó trợn mắt há mồm suýt nhai luôn miếng khăn ướt trên tay mình.

-        Cái này…

Két…rầm…

Trong lúc nó chưa kịp phản ứng thì cửa sắt mở tung, một gã đàn ông trung niên râu quai nón tầm tuổi ông Chiến xuất hiện bên trong, gần như gã tự đạp tung cửa nhà mình trừng mắt nói lớn.

-        Thằng kia! Mày bao nhiêu tuổi rồi làm cái trò mất dạy như vậy hả? Đm mày tuổi chó hay gì hết đứng vạch hán đái rồi phá nhà tau hả?

Ông Gạo thản nhiên tiếp tục lau tay rồi vò mảnh khăn ướt búng về phía gã đàn ông.

-        Tau thích vậy…mày làm gì tau?

Gã trung niên trợn mắt dữ dằn.

-        Con mẹ nó lên địa bàn người ta mà lớn giọng mậy? Không sợ đéo có mạng mà về dưới làm anh này anh nọ à?

-        Mày nhìn mặt anh coi ngán mày không? Thích chơi thì nhàu vô kiếm ăn thằng khỉ đột.

-        Bửa này mày không bò về tau làm con chó.

Nó run lẩy bẩy đứng lùi lại khi thấy gã đàn ông to lớn có bộ mặt dữ dằn hơn ông Chiến lao nhanh tới ông Củi.

-        Cái này…anh…anh đánh…đánh lộn thiệt hả?

Nó vội vàng quay qua nhìn quanh coi mấy ông anh sau lưng phản ứng ra sau, bụng rối tinh rối mù không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng ông Mít vẫn thản nhiên không di chuyển, ông Minh và mấy anh em khác cũng đứng yên bất động. Nó gấp trong bụng thiếu điều tim gan phèo phổi nhảy ra ngoài, mấy cha nội giờ này còn đứng tạo dáng, ông Gạo sắp đánh lộn tới nơi rồi nè.

Bốp!

Nó ngơ ngác đứng như trời tròng trong giây lát rồi thở phào bật cười, theo mấy cha nội này đi công chuyện kiểu này thêm vài ca chắc nhập viện vì yếu tim. Gã đàn ông trung niên bị ông Gạo kêu khỉ đột đã giơ tay chụp mạnh vô tay phải ông Gạo, hai gã đàn ông ghì chặt tay nhau phùng mang trợn mắt một chút rồi cùng cười lớn, gã trung niên đưa tay còn lại vỗ bốp bốp lên vai ông Gạo.

-        Mày làm anh biết bao nhiêu em út mà đéo đổi tính đổi nếch mậy? Nhà tau là chổ cho mày đái hả?

-        Haha đái trước nhà ông già mày chớ đái nhà mày đéo đâu mà nói.

-        Đm thằng chó! Hà hà lâu quá không lên chơi, tính bỏ xứ luôn hả cha nội?

-        Nhiều chuyện nó quấn thân. Vợ con khỏe chớ?

-        Khỏe re. Sao?  Tính chừng nào mò về đây? Anh em nhà mày xuống dưới làm ăn coi ngon lành, chắc bỏ xứ đi luôn hử?

-        Chừng nào hẹo tau về, giờ về mất công tụi mày chém chết mịe tau sao.

-        Ôi dào! Tỉnh lẻ này sao mà chứa nổi anh Gạo đại gia. Haha bé An đâu? Có dẫn nó về không?

-        Có! Đang lo công chuyện không có qua. Đm khách khứa tới nhà cho đứng ngoài này ngáp gió hả con khỉ?

-        Haha vô đi! Ba tau chờ mày sớm giờ đó

Ông anh cười xô ông Gạo vô cổng nhà rồi quay qua đưa tay về phía ông Mít.

-        Haha chào cán bộ, cở này bảnh quá mậy?

Ông Mít lột khẩu trang xuống tươi cười bắt tay ông anh “khỉ đột”.

-        Giỡn hoài anh La. Khỏe hả?

-        Tau khỏe. Thôi vô nhà anh em nói tiếp. À thằng em này…

Ông Gạo đi lại khoác vai ông anh đưa tay kéo nó qua.

-        Nó là Mon, chồng con Bé Dẹo nhà tau. Mon! Kêu anh La, ba thằng này coi như anh em chí cốt ba vợ mày đó.

-        À dạ! Em chào anh La.

Ông anh mỉm cười hơi cúi người nhìn nó thật kỹ rồi chìa tay nắm lấy tay nó giật mạnh, nó hơi nheo mắt vì bị siếc mạnh, sức vóc nó đâu có so được với ông Gạo  ông Mít.

-        Ừ! Thằng em! Chậc…tau đang chờ ăn đám cưới con nhỏ, ai mà ngờ.

-       

-        Thôi ráng lên thằng em. Vô nhà chơi, chắc lần đầu biết nhà tau hả?

-        À dạ em mới biết.

-        Ừ! Biết rồi thì sau rảnh cứ ghé chơi. Thôi anh em vô nhà tự nhiên nhá, à thằng Minh qua hả? Nghe vợ tau nói mày mới mở cái tiệm chà bá lửa bên phường 8 hả?

Ông Minh vội đi lên cúi đầu bắt tay ông anh La.

-        Dạ nghe chị Thoa nói anh không có trên này thành ra bửa khai trương em không có gọi anh hay.

-        Ờ! Vợ tau đi cũng như tau thôi, tau đi công chuyện bên Cam mới về hồi cuối tháng đây. Để bửa nào kêu mấy đứa dẫn qua bển chơi, chậc thằng em mày lên đây coi sóc công chuyện làm ăn coi bộ ngon lành nhễ. Có kèo gì ngon ngon cho tau ké chút đỉnh mậy?

-        Haha anh La nói vậy chết em, phải nói anh có kèo ngon hú tụi em ké mới đúng.

-        Hà hà thôi kêu mấy đứa vô nhà chơi.

Ông La cười ha hả khoác vai ông Gạo đi thẳng vô nhà, ông Mít vỗ vai nó ra dấu đi theo. Sân biệt thự rất nhiều cây kiểng, giữa sân có một bàn trà bằng gỗ nổi bật trên nền cỏ xanh mơn mởn. Một người đàn ông lớn tuổi đang cầm kéo chăm sóc cây kiểng thấy nhóm nó vào liền đứng dậy quăng kéo vô chậu cây. Ông Gạo vội đi nhanh về phía người đàn ông hơi cúi đầu.

-        Chú Năm!

Người đàn ông khá lớn tuổi có gương mặt tương tự ông anh La nhưng dáng người thấp bé, ốm hơn vì tuổi tác, bộ râu dài, tóc màu muối tiêu dài cột thành chùm sau đầu cười lớn chìa tay ra bắt tay ông Gạo, một tay vỗ bồm bộp lên vai ổng.

-        Hà hà mấy năm trời không thấy mặt đâu Gạo? Chú tưởng mày quên chú rồi chớ. Sao? Bỏ quê đi luôn hả mậy?

Ông Gạo cười tươi lắc đầu.

-        Đâu có quên chú Năm. Mấy năm nay bận quá chú, mà năm ngoái về tui có ghé mà chú đâu có nhà đâu.

Ông chú xoa xoa chum tóc sau đầu.

-        À năm ngoái tau qua bên sing mấy tháng ở với nhỏ con gái út, mày chắc biết nó lấy chồng bên bển hả?

-        Biết chớ! Hôm đám cưới mấy đứa nhỏ nhà tui có ghé nhà hàng chơi mà. Chà…lâu qua mới gặp, ông già coi còn ngon lành nhễ? Đây đây…làm cặp rượu gửi chú Năm uống chơi cho bổ gan.

Ông Gạo cười ha hả đưa tay nhận lấy cặp rượu từ tay nó rồi đưa qua dúi vào tay ông chú.

-        Rượu nhỏ em đi chơi bên Úc gởi về đó, ngon bá cháy! Haha nhận cho tui vui, khách sáo đập bỏ mịe mấy thằng con ông liền!

Ông Chú cầm túi xách có hai chai rượu vang xịn sò rồi co chân đá ông Gạo một cái.

-        Tau từng tuổi này khách sáo với mày hả Gạo? Khách sáo thì khách sáo với thằng cha mày mới có nghĩa. Hà hà ngồi đeee, còn ăn nói kiểu này là biết anh em mày còn coi tau là chú hahaha.

-        Đương nhiên rồi, xa xứ chứ đâu có từ mặt nhà chú đâu mà haha, dọn mồi ra làm mấy ly chớ chú Năm? Sức khỏe còn ngon lành hả?

-        Hà hà còn sống thêm mấy năm mày. Ngồi đi! Thằng La! Kêu mấy đứa dọn đồ ăn ra đi, bửa nay tấp tới bến thằng ranh này cho tau.

-        OK ba!

Ông Gạo cười lớn vỗ vai đẩy ông chú ngồi xuống ghế.

-        Haha ông già năm nay cũng U60 rồi mà phong độ đéo thấy xuống nhễ?

-        Tau mà xuống mặt mũi đâu nhìn đám nhỏ tụi mày. À thằng nhỏ này là ai coi lạ mặt mậy?

Ông Gạo kéo nó lại vỗ vào đầu nó giới thiệu, nó cũng lịch sự chào hỏi ông chú rồi im lặng ngồi nghe ông Gạo và ông chú nói chuyện hỏi han linh tinh. Nhìn sơ cách nói chuyện tuy có chút sỗ sàng không biết lớn nhỏ của ông Gạo dành cho ông chú Năm nhưng cảm nhận được mối quan hệ khá tốt giữa hai bên, vừa hào sảng vừa tự nhiên, thoải mái không câu nệ tiểu tiết, phép tắc. Khoản hơn mười phút đồ ăn được dọn lên đầy ắp chiếc bàn tròn to lớn dùng để tiếp khách ngay sân nhà. Đang chuẩn bị nhập tiệc thì ông chú Năm có điện thoại đứng dậy nói ông Gạo một tiếng rồi đi vô nhà, hình như nhà ông chú còn sử dụng điện thoại bàn. Chờ ông chú đi ông Gạo quay qua vỗ vai nó cười cười.

-        Ông già này trong nhà ổng là thứ năm ổng là bạn chiến đấu cũ với ba đỡ đầu thằng Mít, còn ổng cũng theo mấy ông lớn nhà mình làm ăn thành ra tụi tau kêu chú Năm.

-        Hơi lằng ngoằng anh.

Nó nhấp ngụm nước trà gãi đầu, ông Gạo cười cười giải thích tiếp.

-        Ông già này coi như vừa là bạn chiến đấu cũ, vừa là anh em chiến hữu hồi xưa, trong đó có ba vợ mày, còn ba đỡ đầu cho thằng Mít, ba nuôi cả của tụi tau lớn nhất. Còn ông già này tính vai vế thì xếp sau ba vợ mày.

-        À rồi…em hiểu rồi. Còn chưa hiểu lắm cái gì mà ba đỡ đầu anh Mít, rồi ba nuôi cả đồ…gì mà tùm lum vậy?

Ông Gạo thả người ra ghế khoác vai nó trầm ngâm một lúc rồi trả lời trong lúc ông Mít ngồi một bên còn lại nói chuyện riêng với ông anh La.

-        Sẵn đây tau nói để mày biết luôn. Ba con Bé Dẹo cũng là ba nuôi tụi tau mày biết rồi, hồi xưa ba tau coi như em kết nghĩa với ba đỡ đầu thằng Mít, ổng là ông cả lớn nhất trong số anh em chí cốt hồi đó. Do trong số anh em tau có một mình thằng Mít lý lịch tốt, thành ra cho nó ăn học đàn hoàng, cho theo ông cả, ổng cũng nhận thằng Mít làm con nuôi, dẫn dắt anh Mít mày tới giờ. Sau này ba Bé Dẹo mất, coi như anh em tau bơ vơ thành ra ông cả mới nhận hết tụi tau làm con nuôi, thay mặt ba Bé Dẹo coi sóc tụi tau. Hà hà ngoài mấy thằng anh em chí cốt của tau thì có thể nói ông ba nuôi cả là hậu trường chống lưng mạnh nhất của nhà mình, còn sau lưng ổng là ai thì mày không cần biết chi nhức đầu. Thành ra ông Năm này phải nghe lời ổng…haha hiểu chưa ku?

-        À rồi em hiểu rồi.

-        Hà hà ba vợ mày còn mấy anh lớn nữa, mấy ổng ai cũng cưng Bé Dẹo nhiều khi hơn con ruột mấy ổng. Đang tính chừng nào hai đứa mày làm đám cưới thì cho mày ra mắt mấy bô lão luôn, nhất là ba nuôi cả, ổng chờ Bé Dẹo nó dẫn mày về ra mắt ổng…ai ngờ. Đợt này tau về ổng nhắn chừng nào xong việc đưa mày ra ngoài HN gặp ổng đây, làm gì làm Bé Dẹo coi như con gái nuôi nhỏ nhất của ổng thành ra mày cũng tính là con rể út.

Nó mỉm cười gật đầu.

-        Dạ!

-        Mày la sắp ra HN đi công chuyện, chừng nào đi mậy?

Nó suy nghĩ một chút mới trả lời.

-        Chắc sắp xếp xong chuyện này rồi đi anh.

-        Ờ! Từ từ tính coi được thì đi chung với tau, không thì cứ ra ngoải tau dẫn về gặp ổng. Tưởng dể từ từ Bé Dẹo nó tự dẫn về, giờ thì tau phải dẫn.

-        Hehe ai cũng được mà. Cũng tại bà cô đó khoái cái trò bí ẩn chứ đâu.

-        Hà hà thiệt ra không phải Bé Dẹo nó giấu mày đâu. Trước thì mày với nó còn nhỏ không nói, hồi mày lên SG đi học tới lúc hai đứa xác định cưới đâu có bao nhiêu thời gian, thành ra con nhỏ nó chưa kịp đưa mày về ra mắt, đâu ai ngờ nó đi nhanh tới vậy.

-        Hơ ừ…đúng là nhanh thiệt. Chậc thôi không nhắc bà cô đó nữa, chú Năm ra rồi kìa anh.

Ông Gạo thở dài vỗ vai nó rồi nhanh chóng chuyển biến sắc mặt nhìn chú Năm vừa đi ra ngồi xuống bàn.

-        Làm mấy ly trước rồi nói tiếp mấy đứa nhỏ.

-        Haha dzô chú Năm, tui mời chú! Dzô mày La.

-        Haha!

Nó cũng dẹp đi cảm xúc mỗi lần nhắc về chị rồi cùng nâng ly với người lớn, trên bàn này coi như nó là người vai nhỏ nhất. Đi qua vài lượt rượu, chú Năm vuốt chùm tóc sau đầu theo thói quen, miệng phì phèo điếu xì-gà ông Gạo mời hút thử rồi lên tiếng.

-        Ba mày mới gọi dặn dò tau. Hà hà rồi…nói tau nghe coi vụ gì để tau tính.

Ông Gạo nháy mắt với nó một cái rồi nhìn chú Năm cười cười.

-        Hồi sáng tui mới kéo người đập banh chành công trình của thằng Quân. Đám thằng Biền 9 ngón Lâm Hà làm cho nó.

-        Quân nào?

-        Quân phó xxx.

Chú Năm nheo mắt nhìn qua ông anh La.

-        Mày biết nó không La? Đứa nào đưa nó lên?

Ông anh La vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi đứng dậy vừa rót rượu vừa trợn mắt với ông Gạo.

-        Đm lâu lâu về chơi một vố lớn mậy? Đúng là đám tụi mày mò cái mặt về đéo có chuyện tốt.

-        Haha chứ mày ngán hả khỉ đột?

-        Ngán cc.

Ông La rót rượu xong ngồi xuống ghế nhìn qua chú Năm.

-        Quân phó xxx, con ông Tịch. Ba vợ nó là…

[Đoạn này nhạy cảm, xin phép cắt]

Nghe ông anh La nói xong, chú Năm trầm ngâm cầm ly rượu lên nhấm một ngụm nhìn ông Gạo.

-        Nó làm gì tụi mày?

Ông Gạo nhún vai nhìn nó.

-        Nói hết chuyện cho chú Năm đi mày.

-        Dạ!

Nó hít sâu một hơi lấy lại bình tỉnh sau khi nghe đoạn nói chuyện giữa ông La và chú Năm vì dây mơ rễ má về “thế lực” của gã Quân không hề đơn giản như nó tìm hiểu, không phải tự nhiên leo lên được vị trí đó và càng không phải tự nhiên dám “chơi lớn” bất chấp như vậy, nếu không có ông Gạo ra mặt mà thay vào một gia đình bình thường thấp cổ bé họng khác thì chỉ có nước bán rẻ đất, đào mộ người thân chạy đi nơi khác sống cho yên ổn. Tuy nhiên trước mắt nhìn sắc mặt ông anh La và chú Năm thì việc này hình như không áp lực cho lắm. Nó bắt đầu đều giọng nói rõ hết mọi chuyện cho chú Năm và anh La biết. Nghe xong chú Năm trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nhìn ông Gạo.

-        Giờ anh em mày tính làm sao?

Ông anh La bật cười.

-        Chưa gì hết nó đập banh chành đám thằng Biền rồi, chém trước tâu sau ba hỏi nó tính sao chi mệt haha…

Chú Năm lắc đầu cười cười phất tay với anh La, ông Gạo nhếch miệng.

-        Haha tụi nó chơi thằng Long tui không chấp, nhưng chơi tới hư mộ của Tường Vi…sao tui nhịn nổi chú Năm. Mày thấy sao La?

Ông anh La nốc một ly rượu đầy cười ha hả đập mạnh ly rượu xuống đất nát tan.

-        Tau đào mộ dòng họ nhà nó lên mới lợi gan tau hahaha.

Ông Gạo cười ha hả giơ ngón cái lên với ông anh La rồi quay qua nói nhỏ vô tai nó.

-        Thằng khỉ đột này hồi xưa cũng mê chị Vi mày à.

-        Có không à?

-        Bạn tau tau biết. Hà hà chị Vi mày đi học nhiều thằng mê lắm hahaha.

Nó hơi liếc ông anh La rồi bật cười nhìn gương mặt ra vẻ đắc ý của gã đàn ông chiến thắng trong số nhiều người theo đuổi chị Tường Vi, tiếc là người thắng hay người thua năm ấy, giờ mọi thứ đều hóa hư vô. Chú Năm trừng mắt ông anh La vì cái tội đập ly trên bàn nhậu rồi nhìn ông Gạo lên tiếng.

-        Mày sắp làm xui tới nơi rồi nhá La. Già đầu không nên thân.

-        Hehe...

-        Thằng Gạo nói coi giờ mày muốn sao để tau tính. Còn vụ mày đánh đám thằng Biền gì đó thì yên chí giao cho tau dàn xếp.

-        Haha vậy cảm ơn chú Năm trước nhá.

-        Ờ! Thằng Quân mày tính sao?

Ông Gạo nhếch miệng tỉnh bơ.

-        Dẹp công trình. Nó đem công trình đi kiếm chổ khác mà làm ăn, còn nó muốn chơi tiếp gần chổ người nhà tui nằm thì cho nó bay màu.

Chú Năm nghe xong ngả người ra ghế thở dài khói thuốc, tay xoa lấy chùm tóc sau đầu suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

-        Rồi! Muốn làm gì đó thì cứ làm đi, mấy đứa nhà tau sẽ phối hợp anh em mày. Trước mắt để tau gọi ba thằng Quân qua hỏi chuyện coi tụi nó tính sao.

-        Dà! Vậy chú Năm dàn xếp dùm tui nhá. Chậc! Không ngờ lâu ngày gặp lại ông già dễ nói chuyện nhễ.

Chú Năm trừng mắt với ông Gạo.

-        Ba mày mà không lên tiếng tau kệ cha anh em mày.

-        Haha nói giỡn chứ bửa nay qua thú thiệt một là xin lỗi chú Năm hồi sáng anh em tui nóng quá gây chuyện hơi lớn, hai là nhờ chú Năm đứng ra dàn xếp chuyện cho phải phép. Coi như anh em tui nói chú Năm một tiếng, xin phép chú Năm phụ tui dứt điểm xong chuyện lần này cho em Tường Vi nằm đó cho yên, còn vợ chồng thằng Long cũng được sống yên ổn. Chứ mấy năm nay ba đứa nó bị quậy mệt nhọc quá chú Năm.

Chú Năm mỉm cười phất tay.

-        Thằng Gạo mày nói chuyện khách sáo quá tau nghe không quen. Hà hà không có anh hai gởi lời chú cũng giúp mày. Chà…không ờ thằng Long nó về ở sát nách tau, tính tình nó mà nhịn nhục tới giờ cũng giỏi à. Như hồi mấy đứa mày còn nhỏ thằng nào đụng tới chắc nó xách dao đâm lòi ruột cả đám.

-        Có vợ con tính tình cũng khác chú Năm. Lần này do tụi nó phá hư mộ em Vi nên tụi tui không nhịn nổi. Chứ thời buổi này đâu có giải quyết mâu thuẫn bằng nắm tay như thời trước nữa chú.

-        Hà hà anh em nhà mày làm ăn lâu nay tau hiểu mà. Đám này làm hơi quá, tau nghe chuyện cũng không lọt lổ tai. Để tau kêu tụi nó qua hỏi chuyện coi sao rồi tính tiếp. Còn tau nói trước cho thằng Gạo mày an tâm, chú Năm sẵn sàng hỗ trợ anh em mày hết sức, không thì anh hai vô chú Năm lấy mặt mũi đâu nhìn ổng. Haha…

-        Dà! Người mình hết mà chú Năm nhễ haha.

Chú Năm và ông Gạo cùng bật cười nâng ly. Uống xong chú Năm mồi lại điếu xì-gà hút vài hơi rồi nhìn xa xăm.

-        Không ngờ con nhỏ hồi xưa chạy long nhong theo tụi mày giờ nẳm đó hai chục năm trời. Tội nghiệp…mất trẻ quá. Phù…thằng La, mày chạy đi coi đám thằng Biền gì đó ở đâu nói chuyện dàn xếp vụ hồi sáng liền đi, để tụi nó nóng đầu làm um lên mất công. Xong thì kêu thằng Hải qua tau hỏi chuyện ba con thằng Quân.

-        Dạ! Còn biết rồi ba.

Ông anh La đứng dậy cầm ly rượu qua vỗ vai ông Gạo.

-        Mày ở đây chờ tau nhậu tiếp hay sao? Đm lâu quá anh em gặp không lẽ nhậu có mấy ly coi sao được mậy?

Ông Gạo cầm ly đứng dậy nhếch miệng.

-        Lo công chuyện dùm tau trước đeee thằng khỉ đột. Tau còn ở đây mấy bửa, có gì mai mốt anh em ra quán bà tư hồi trước nhậu một bửa chết bỏ. Hà hà nhớ quán đó chứ hả?

-        Haha vụ này tau chịu, bà tư chết mịe rồi, nhưng quán thì còn nguyên, con gái bả còn bán.

-        Ok vậy tối mai đi, tối mai kêu thêm mấy thằng ra đó nhậu.

-        Hà hà được!

Ông anh La cười ha hả phất tay dẫn theo hai ông anh khác đi khỏi nhà, vụ đánh nhau cần được dàn xếp sớm để tránh ồn ào không cần thiết, phe ta hiểu, phe địch càng hiểu, nên có lẽ đám gã Biền cũng đang nhờ một ai đó tương tự ông anh La để làm trung gian dàn xếp. Hai bên dù đúng hay sai, chơi lớn cỡ nào thì chơi nhưng đều có chung suy nghĩ, càng hạn chế chuyện dính tới “đồng nghiệp” của ông Mít càng tốt, để “đồng nghiệp chung ngành” ông Mít trên này “buộc” phải ra mặt xử lý thì chính ông Mít cũng không dễ dàng đổ vỏ, tất nhiên không dễ chứ không có nghĩa không thể lo êm đẹp, ít nhất “lực” chú Năm ngồi trước mặt theo nó nghĩ hoàn toàn dàn xếp được chứ không cần đích thân ba nuôi ông Mít ra mặt. Ông Gạo ngồi vừa nhậu vừa tâm sự với chú Năm thêm khoản nửa tiếng thì lên tiếng chào chú Năm ra về.

-        Thôi vậy tui về trước nha chú Năm, có gì mới gọi tui hay.

-        Ờ! Tụi bây về đi, chút bên thằng Biền hay thằng Hải qua đụng mặt giờ cũng không tiện nói chuyện. Bên nó có gọi hẹn gặp mặt giải quyết thì tụi bây tự tính sau nhá.

-        Dà tui biết rồi.

-        Chừng nào tụi bây về dưới?

-        Tạm ổn tụi tui rút. Có gì trước khi rút tui dẫn đám thằng Xí qua thăm chú. Haha chứ để cha già hẹo bất tử không kịp thấy mặt tụi nó.

-        Haha thằng cha mày! Rồi nhớ dẫn con An với vợ thằng Xí qua thăm tau. Lâu quá tụi bây mất mặt mất mày chú Năm quên mặt ráo trọi.

-        Đương nhiên hà hà qua nhậu sập nhà ông già mới về dưới chớ.

Ông Gạo bắt tay chú Năm rồi vỗ đầu ra dấu nó chào chú Năm đi về. Nó bắt tay chú Năm lễ phép chào rồi theo ông Gạo lên xe. Nảy giờ thiếu chút quên mất sự có mặt của cha nội Củi, nguyên buổi ổng đều ngồi im ru như khúc củi vô hình, ông anh La và chú Năm hỏi tới cha nội chỉ ừ, à, ờ rồi uống rượu. Hình như nhà chú Năm cũng biết tính tình nhạt toẹt của ổng nên không hề phật lòng, có lẽ trên thế giới này chỉ có hai cha già Xí Chiến là rảnh hơi chọc tới ông Củi suốt ngày.

Xe vừa lăn bánh khỏi nhà chú Năm vài trăm mét chợt có một chiếc ô tô sang trọng màu đen chạy ngược chiều. Không phải xe ông anh La, nó đoán là ai đó đang tiến vào nhà chú Năm vì con đường nhỏ này chỉ có mỗi căn biệt thự của chú Năm. Vì đường vào không quá lớn nên hai xe ngược chiều phải thả chậm tốc độ để tránh nhau. Trong người nó có một ít rượu nên đầu óc cũng hơi mơ màng nhìn vào cửa kính xe đối diện, nếu không thoáng thấy dáng người một cô gái quen mắt nó sẽ không để tâm. Dù cách một lớp kính xe nhưng tự nhiên nó cảm giác bóng người trong xe đối diện quen lắm, bởi chiếc nón rộng vành thấp thoáng bóng mờ trong kính xe. Nhưng dù nó mở to mắt tới đâu cũng khó nhìn thấy rõ, kính một chiều mà, trừ khi chiếc ô tô đối diện bật sáng đèn và nó có thể dừng xe lại áp sát mặt vô kính xe. Chỉ vài giây ngang qua nhau cũng khiến đầu nó nhảy lung tung suy nghĩ. Mà thôi…rượu thấm thiệt rồi, chắc là ảo giác lang man, nó khịt mũi không thèm quan tâm nữa mà quay qua hỏi ông Gạo.

-        Giờ nhà mình xử lý tụi nó hay giao cho chú Năm anh?

Ông Gạo khoác vai nó mỉm cười.

-        Cả hai. Nhà mình vẫn tính kế chơi tụi nó. Còn nhà chú Năm hổ trợ nhà mình.

-        Cụ thể hơn chút anh.

-        Hà hà mày thích làm gì tụi nó thì cứ tiếp tục làm, còn ông già đó coi như dọn đường sau lưng cho mày. Như ba thằng Quân hay tất cả những thằng nào có quan hệ lợi ích với nó, thằng nào ra mặt giúp đỡ, lo lót, bảo kê cho thằng Quân, chú Năm sẽ xử lý giúp nhà mình. Kiểu như ông chú Năm chặt hết tay chân trên dưới thằng Quân rồi thả nó lên bàn cho mày lụm nó. Hiểu chưa?

-        Hơ hơ đã vậy…rồi em biết rồi.

-        Hà hà nảy nghe người lớn nói chuyện chắc mày biết rồi đó. Thằng Quân là phó xxxtp, lên được tới đó không phải sức một mình nó. Xung quanh nó trước mắt mày thấy có ba nó làm tới yyy lận, ngoài ra phải có thằng này hỗ trợ, thằng kia đỡ đầu, thằng nọ lo lót…thì nó mới ngồi được cái ghế đó. Nên mày muốn đụng tới nó thì phải dàn xếp những thằng xung quanh thằng đó. Thằng nào cần thỏa thuận thì thỏa thuận, thằng nào cần đe dọa thì đe dọa, thằng nào cần lo lót hoặc lôi kéo thì cứ xì tiền ra, xì lợi ích gì đó ra dàn xếp với nó. Mấy bửa nay mày chơi trên này cũng y chan như giờ thôi. Mày muốn đập thằng Biền một trận thì mày nhớ bước đầu tiên mày làm là gì không? Hà hà mày nhờ bên trong thì anh Mít mày tác động cho đám thằng Thiên, thằng ba Dâu biến chổ khác, bên ngoài mày thì thằng Minh nó trấn hết đám giang hồ quen biết thằng Biền, giải quyết xong tụi đó thì thằng Biền coi như cụt hết tay chân, nằm im chờ mày lụm đây haha hiểu chưa em trai?

-        Hơ hơ rồi hiểu rồi. Nhức cái đầu thiệt chứ.

-        Haha càng ngày càng lớn cuộc sống nó phức tạp hơn mày tưởng nhiều, ngày trước ba cái chuyện đánh đấm ghen tuông gái gù của mày với Bé Dẹo chỉ là trò con nít. Giờ lớn rồi ra đời từ từ mày sẽ đụng rất nhiều chuyện phức tạp, đi làm lãnh lương trên phải nhìn sếp dưới ngó đồng nghiệp, ra đời làm ăn thì hết cạnh tranh với thằng này tới đối phó thằng hàng xóm kế nhà, ngoài phải đối phó khách, trong cũng phải kiểm soát nhân viên, đủ thứ chuyện trên đời nó đấm vô mặt mày. Nhưng mà loanh quanh cũng không thoát khỏi mấy chữ tình, tiền, quyền, lợi ích…Không ai biết trước mình đụng chuyện gì đâu, như anh Long chị Khanh mày đó, trốn tuốt trong núi sống bình thường cũng đéo yên ổn, chị Vi mày nằm xuống rồi mà đâu được yên. Hồi xưa chị Vi mày trách tau suốt ngày kiếm tiền, bà già từ mặt anh em tau chung quy cũng tại tụi tau bất chấp kiếm tiền…haha cuộc đời này, không tiền không quyền lỡ đụng chuyện thì bất lực lắm em trai ơi. Chết cũng chưa chắc được yên chớ đừng nói gì còn sống…

-        Chậc…sỉn rồi hả cha nội?

Bốp!

-        Hà hà dạy dỗ mày chứ sỉn cái giề.

-        Hehe chứ nói quá nói…hèn gì Bé Dẹo ngán nhất tâm sự với anh.

-        Haha thương thì mới nói nhá ku….

Ông Gạo cười hà hà tiếp tục vỗ vai xoa đầu nó lèm bèm nói chuyện suốt đoạn đường về nhà ông Long.

………………….

Tối…nó tỉnh giấc bởi điện thoại rung trong túi quần. Theo ông Gạo, ông Củi, ông Mít về tới nhà cũng không có việc gì đặc biệt xảy ra ngoài chuyện ăn nhậu. Nó bị mấy ổng kéo theo bàn chuyện, uống thêm vài ly thì rụng nụ ngủ quên trời đất. Nó ngẩn đầu uể oải ngồi dậy rời khỏi chân cô bé Hải Âu, nhìn vết đỏ hằn sâu trên chân em nó bật cười, để nó ngủ yên trên ghế được rồi, bày đặt nhảy vô kê chân gối đầu giúp nó rồi ngủ quên theo tới nỗi nguyên mảng đùi hằn đỏ cả lên. Nó lảo đảo đứng dậy vỗ đầu lấy lại bình tỉnh sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đỡ Hải Âu nằm thẳng người xuống ghế, một tay giật lấy cái gối của cha nội Bư nằm lăn dưới chiếu gần đó kê đầu cho Hải Âu, người ổng đầy thịt không cần sài gối. Lúc sớm bà cô nhỏ này nhậu với mấy chị em phụ nữ trong nhà cũng hăng lắm nên giờ này được nó dìu nằm thẳng xuống ghế thì vẫn ngủ ngon lành say sưa. Nó đứng dậy nhìn một vòng từ trong nhà ra tới sân, mọi người một phần ngủ la liệt khắp nơi, một phần rút về khách sạn và một phần vẫn còn ngồi ăn uống hoặc rải rác tụm năm tụm ba khắp nơi. Trong nhà xung quanh chổ nó nằm còn có nhiều người quen mặt khác, chị An chị Hạnh ôm nhau nghỉ trên võng, Rose, MiA, chị Nguyệt thì trải nệm nằm ngay bên cạnh ghế gỗ nó nằm, giang nhà trong còn có bà cô Vy, chị Trân, xa hơn thì có mấy anh chị em khác gần như trải nệm ngủ sấp lớp như cá mòi, nói chung là rụng nụ cả đám. Nó đi loanh quanh kiếm được mấy chiếc mền rồi đi lại lần lượt đắp lên người Hải Âu, MiA, Rose, Nguyệt, Vy, Trân…tất nhiên đưa thêm mền cho chị An, chị Hạnh vì hai bà chị này chỉ nằm đó nghỉ chứ không ngủ.

Nó đi vào wc rửa mặt lấy lại tỉnh táo rồi bước ra sân dựa vào một bên cổng nhà rút điện thoại kiểm tra xem ai nhắn tin. Không chỉ một mà điện thoại nó luôn luôn dày đặc tin nhắn mà người nhắn nhiều nhất đương nhiên là bà cô mặt mo, chủ đề thì cứ loanh quanh đồ ăn đồ uống, một ngày cô nàng có thể nghĩ ra cả chục món để mè nheo bắt nó mua đem về. Lướt lướt trả lời vài người quan trọng xong nó kéo lên nhìn vào tin nhắn gần đây nhất từ một người nó quên béng đi mất mấy hôm nay, không biết có chuyện gì mà cô nàng được nhắn tin đây.

“Anh! Anh đang làm gì? Nếu rảnh gặp nhau được không ạ?”

Nó mỉm cười bấm vào nút gọi, vài hồi nhạc chuông lãng mạn qua đi cô nàng bắt máy.

-        Em nghe ạ!

-        Anh đây cô chủ tiệm, hôm nay sao được hẹn anh ta? Em có sao không?

-        Hì! Có phải em luôn mang rắc rối cho anh nên anh nói thế ạ?

-        Haha giờ em đang ở đâu? Anh đang rảnh nè.

-        Hì em đang ở nhà. Vậy anh có thể gặp em đúng không ạ?

-        Uhm! Con nợ tiền hoa mà, cô chủ tiệm kêu thì anh có mặt liền.

-        Hihi vậy anh Mon đón em nhé?

-        Rồi em chuẩn bị đi. Giờ anh qua.

-        Vâng!

Nó mỉm cười nhẹ nhàng trở vào nhà tắm nước nóng nhanh cho bay mùi rượu, thay đồ sạch sẽ rồi xách theo túi xách nói chị An một tiếng mới đi ra đường. May mà bà cô Hải Âu còn ngủ say sưa chứ em mà thức thì nó phải dẫn theo em rồi, bám dính nó như mèo con ấy. Nó nhờ ông anh Chấn còn tỉnh lái xe đưa nó ra tận ngoài phố tới gần nhà cô chủ tiệm hoa mới tự lái xe đi đón cô nàng, còn ông anh thì bắt taxi hẹn hò thêm mấy cha nội khác đi kiếm massa chơi, đâu được mấy khi thoát khỏi con mắt ông Củi nhìn mà đi chơi. Tội nghiệp bốn ông Lý, Chấn, Siêu, Mẹo lắm, theo ông anh đứng đắng nhàm chán như cha nội Củi thành ra muốn thả cửa chạy đi ăn chơi cũng không dễ dàng, nghe ổng dặn chừng nào về nhớ gọi một tiếng cho ổng về chung mà rớt  nước mắt, thương hết sức thương.

Nhờ rớt mấy lít nước mắt thương ông Chấn mà nó tỉnh táo tự lái xe tới nhà cô chủ tiệm, chứ hồi nảy mới tỉnh dậy trong người còn lâng lâng men rượu đâu dám tự lái xe một mình, đầu óc tỉnh táo đi đường ĐL còn rén chứ nói gì trong mình còn lâng lâng. Tới đầu đường thì thấy cô chủ tiệm hoa đang đứng chờ nó ở góc đường, nó dừng xe lại đi vòng qua mỉm cười với cô nàng. Nhận ra nó cô chủ tiệm nhoẻn miệng cười dịu dàng.

-        Hì! Em quên mất lần này lên anh Mon không đi mô tô.

-        Haha đang nhìn kiếm mô tô của anh hả?

-        Vâng! Em lo mô tô anh làm ồn hàng xóm như lần trước nên ra đây chờ sẵn này.

Nó giật giật khóe miệng cười trừ chột dạ.

-        Cái này…hơ thông cảm thông cảm, lần sau sẽ không đi mô tô đón em nữa.

Cô chủ tiệm le lưỡi cười có chút tinh nghịch.

-        Hihi em đùa đấy, vì hôm nay hơi muộn nên em sợ mẹ phát hiện đi chơi khuya ạ.

Nó ngẩn người ra ngó sơ đồng hồ rồi nhìn cô nàng.

-        Cái này…cũng hơi trễ thiệt. Rồi lỡ bị mẹ biết có sao không cô chủ tiệm? Coi chừng mẹ em đánh gãy chân anh vì cái tội bắt cóc con gái nhà lành đi chơi khuya đó.

-        Hihi thế thì đành chịu thôi. Anh sợ ạ?

Nó trợn mắt lên ra vẻ mặt đánh chết cũng không sờn lòng.

-        Sợ cái giề? Lên xe!

Cô chủ tiệm bật cười vịn vào tay nó bước lên xe, hôm nay cô nàng mặc quần jean, áo thun đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt kiểu Hàn quốc, giày cao gót khoản 5 phân màu đen, chiếc túi màu ca-rô nhạt, người cô chủ tiệm vẫn luôn có một mùi hương mộc mạc nhẹ nhàng khiến người đứng gần trở nên nhẹ lòng, dễ chịu. Nhìn mái tóc ngắn nhưng rất nữ tính của cô nàng, nó cũng thấy có chút vui vẻ nhẹ nhàng, cứ như gặp cô gái đặc biệt này là một khoảng lặng sau những ngày căng thẳng mệt nhọc đầu óc. Tự nhiên cảm giác gặp cô chủ tiệm hoa lúc này là lựa chọn chính xác và cần thiết nhất dành cho nó suốt những ngày gần đây, ít nhất trong đầu nó đã không còn những gam màu phức tạp nữa.

-        Đi đâu đây cô chủ tiệm?

-        Đi loanh quanh một tí rồi uống sinh tố cùng em anh nhé. Hì hôm nay tự nhiên muốn uống sinh tố ạ.

-        Hơ…đêm lạnh cở này…sinh tố thì sinh tố, chiều cô chủ tiệm liền.

Nó vui vẻ đưa một tay giúp cô chủ tiệm hoa cài nhanh dây an toàn rồi cho xe lăn bánh, đi vô nhà ông Long nó không dám lái nhưng bò chậm loanh quanh ngoài phố thì nó lái được. Nó cho xe đi không xa thành phố, cứ chậm chậm loanh quanh những con đường dễ lái và cảm giác cảnh đẹp trong mắt nó. Cô chủ tiệm hoa vẫn im lặng chống một tay lên cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên đường, thi thoảng mới nhìn vào màn hình bấm tìm nhạc cô nàng muốn nghe. Không biết đi qua bao lâu cô chủ tiệm mới dịu dàng lên tiếng.

-        Anh Mon không trách em mấy hôm nay im lặng không nói chuyện cùng anh ạ?

Nó hơi nghiêng đầu nhìn qua cô chủ tiệm hoa.

-        Ớ sao nói vậy? Tự nhiên anh trách em chi?

-        Hì anh Mon giúp em giải quyết một việc rất quan trọng và dính vào rắc rối của em nhưng em lại im lặng ý. Nên em thấy tự trách một tí ạ.

Nó mỉm cười đưa tay qua cốc lướt nhẹ trên mái tóc ngắn của cô chủ tiệm hoa.

-        Tự trách cái giề, cô chủ tiệm hoa có lý do riêng, anh hiểu mà, tự nhiên trách em làm gì?

-        Hì anh Mon hiểu gì ạ?

Nó rút tay lại nhìn đường phía trước cười nhẹ.

-        Mới đây MiA trách anh sao không hỏi thăm hay nói chuyện với em. Nhưng anh nghĩ cô chủ tiệm hoa cần một khoảng thời gian yên lặng nên em không nói gì thì anh cũng im lặng. Nhưng trước khi rời khỏi Đà Lạt anh sẽ ghé tiệm gặp cô chủ mà, vì anh cũng lo em sẽ trách anh bạn bè gì biết người ta buồn mà không thèm hỏi thăm. Mà cô chủ tiệm sẽ không trách anh, đúng không?

Cô chủ tiệm hoa im lặng nhìn nó rồi nhoẻn miệng cười vuốt nhẹ trước ngực mình.

-        Thế mà chị Phương bảo anh Mon ngốc nghếch vô tâm như khúc gỗ ý. Hihi giờ em cảm thấy anh Mon rất hiểu tâm lý và chu đáo ạ.

-        Sao nói vậy?

-        Hì vì em chẳng buồn anh Mon vì không hỏi thăm em. Thực sự mấy hôm nay em cảm ơn anh Mon vì không nói chuyện đến em, không xuất hiện trước mặt em. Nếu thế em ngại lắm ạ.

-        Ớ! Sao ngại nói chuyện với anh? Đừng nói ghét bỏ nghỉ chơi với anh luôn à?

-        Hihi em chẳng biết. Tự nhiên xảy ra chuyên hôm trước em ngại lắm, cả ngày cứ sợ anh Mon sẽ tìm gặp  em, ghé tiệm của em. Eo ôi…em suy nghĩ mãi lúc ý sẽ chẳng biết chui đầu vào đâu để tránh xấu hổ nữa.

-        Cái này…tự nhiên thấy anh xấu hổ gì cô nương? Làm như anh gây tội ác ấy?

-        Chẳng biết nữa, tự nhiên em ngại cực kỳ. Suốt mấy hôm cứ nghĩ mãi trong đầu giờ gặp hay nói chuyện với anh ý mình sẽ xấu hổ chết mất.

Cô nàng ôm lấy mặt mình quay sang chổ khác như đang miêu tả sự mắc cở của mình.

-        Eo ôi ngại thật ý, hôm ấy chẳng những bị anh thấy hết việc mình bị cắm sừng, thất tình thê thảm mà còn say bét nhè, khóc bù lu bù loa cả lên. Ngại cực kỳ hihi. Còn định trước khi sắp xếp lại tâm trạng và vứt hết mọi buồn phiền trong đầu em mới gọi cho anh.

Nó tròn xoe mắt nhìn cô chủ tiệm chằm chằm rồi bật cười ha hả khiến cô nàng phải đưa tay qua ngắt nó một cái thiệt đau.

-        Ấy đau đau. Haha rồi rồi anh không cười nữa là được chứ gì.

-        Hihi nào không cười em nhé, em cấu đau thật đấy.

-        Rồi rồi…thì không cười.

Mất một hồi lâu cô chủ tiệm mới lấy tay ra khỏi mặt cắn cắn môi.

-        Hì anh Mon cảm thấy em dơ hơi không ạ? Cứ tự mình suy nghĩ linh tinh, lại còn yếu đuối nữa.

Nó hít sâu nhìn qua cô chủ tiệm hoa rồi cười nhẹ trả lời.

-        Không nghĩ cô chủ tiệm hoa cũng có cái dáng vẻ dễ thương như giờ. Còn xấu hổ với anh nữa chứ. Tuy hơi khác phong cách nhẹ nhàng như trước giờ anh biết, nhưng anh nghĩ cô chủ tiệm lúc này mới thú vị nè.

-        Thú vị gì chứ? Mất cả hình tượng thì có.

-        Haha chứ em nghĩ hình tượng cô chủ tiệm hoa trong mắt anh trước giờ là sao mà sợ mất?

-        Hihi ít nhất nếu thời gian quay lại em chẳng muốn anh thấy em thất tình thê thảm đến thế đâu.

-        Chứ muốn nhàn nhạt, khách sáo…lúc gần lúc xa không rõ ràng như trước đây hả cô chủ tiệm?

Cô chủ tiệm hoa nghiêng đầu vuốt ve mái tóc ngắn của mình một lúc rồi gật đầu.

-        Uhm! Như thế vẫn hơn thất tình thê thảm trước mặt anh Mon, mất hết cả hình tượng của em.

-        Ơ thích nhàn nhạt không rõ ràng hoài thiệt sao?

-        Uhm! Hihi…

Nó bật cười giơ ngón cái lên trước mắt cô nàng.

-        Đúng là cô chủ tiệm anh biết. Nhẹ nhàng nhưng lập trường rất kiên định! Haha…

-        Nào không cười nữa, em biết gặp nhau sẽ bị anh Mon cười như này này, nên ngại lắm ý.

-        Rồi không cho cười thì không cười hơ hơ.

-        Hừ! Cứ cười trêu mãi. Em phải phân vân suy nghĩ mãi mới dũng cảm nhắn tin gặp anh đó.

Nó lại bật cười ha hả.

-        Cái này…haha sài tới từ dũng cảm luôn hả cô chủ tiệm ơi!

-        Vâng! Quyết tâm vượt qua chính mình thật ý. Hihi…

-        È hèm…ngại thì cũng ngại rồi, hình tượng gì đó cũng bung bét rồi, giờ cũng gặp nhau…chắc sẽ không trốn anh nữa cô chủ tiệm nhỉ?

Cô chủ tiệm hoa nghiêm túc nghiêng đầu qua nhìn nó gật mạnh đầu rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp quen thuộc.

-        Vâng! Giờ em cảm giác đã vượt qua chính mình trước mặt anh Mon. Không ngại nữa nhé.

-        Vậy anh có thể hỏi cô chủ tiệm hoa hết buồn được chưa?

Cô nàng hít sâu một hơi chống tay lên cằm nửa lắc nửa gật đầu.

-        Vẫn buồn ạ.

Nó nhún vai nhìn cô nàng.

-        Không sao…tiếp tục vượt lên chính mình nha cô chủ tiệm. Thất tình thôi mà...chuyện nhỏ.

-        Hì không phải buồn vì thất tình nha.

-        Ớ chứ buồn cái giề?

-        Vì mất niềm tin này, quan trọng nhất buồn vì mẹ em.

-        Tiếp tục đi cô chủ tiệm.

-        Hì! Em vẫn chưa nói mẹ biết em chia tay anh ta. Hic…dù sao mẹ em và mẹ anh ta là bạn tốt với nhau, em cũng quý cô lắm. Em…

-        Chậc…em lo hai người chia tay sẽ ảnh hưởng quan hệ của mẹ em với cô đó đúng không?

-        Vâng anh! Mẹ em vào đây sống có mỗi cô ý là bạn. Giờ chuyện của bọn em đổ vỡ, chắc chắn chẳng còn tí cơ hội nào trở lại như trước, với cả anh ta còn nợ em tiền…em lo khi mẹ biết chuyện sẽ rất buồn. Hì…em hiểu tính mẹ…nên mãi chẳng biết phải nói mẹ biết hay không. Cả mẹ và cô đều hy vọng rất nhiều chuyện hai đứa. Haizz vừa thất tình yêu, vừa thất tình bạn hộ mẹ em…chán ghê!

Nhìn cô nàng tóc ngắn chống cằm đượm buồn bên cạnh nó đưa tay xoa nhẹ lên tóc cô nàng rồi mỉm cười.

-        Anh thấy cô chủ tiệm hoa suy nghĩ nhiều rồi.

-        Là sao ạ?

-        Anh hỏi em nha, em là gì của mẹ em?

-        Tất nhiên là con gái rồi. Sao lại hỏi vậy anh?

-        Anh không biết nhiều về mẹ em. Nhưng bửa đưa em về nói vài câu anh nghĩ ngoài là mẹ thì bình thường cũng vừa như bạn. Đúng không? Cái này tính luôn ngoại hình nhé.

-        Vâng! Mẹ em còn trẻ lắm anh, hihi ở nhà toàn trêu em thôi, đôi khi chẳng khác bạn em ý.

Nó búng tay một cái thành tiếng.

-        Vậy thì giải quyết xong rồi.

-        Ơ kìa?

-        Vừa là mẹ vừa là bạn. Nên nhìn tới nhìn lui em mới là con gái, cũng là người bạn tốt nhất của mẹ em. Haha trước sau gì mẹ em với mẹ người yêu cũ sẽ biết. Cho nên bửa nay về cứ tâm sự thẳng với mẹ em, người lớn để người lớn giải quyết với nhau, đừng lo buồn nữa, nói văn vẻ chút thì ít nhất mẹ em còn người bạn quan trọng nhất là em đó cô chủ tiệm.

Cô nàng tròn xoe mắt nhìn nó chằm chằm suy nghĩ một hồi lâu, nhìn qua nhìn lại, hết cắn môi tới nghịch tóc, chợt cô nàng nhoẻn miệng cười tươi như hoa nở trong đêm, vẻ mặt dịu dàng như cách cô nàng luôn dành cho nó khi ở cửa hàng hoa.

-        Hì em hiểu rùi ạ. Mỗi như vậy mà em nghĩ mãi chẳng ra.

-        Cô chủ trong cuộc nên hơi rối, từ từ tự em sẽ nghĩ thoáng ra thôi.

-        Vâng! Nhưng có một người bạn tâm sự tốt hơn, hì em cảm ơn anh.

-        Chuyện nhỏ nha cô chủ tiệm.

-        Hihi giờ đưa em đi uống sinh tố lấy tinh thần về nói chuyện với mẹ nhé anh. Em mời!

-        Được! Sinh tố thì sinh tố.

…………………

Cạch…phụt…xìiiiiii

-        Cái này…cái này là sinh tố của em đây hả cô chủ tiệm hoa?

-        Đúng là sinh tố mà hihihi!

-        @_=


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

  Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà...