Thứ Hai, 21 tháng 10, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 125)

 


Vẫn là câu nói từng đọc trên sách, đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn, có lẽ phải thêm câu đàn ông là những đứa trẻ to xác, chỉ cần vài ba câu nói, vài ba ly rượu là thành chiến hữu. Không cần biết chênh nhau hai tá tuổi, không cần biết nhau từ trước, vài ba câu nói sổ sàng đã có thể ngồi xuống nâng ly ôm vai bá cổ xưng huynh gọi đệ. Nó trợn mắt bóp bóp trán nhìn mấy cha nội ngồi nói cười ha hả trên bàn nhậu ngay trước cửa tiệm cắt tóc, bà cô bán nước đang vui vẻ cười không khép miệng đặt dĩa khô mực lên bàn. Cả đám đàn ông thậm chí không thèm mặc áo, tóc tai dính đầy người, cứ để trần vậy ngồi nâng ly với ông chú già. Tưởng mấy cha nội nói chơi ai dè làm thiệt, ông Chiến gọi một cú điện thoại ông Minh tự tay chạy lon ton đem rượu đem mồi ra, còn bà cô bán nước bỏ luôn cái quán chạy qua tiệm tóc nướng khô, nấu đồ ăn, cắt gọt trái cây cho mấy ông đàn ông tứ hải giai huynh đệ.

-        Đậu xanh! Nói chơi nhậu thiệt hả mấy cha nội?

-        Anh mày chưa hề nói chơi.

-        Đúng rồi há há tau kết cha già này, phải dứt ổng liền mới lợi gan tau. Thằng Minh mày rót cho ổng đàn hoàng coi mậy? Tau dạy mày rót rượu kiểu vậy cho người lớn hả?

-        À dạ em xin lỗi.

Bốp!

-        Già đầu không nên thân.

Ông Chiến vỗ đầu ông Minh cái bốp nhưng ông Minh không hề quê độ hay khó chịu, chỉ biết nhe răng cười trừ hai tay cầm chai rượu rót thêm cho đầy ly trên tay ông chú. Mấy bửa nay đi với ổng suốt nó cảm thấy ông Minh rất bản lĩnh, ăn to nói lớn, có tiền quyền, cơ ngơi làm ăn ngon lành, có cái uy của anh lớn trong nhà, tuy nhiên khi ông Chiến có mặt thì giờ nhìn ông Minh phải nói hèn mọn, chạy lon ton không khác nhóm cha nội Ẩn. Nó thở dài buồn cười, dù ông Minh có làm ăn lớn cỡ nào,bất chấp tuổi tác ra sao thì trừ khi ổng rời cái nhà này, nếu không mãi mãi trước mặt ông Chiến hay mấy ông anh lớn khác thì ổng chỉ là thằng em già đầu không nên thân. Rót rượu xong ông Minh tiếp tục lom khom châm thuốc cho mấy ổng sau đó đứng ra sau lưng cầm khăn phủi tóc trên người ông Chiến. Có lẽ không nhiều người làm ông Minh “cam tâm tình nguyện” đứng sau lưng châm thuốc rót rượu, tương tự cách ông Xí, Chiến…đối với ông Gạo.

-        Mày phủi nhẹ cái tay coi Minh. Rớt hết vô ly uống trào máu đờm tau bây giờ.

-        Hehe em xin lỗi.

-        Có bây nhiêu không biết lấy gì dòm ngó em út hả Minh? Mày nói coi làm cái gì hai ba tháng nay không vô coi thằng Thiết?

-        Hic dạ mới xong cái quán mới kẹt quá không đi thăm nó kịp anh. Chắc mấy bửa nữa em đi liền.

Bốp!

-        Kẹt cc! Mày nói tau nghe không lọt tai Minh? Chờ mày hết kẹt chúng nó đập bỏ mẹ em mày trong trỏng, mày hay không Minh?

-        Dạ bửa thằng Thái ghé nói em hay rồi anh.

-        Ờ! Mày hay mà dửng dưng trên đây coi được không Minh?

-        Hic dạ nghe thằng Thái nói nó xử lý rồi thành ra em tính thư thả công chuyện rồi vô thăm…

-        Cãi? Mày anh nó hay thằng Thái?

-        Dạ em không dám.

Ông Chiến trừng mắt.

-        Mày làm anh vậy chết mịe rồi Minh. Thằng Thái đéo nói tau chắc mày tính im luôn hả?

-        Dạ em không dám anh.

-        Em nó hư thì hư, lầm lỡ thì lầm lỡ rồi. Một là mày từ mặt nó, chứ một ngày còn coi nó là em thì mày phải quan tâm, coi sóc em nó. Mấy tháng trời đéo vô thăm lấy gì mày dạy em út hả Minh? Mày giận nó thì giận, kẹt cỡ nào kệ mịe mày tau không cần biết, kiếm tiền thì bửa nay không kiếm thì mai, trễ một ngày đéo chết thằng nào, còn em út nó lầm đường lỡ bước mày phải kèm sát sao, nhìn ngó dạy dỗ em nó. Mày ở trên này không lo để thằng Thái tuốt dưới chạy lên xử lý mày coi được không Minh?

-        Hic dạ em xin lỗi anh, em biết sai rồi anh.

Bốp!

-        Già đầu không nên thân. Giờ mày còn giận nó thì từ mặt nó luôn cũng được, để đó tau lo.

-        Dạ em không dám.

-        Thôi mày, để đó về dạy nó sau, đang nhậu đừng có làm mất hứng Chiến. Mít chừng nào về mày ghé nhìn coi sao thằng Thiết nó bị đánh trong trỏng Mít.

-        Ờ!

-        Dạ thôi để em lo được anh Mít, mới vô tụi ma cũ nó dạy dỗ chút đỉnh thôi anh.

-        Thôi cc. Em út nhà này không tới lượt tụi nó dạy. Để tau ghé coi sao.

-        Há há đm nói câu nghe chí lý quá mậy, dzô Mít!

Ông Xí cười ha hả vỗ vai ông Mít bồm bộp giơ ly rượu lên, cả bàn cười lớn nâng ly. Nó mỉm cười thầm giơ ngón cái, cha nội Mít quất một câu ngông vô đối, nghe xúc động mạnh, đúng là người nhà này có khác.

-        Khà quá đã. Hai thằng kia! Tụi mày xong chưa xuống ngồi coi Mật.

-        Nhậu đee tau đéo uống.

-        Mọe dẹp mày đi.

-        Hà hà chú Mật chú Mon xuống làm mấy ly cho ấm bụng chớ?

-        Thôi kệ mịe hai thằng đó đi ông già, thằng thì công tử bột, thằng giải nghệ ít nhậu rồi.

-        Chậc hà hà thôi bỏ nhậu cũng tốt.

-        Tốt con khỉ, chán bỏ mịe. Kệ tụi nó, nói tiếp coi ông già, đm súng ông hết đạn thiệt hả? Chứ bắn mấy chục năm ông với bả đéo đẻ chung đứa nào thiệt không?

-       

Nó vừa bực mình vừa buồn cười nhưng vẫn tiếp tục dỏng tai nghe mấy cha nội nói chuyện xàm ngày xưa.

-        Xong! Coi được chưa mày?

Ông Mật cười cười phủi tay lên tiếng, nó đưa mắt qua nhìn đầu tóc mình trong kiếng rồi gật gù.

-        Ngon đó anh Mật, cắt coi được hơn bà cô Bé Dẹo nhiều.

-        Hà hà tau cắt tóc nhiều hơn nó ăn cơm chữ giỡn à, con nít con nôi học cắt dăm ba bửa sao so với tau mậy.

-        Haha…

-        Đm mày tránh con mịe xa tau ra Á, mày tính làm gì tau?

Đang tính hàn huyên tóc tai với ông Mật thì nghe tiếng ông Xí la um lên, nhìn qua thì thấy ông Á đang bị ông Xí đạp ra chổ khác, tay ông Á đang cầm cái khăn và dao cạo tóc hình như mới thay lưỡi xong.

-        Hic thì anh kêu đứa nào cạo tóc mai, phủi tóc chứ đâu.

-        Tau đéo mượn mày tài lanh. Đứa nào ở đây là con gái, tau nói bao nhiêu lần rồi, đời tau đi cắt tóc thằng đéo nào cắt cũng được, nhưng ráy tai, cạo tóc đồ phải là giống cái. Con Kat đâu, mày đứng đó cười như con khùng hoài hả? Lại đây!

-        Hihi!

-        Chậc! Ai cạo cũng được mà anh, con Kat biết mịe gì anh kêu nó.

-        Đm mình tau (cơ thể) ai đụng cũng được, miễn đéo phải đám đực rựa tụi mày với con Hạnh là được. Đm mày thử để thằng đực lui hui thở như bò vô lổ tai mày coi, ớn bỏ mịe.

-        Ờ mày nói mới nhớ, đm mày tránh xa tau ra Minh. Nảy giờ tau quên vụ này.

Ông Chiến trợn mắt né qua một bên co giò đạp ông Minh.

-        Hic anh nói sao chứ ba cái này ai làm cũng được, thằng Lý cạo tóc cho anh Củi nảy giờ đâu thấy ảnh nói gì đâu.

-        Tau đéo phải thằng ẻo lả này. Kêu đứa nào lại đây, mày đụng vô mình  tau nữa đánh bỏ mịe giờ.

-        Hai thằng mày biến, đm nguyên đám đéo lo công chuyện kéo ra đây làm gì? Ngứa tay thì qua bển làm cho thằng Mon đi, nó mới cắt tóc xong đó.

-        Hehe…

Nó đang cười ha hả nói chuyện với ông Mật vì quan điểm tào lao của hai ông anh, nghe ông Xí nói vậy chợt cứng miệng lại nhìn trong gương thấy ông Á đang cầm dao cạo và tiện tay chụp bộ lấy ráy tai đi về phía mình, nghĩ tới cảnh cha nội đực rựa ngồi sát một bên cạo cạo, chọt chọt, hơi thở ồm ồm phả vô gáy, vô tai mình…tự nhiên ớn lạnh sống lưng, tóc tai dựng đứng quay phắt qua bàn nhậu, ông Á nhếch miệng cười cười.

-        Chậc không cho đụng thì thôi, ê Mon nằm xuống tau làm cho mày!

-        Đúng rồi! Qua làm cho nó đi.

-        Hehe thôi Kat, mày với con Mi lại phủi tóc dùm hai ảnh đee, để thằng Á nó qua làm cho thằng Mon.

-        Hí hí dạ!

Nó giật giật khóe miệng nghe ông Minh nói mà tóc tai càng dựng ngược lên, bình thường không cảm giác gì, sao vô miệng mấy ổng làm này làm nọ nó ớn thiệt chứ, thấy ông Á kéo ghế tính ngồi xuống kế bên mình nó giật nảy mình co giò lên cao nghiếng răng trợn mắt.

-        Cái này…đm ông Á anh tránh xa em ra nha.

-        Gì nữa mậy? Nằm xuống tau làm cho.

-        Đm không có mượn, ông tránh chổ khác nha ông Á.

-        Haha để nó làm cho mậy!

-        Dẹp! Đm tránh ra, em đạp bỏ mịe anh giờ, anh đừng có tào lao nha anh Á.

-        Haha…

-        Haha…để em nó làm cho Mon mậy!

-        Không cần! Đời em trên tai dưới mông chống chỉ định đực rựa, con gái em mới cho đụng nhá.

Cả đám cười vang, bất chấp cha già Á với ông Minh nhiệt tình lôi kéo, nó kháng cự, chửi thề um lên đạp mấy ổng tranh xa lổ tai nó ra. Cho tới khi giọng một cô gái vang lên nó mới chịu ngồi trở lại ghế cắt tóc.

-        Hihi để em. Em được hông Mon?

-        Được được! Miễn con gái là được. Chậc hai cha già né ra coi.

Nó vội vàng gật đầu lia lịa đẩy hai cha già đực ra qua hai bên để nhìn người lên tiếng rồi thở phào.

-        Được hông Monnnn?

-        Haha được được. Người này thì được!

-        Há há thằng này biết lựa người đẹp quá mậy. Tưởng con này không được chắc tau kêu bà già vô làm cho mày, bả cũng giống cái đây.

-        Anh đừng có tào lao. Chống chỉ đinh gái trên 35 tuổi nhá.

-        Há há thằng này được!

Cả đám lại cười um cái quán, nó nhếch miệng ngồi xuống ghế nhìn cô nàng đang bước vô tiện tay nhận lấy dụng cụ lấy ráy tai, khăn và dao cạo từ tay ông Á. Hai cha nội tủm tỉm cười vỗ đầu nó một cái rồi lui trở ra sân, nó mặc kệ hai ổng đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp trong gương tiến tới gác tay thở hơi thở thơm ngát mùi con gái vào tai mình. Hôm nay cô nàng không mặc trang phục che đi những đường cong mềm mại nữ tính trên cơ thể mình nữa, tuy vẫn là đồng phục nhà áo sơ-mi đen nhưng không làm cô nàng trở nên nam tính bởi kiểu áo chỉ cài hai chiếc nút khoe khéo léo khe ngực hờ hững và đôi chân dài miên man khêu khích người nhìn bằng chiếc quần da đen bóng loáng, áo khoác da cũng màu đen nhưng ngắn củn ngang eo, quạt gió xoay qua liền lộ chiếc bụng phẳng lỳ với đuôi hình xăm thấp thoáng. Nó mỉm cười với cô nàng trong gương trước mặt, theo lời em từng nói hình xăm ấy hiện tại chỉ có nó là người hiếm hoi được ngắm nhìn trọn vẹn.

-        Nhớ nhau hông trai hư?

-        Haha ma mì qua nay đi đâu không thấy?

-        Em mắc phụ MiA sắp xếp phòng ốc khách sạn cho mấy anh chị em nhà nè. Anh Xu, anh Á, anh Hỷ đồ nè,  hông thèm hỏi tới luôn đó.

-        Ổn hết chưa em?

-        Xong rùi anh. Mệt muốn chết, hì đợt này nhà anh Xí kéo lên đông quá trời anh bỏ mình MiA lo chắc con nhỏ khóc thiệt á.

-        Đó giờ em chưa biết nhà mình đông hả?

-        Em biết, tại đợt này hông ngờ mấy ảnh kéo lên đông quá trời. Hồi khuya giờ mấy đứa con gái tụi em kiếm khách sạn muốn chết luôn nè. Tính lên gặp anh đi chơi ai dè mắc kiếm book khách sạn phụ, anh hay ha, bay đầu cho dữ rùi bỏ tụi em lo điên luôn.

-        Hơ anh bận đối phó mấy ổng đây, chậc cũng không ngờ mấy ổng kéo lên đông quá. Thông cảm thông cảm.

-        Hì em biết rùi, nói giỡn đó. Mấy chuyện ăn ở đồ để con gái tụi em lo. Đưa đàn ông mấy anh book phòng chắc cháy sạch tiền luôn ha.

-        Ờ ờ mấy vụ này con gái tụi em lo ổn hơn, gặp anh thì mù tịt, thấy MiA toàn book khách sạn online, anh không rành lắm.

-        Hihi MiA nói Mon nhà mình mù công nghệ hở?

-        Haha bửa nói rồi không tin hả cô nương?

-        Biết rùi. Mon nằm xuống em lấy ráy tai nghen, massa mặt luôn nghen. Sài chung sữa massa mặt với em ha, em có đem theo túi xách nè.

Cô nàng Vy vừa nói vừa nhanh tay kéo chốt ghế đẩy nó nằm xuống, nó nhún vai làm theo.

-        Chà! Coi bộ má mì này chuyên nghiệp à.

-        Hì hông biết làm sao dạy mấy đứa nhỏ, Mon ghẹo em má mì nè, phải rành chớ.

-        Hơ hơ tưởng mở quán hát với massa thôi chớ.

-        Hì mấy đứa nhỏ nhà mở tiệm tóc đầy ra, ba đồ quỷ này chuyện nhỏ.

-        Há há con Vy mày làm bậy rồi mày.

Bà cô Vy bỉu môi.

-        Xí! Anh biết gì? Lo nhậu đi, nói nhiều.

-        Sao không biết mậy, tau nhìn sơ thấy mày làm trớt rồi. Nghe anh mày dạy nè, làm cho thằng Mon mày phải đứng bên trái móc bên phải nó mới chịu. Hiểu chưa?

-        Đúng rồi! Đứng bên phải móc bên trái, kéo cái cổ áo rộng rộng ra.

-        Cái này…mấy ông đừng có tào lao nha.

-        Haha tào lao gì mậy, làm phải làm cho đúng.

-        Hừ! Bộ đó giờ đi cắt tóc kiểu vậy phải hông Mon?

Bà cô Vy cong môi liếc xéo nó bằng ánh mắt hơi nguy hiểm, nó ho khan ngó lơ, cha nội Xí ngã ngớn lên tiếng.

-        Há há mày thử làm đúng tau chỉ coi, đm nó khoái bỏ mẹ cho mày coi.

-        Đúng rồi, gái làm cho cứ hưởng thụ, đừng có bày đặt đứng đắn giống thằng Củi, đạo đức giả thấy mịe. Tau nói đúng không mà mày nhìn Củi?

-        Haha nó khinh mày đó Chiến.

-        Haha mày có khinh tau không Củi. Hửm?

-       

Mấy cha nội lại bắt đầu nắm cổ thách thức nhau rồi đó, nó nhún vai vỗ lên eo ra dấu cho Vy tiếp tục.

-        Kệ mấy ổng đi em. Toàn vậy không đó.

-        Hihi em biết rùi. Để đứng bên trái móc bên phải cho Mon ha.

-        Khụ...è hèm cái này...

-        Hừ! Khoái ra mặt luôn á.

Bà cô Vy liếc xéo nó rồi cười nửa miệng cong người chồm qua bên phải nó, còn chưa kịp lên tiếng miệng, mũi nó đã bị hai khối tròn mềm mại thơm ngát mùi con gái của cô nàng đè lên. Bà cô này…ngực quả thật không thua MiA đâu.

-        Ớ khoan…ưhm àm…iệt ả ô ương….

-        Hihi!

Thôi tầm này ngại ngùng nói năng gì nữa, đành nhắm mắt xuôi tay hưởng thụ à nhầm chịu trận chứ biết sao giờ. Dù đã từng có gian tình một đêm với cô nàng, nhưng cái trò đứng bên trái móc bên phải này…thiệt là kích thích à lộn…thiệt là quá sức chịu đựng, đang ban ngày ban mặt kiểu này cũng làm khó nó quá đi.

………..

-        Ấy haha…nhột…nhột quá…chị ơi chị ơi từ từ…nhột nhột anh..

-        Hừ nằm im coiiiiiii.

-        Nhưng mà…ấy á…giờ thành đau rồi…đau đau chị ơi…

-        Ủa? Hí hí anh đau hả Nguyễn Mon?

-        Cái này…

-        Hông phải anh khoái vậy lắm mà?

-        Không có không có….không khoái chút nào. Anh thề…ớ ai nói anh khoái? Bước ra đây ba mặt một lời liền với anh.

-        Anh Xí nói!

-        Cái này….chị ơi! Cái này ông Xí dẫn anh đi, ổng với ông Chiến ép anh lên ghế…anh không muốn đâu?

-        À há! Thiệt hông khoái hông?

-        Thiệt! Ông Xí ép anh thiệt, anh không khoái chút nào.

-        Khỏi chối ha. Anh Xí hông thoát tay chị Hanh đâu, còn anh…hì hì nằm im em chăm sóc nè.

-        Chị…chị…anh, anh sai rồi. Hic tha cho anh được không?

-        Nằm im nè. Hihi em hứa làm anh phê hơn chị gái váy đỏ hồi trưa làm cho anh luôn. Hihi nha Mon…

-        Ớ váy đỏ nào, váy đen mà. Ấy không…nói lộn, không có váy nào hết. Khoan…uida lủng rồi, lủng tai thiệt rồi. Chị bình tỉnh, anh sai rồi….áaaaaa

-        Hihi…

………..

Chậc êm thiệt, đâu như ai đó làm tới đâu nhột và đau tới đó. Cơ mà công nhận má mì Vy  bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nam tính là vậy nhưng lấy ráy tai, massa mặt êm phải biết, mém chút nó ngủ mất tiêu giữa khe ngực êm ái thơm ngát của cô nàng. Ít nhất về khoản massa thư giãn cô nàng Vy chuyên nghiệp hơn MiA nhiều, mấy bửa nay bận rộn mệt mõi đầu óc, mặc dù buổi tối MiA đều cố gắng xóa bóp nhưng không quá hiệu quả, riêng việc xoa bóp không được bao nhiều thì đè nó ra hành xác bào mòn cạn kiệt sức lực, không đánh sưng mông là tốt lắm rồi, đâu ra khen em cho nổi. Lấy ráy tai xong cạo mặt, cạo tóc, đắp mặt nạ, massa mặt đầu rồi massa luôn gần như cả người, biết bao nhiêu bước cô nàng Vy mới chịu dừng tay. Không dừng không được vì chị Trân chạy ra.

-        Mon ơi! Tụi chị rước thầy qua rùi, chị An kêu cưng về á.

-        (Ngáp) À dạ em về liền.

Nó leo khỏi ghế vỗ nhẹ lên eo cô nàng Vy mỉm cười.

-        Thôi anh khỏe rồi, về lo công chuyện cô nương.

-        Hì thấy tay nghề em sao Mon?

-        Haha má mì có khác.

-        Hihi.

Nó lắc cổ lắc vai ngó qua bàn nhậu.

-        Mấy anh ngồi đây nhậu tiếp hay sao? Em về đây, chị An kêu nè.

Ông Xí mặt tỉnh rụi như chưa hề nhậu lên tiếng.

-        Mày về trước đi, tau đẩy cha già này lật mới về.

Nó ngó qua ông chú các tóc đang ngồi lờ đờ mắt thiếu điều dính chặt vô nhau, hít vô thì ít thở ra thì nhiều, bửa nay ông chú coi như dẹp ngủ chứ cắt tóc gì nổi nữa.

-        Rụng nụ rồi đẩy gì nữa, coi lo về đi mấy cha. Chị An kêu về chắc chuẩn bị cúng chị Tường Vi đó.

-        Chậc! Cha già yếu bỏ mịe, chưa gì gãy cánh rồi tối lấy gì vô nhậu nữa.

-        Hơ hơ anh sao anh Mật, về với em.

-        Ờ thôi về tụi mày. Đi Mon!

Nó vừa giơ tay nhận áo của Vy đưa cho vừa đi ra đường, 4-5 ông tấp một mình ông chú không gãy mới lạ, còn mặt mũi ngồi cười thì có ông Xí mới làm được.

-        Đi chị Trân, à anh Gạo về…

Chưa hỏi hết câu tự nhiên nó dừng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nó nheo mắt xoay người lại nhìn qua chị Trân, hình như có ai đó trốn sau lưng cô nàng, nó nhìn xuống chân chị Trân rồi mỉm cười.

-        Chà! Ai vậy nè, bửa nay bày đặt trốn anh vậy ta?

Một cái đầu ló ra từ vai chị Trân, gương mặt xinh đẹp dễ thương quen thuộc, người thì cao, chân thì dài, cơ thể to bự hơn chị Trân mà không tự biết thân biết phận, còn dám bày trò trốn trước mặt nó.

-        Anh!

-        Uhm! Ấy giọng này hình như không đúng lắm.

Vừa tính nhắm mắt dỏng tai nghe tiếng anh ngọt ngào phê tai nhưng khi cô nàng lên tiếng nó liền bị cụt hứng bởi giọng em hơi khác bình thường, nghe mùi không đúng cho lắm. Nó nheo mắt tủm tỉm cười bước qua nhìn ra sau lưng chị Trân. Cô bé của nó đang phụng phịu cắn môi, nửa muốn nhào tới dụi đầu vô ngực nó nửa không thèm, hình như cô bé đang bày đặt dỗi nó thì phải.

-        Sao? Bửa nay có người không muốn thấy anh hay sao mà chu miệng dữ ta? Chắc là ghét mình luôn rồi?

-        Hông phải…Bé hông…hừ…bé dỗi anh! Nhưng bé hông ghét mà.

-        Ơ tự nhiên dỗi anh?

-        Tại anh…anh lơ bé. Lên tối tới giờ anh lơ bé mất tiêu.

Nó kéo tay cô nàng lại gần mình, mặc dù miệng chu dữ lắm nhưng em vẫn ngoan ngoãn đi lại sát trước mặt, nhìn dáng người bà cô nhỏ này tự nhiên nó hối hận, đang ra không nên kéo em lại gần mình, nhỏ tuổi cần gì cao vậy chứ.

-        Em lên hồi nào?

-        Bé lên hồi 5h.

-        Đó là rạng sáng rồi. Tối đâu mà tối.

-        Thì…thì anh nhìn rồi lơ bé. Hông thèm để ý.

Nó nheo mắt nhìn qua chị Trân như hỏi ý, chị Trân tủm tỉm cười vỗ đầu Hải Âu, tội nghiệp cô nàng, lùn hơn người ta một khúc cũng bày đặt vỗ đầu người ta.

-        Nói gì đó Âu? Anh Mon giờ đó đang ngồi bàn nhậu sỉn rồi dễ gì thấy cưng.

Nó bật cười đưa tay cốc đầu Hải Âu.

-        Nghe chưa cô nương? Giờ đó rụng nụ rồi, nhìn đâu cũng thấy tổ quốc, tầm nhìn không tới 1 mét, không nhận người thân nha. Bộ ghét anh tới không rành thói quen anh hả?

-        Bé…hic…

-        Hihi người ta hông phải dỗi vụ đó đâu. Người ta dỗi anh Mon có người khác chăm nảy giờ hông thấy người ta đó anh Mon ơi. Ghen đó ghen đó! Hí hí!

Nó vừa chột dạ vừa buồn cười trừng mắt với bà cô Trân, Hải Âu chu môi lên chỉ tay vô Vy đang vừa cất mỹ phẩm vô túi xách vừa đi lại gần.

-        Anh…sao anh thân với chị này quá vậy. Chị đó là aiiii?

-        Cái này…

Bốp!

-        A!

Đầu đang nhảy số vì chột dạ chưa biết giải thích ra sao thì tiếng bốp vang lên, Hải Âu đỏ mặt A lên một tiếng ôm mông chạy qua bên cạnh đó trốn, còn thủ phạm thì cười hi hí xoa xoa tay cong môi lên đắc ý.

-        Haizz dà…mông mẩy uýnh đã tay ghê, hèn gì anh Mon cưng nhất nhà. Hí hí qua đây cho tét mông cái nửa coi cục cưng! Đã ghiền quá hà hí hí.

-        Hic! Anh anh, chị sàm sỡ bé.

-        Cái này…

Bốp!

-        A!

-        Hí hí mới massa dùm anh Mon xíu là cưng hông thèm nhận người quen hở Âu. Hừ chị mê gái đẹp hông biết hở, qua đây chị sờ xíu coi, đã tay ghê đó.

-        Hông được! Huhu anh…anh chị đánh mông bé hu hu…

Nó vừa bực mình vừa buồn cười vội giang tay cản bà cô Vy đang lôi kéo sờ soạn Hải Âu bằng dáng vẻ háo sắc đúng nghĩa đen, phải nói vẻ mặt này mới đúng “mê gái” nè.

-        Thôi thôi Âu còn nhỏ nha chị Vy ơi.

-        Hí hí hông cho tui sờ chắc để dành cho anh Mon sờ phải hông Âu.

-        Dạ…ủa hông phải…hông phải mà.

Hải Âu đỏ mặt trốn sau lưng nó, đầu cúi gầm thiếu điều dán lên ngực mình, dáng vẻ dễ thương vô cùng, em ấp úng mặt đỏ hồng tận cổ, da em trắng, áo đang mặc màu đen càng làm vẻ mắc cở của em trở nên càng dễ thương không chổ chê.

-        Hic anh…huhu chị Vy ghẹo bé!

Nó bật cười nháy mắt với bà cô Vy xong đưa tay xoa đầu Hải Âu.

-        Được rồi! Vậy anh ghẹo chị Vy, đánh mông chị Vy lại trả thù cho em nha Âu.

-        Dạ…a…hông hông được. Hông cần đâu.

Hải Âu vội ôm cứng tay nó lại, đầu em theo quán tính lắc lắc dụi dụi vô ngực nó làm cả nó và cô nàng Vy, chị Trân đều bật cười. Nó dịu dàng cốc nhẹ lên đầu đẩy Hải Âu ra.

-        Nay bày đặt kiếm chuyện giận dỗi đồ, thôi lớn rồi dụi cái gì mà dụi, mấy chị cười kìa.

-        Hic…tại bé.

-        Thôi đứng thẳng đàn hoàng đi về nè, đừng có dính vô mình anh, đang dơ lắm.

-        Hic bé biết rùi!

Hải Âu chu miệng không tình nguyện lắm rời nó ra nhưng vẫn núp một bên, ánh mắt đề phòng bà cô Vy khiến cô nàng càng cười không khép miệng.

-        Anh Mật ơi! Chắc anh em mình về villa tắm rửa rồi qua, mình mẩy tóc tai ngứa quá anh.

-        Ờ đi! Tau cũng ngứa đây.

-        Anh! Bé…bé đi với anh.

-        Rồi thì đi!

Nó xoa đầu Hải Âu rồi quay qua nói với chị Trân.

-        Chị về nhà trước đi, nói tụi em qua villa tắm rồi về liền, mới cắt tóc xong ngứa quá.

-        Ừa chị biết rùi.

-        Vy sao em?

-        Thui hông dám đi với Mon đâu, mất công bé Âu hông nhận người quennnn.

-        Hông phải…hông phải mà. Em…

-        Hí hí giỡn đó cục cưng. Dễ thương hết sức hà…hí hí.

Bà cô Vy cười hi hí đưa tay nhéo hai chiếc má của Hải Âu rồi quay qua nháy mắt với nó.

-        Anh đi tắm đi, em mới tắm xong qua với anh Xu nè. Giờ em về nhà phụ chị An trước.

-        Ờ ờ. Đi Âu!

-        Dạ!

Nó gật đầu nắm tay Hải Âu đi ra xe ông Mật, sau lưng nhóm ông Xí cũng đang lục đục ôm vai bá cổ ông chú cắt tóc chuẩn bị đi. Ông Bư đứng chờ sẵn mở cửa cho ông Mật ngồi lên ghế lái, ổng nhìn nó hỏi ý rồi gật đầu leo lên ghế phụ vì nó sẽ ngồi băng sau cùng Hải Âu, nếu không có Hải Âu đương nhiên ông Bư sẽ nhường vị trí cho nó. Hai anh em ông Mật người to bự nên đi xe cũng bự, con bán tải này của ổng hình như bự hơn loại xe bán tải bình thường, nó thì không rành xe cộ nhưng nhìn bên ngoài thì xe này to bự, hầm hố hơn mấy con bán tải khác nó thường thấy, nghe đâu xe này là xe Bé Dẹo kêu anh Phong chuyển về tặng sinh nhật năm 35t của ông Mật, lên đồ độ chế các kiểu cũng hơn 6 tỏi, xe tiếng là cục cưng Bé Dẹo tặng nhưng tiền thì tất nhiên toàn xin xỏ, đe dọa, năn nỉ vay mượn mấy ông anh khác, bà cô không biết góp được bao nhiêu. Nhà này chỉ có ông Gạo, ông Mật và ông Củi được em gái tặng xe, còn lại hoặc như ông Chí, ông Mít chưa kịp có dịp, còn hai ông Xí với Chiến do cái tội mất nếch quá Bé Dẹo cho ra rìa, không bị lấy đồ, lấy xe của hai ổng cho “người ngoài” là hên lắm rồi, đừng có mơ Bé Dẹo mua xe cho. Thực ra ông Xí ông Chiến có quà rồi, ông Xí được Bé Dẹo tặng cho cái đám cưới, dụ dỗ tẩy não chị Hạnh chịu cưới là món quà lớn nhất cho ổng rồi, ông Chiến thì xe mới mua gần đây còn quá tốt. Ông Mít ông Chí cũng vậy, Bé Dẹo cũng phải chờ từ từ để dành tiền mới tới lượt mấy ổng, xin xỏ các ông khác thì xin nhưng dù sao bà cô còn giữ chút mặt mũi, muốn tặng quà mắc tiền cũng tự biết phải có một ít tiền riêng, chứ quà thì mình tặng nhưng toàn xin tiền người khác thì hơi quê độ, không có mặt mũi làm chị đại trong nhà nữa. Cũng tại hai cha nội Xí, Chiến suốt ngày chọc ghẹo vụ này với đi theo mè nheo đòi tiền Bé Dẹo nên bà cô quê độ, ghét bỏ hai ổng, thêm cái tội từ nhỏ tới lớn hay đâm chọt, nói xấu, hết đòi cắt gân tới đòi thiến “người ngoài” nên bị bà cô xếp sau cùng, chưa được mua quà mắc tiền tặng.

…..

Villa nằm không xa khách sạn cũ, đây là villa sang trọng, hiện đại theo kiểu phương tây được xây gần hồ nằm ngoại vi thành phố. Xung quanh có view rừng thông, mặt sau nhìn thẳng ra hồ Tuyền Lâm. Villa của một ông cũng tính là em út ông Chiến dùng để kinh doanh du lịch, nghe đâu ông Minh, ông Chiến cũng có một ít phần hùn nên mỗi lần nhà ông Gạo lên ĐL sẽ ở đây. Hồi sáng trước khi đi lo công chuyện MiA nhắn với nó đã chuyển đồ đạc hai đưa từ khách sạn qua villa này vì mấy ổng lên rồi, nhà ông Gạo đều dọn vô villa này ở nên đương nhiên nó và MiA phải chuyển qua. Mặt khác do mọi người đều lên Đà Lạt nên bà cô MiA lại giở trò không thân thiết nó cho lắm, bà cô nói tối nay không thèm ngủ chung nó nữa mà chuyển ra riêng ngủ với Rose. Hải Âu vui vẻ kéo tay nó lên tầng ba, cứ đi ngang một phòng em sẽ líu lo như hướng dẫn viên du lịch giới thiệu ai sẽ ở phòng nào với ai. Nó thầm tấm tắc trong bụng, villa này không nhiều phòng nhưng diện thích khá rộng, mọi tiện nghi cho tới thiết kế đều sang trọng, nhìn đâu cũng thấy mùi nhiều tiền, ở đây một đêm chắc bằng nó ở bên homestay nhà bé Py cỡ tháng rưỡi. Mấy nay theo MiA ở khách sạn bên kia tính ra tiền riêng phòng nó đã thấy sang chảnh lắm rồi, giờ nghe Hải Âu luyên thuyên về villa này tự nhiên nó đau tim hết sức, thôi không nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng tổn thương tâm hồn.

-        Anh anh! Phòng anh phòng này nè. Hihi đẹp hông? Phòng này chị An nói anh với chú Củi ngủ phòng này.

Hự!

Đang nhìn ngó xuýt xoa căn phòng gần như full kính nhìn ra mặt hồ, đồ đạc, đèn đuốc xa hoa xuất sắc của phòng mình thì nghe Hải Âu nói nó ôm ngực hự trong lòng một tiếng cụt hứng thiếu chút đập đầu nhảy ra cửa sổ. Phòng thì ngon, view càng ngon cỡ này nhưng tại sao nó phải ngủ với cha nội Củi chứ, để nó ở bên phòng cũ có người đẹp như MiA còn hơn, hai thằng đực rựa cho vô phòng đẹp ngủ thì đời còn nghĩa lý gì nữa? Cơ mà nhớ lại phòng ông Chiến ông Xí có cái ghế tình yêu à nhầm ghế đọc sách tự nhiên tâm trạng nó đỡ hơn một chút. Lần này lên qua lời giới thiệu Hải Âu thì chị An chia phòng không theo lẽ thường, ông Xí ông Chiến ngủ chung, nó với ông Củi, ông Mật ông Mít một phòng, chị An sẽ ngủ với chị Hạnh, còn ông Gạo chừng nào về tới sẽ ngủ với ông Chí. Nghe tới đây nó híp mắt nhìn Hải Âu.

-        Còn em ngủ với ai?

Hải Âu xụ mặt không vui.

-        Bé qua ngủ với chị MiA, chị Rose.

-        À vậy hả? Gì xụ mặt rồi cô nương?

-        Hic! Bé đòi ngủ với anh mà mấy chị hông cho.

-        Khụ! Tào lao! Ớ khoan…em nói tối ngủ với ai?

-        Chị MiA với chị Rose á, phòng kế nè.

Nó híp mắt vuốt vuốt cằm, tự nhiên nó đứng bật dậy.

-        Không được!

-        Ủa anh? Sao dạ?

Nó nghiến răng trèo trẹo nhìn chằm chằm Hải Âu trước mặt, gì chứ bà cô Rose và MiA đều là hai cô nàng có tâm lý và xu hướng tờ dờ hơi khác người nếu không muốn nói linh ta linh tinh, vừa yêu nữ vừa lệch lạc. Hai bà cô ở chung nhiều khi xảy ra chuyện kích thích nào đó, giờ đưa cục cưng trong sáng như tờ giấy trắng của nhà vô ngủ chung ai mà biết cớ sự gì sẽ diễn ra. Nghĩ tới đây thôi nó trào máu mũi à nhầm nổi hết da gà, lạnh toát sống lưng, không được, không thể được…chuyện này vô cùng nguy hiểm. Tối này phải chia phòng lại, tốt nhất nên tách Hải Âu ra khỏi hai con yêu nữ kia, dòm bộ dáng là hai nhân vật đó ham muốn Hải Âu dữ lắm chứ không đùa, tách hai cô nàng kia qua phòng nó càng tốt hơn…à bậy rồi, nghĩ bậy rồi…hic hà…tốt nhất chuyển bé Âu qua với nó…ấy càng không được, thôi làm gì làm, không được cho Hải Âu ngủ chung hai bà cô xinh đẹp mê gái kia.

-        Anh! Anh nghĩ gì dạ? Sao bé thấy mặt anh gian lắm nghen.

-        Khụ khụ è hèm! Ờ không…không có gì. Nè Âu nghe anh nói, nghiêm túc.

-        Hihi dạ!

-        Em đừng có ngủ với bà cô Rose và MiA. Tối nay xin qua ngủ chung với chị An đi.

-        Ủa sao dạ?

-        Hừ! Anh nói thì nghe đi! Để tối anh phải kêu chị An chia phòng lại mới được. Đi tắm đây!

-        Ủa anh…từ từ nói bé nghe coi, sao hông cho bé ngủ với chị Rose, MiA dạ? Vậy bé ngủ với anh nhaaaa.

-        Tào lao!

-        Hứ! Hì hì để bé soạn đồ cho anh, bé có đem đồ nhà cho anh nè.

Nó trừng mắt đi thẳng vô nhà tắm, ngủ với người mặt học sinh cơ thể phụ huynh như em hậu quả rất là nghiêm trọng, nó chưa muốn bóc lịch qua ngày đâu. Chậc…không biết phòng MiA có cửa sổ không, chắc là có, mà có cửa sổ thì không biết có ban công không, nếu có ban công thì không biết tối nay leo qua được không ta. Ấy lại nghĩ linh ta linh tinh, làm người ai làm vậy…nó không phải hạng người đó, đứng đắn trung trinh như nó thì phải hiên ngang đi cửa trước…chậc thôi càng nghĩ càng suýt chảy máu mũi, đi tắm…dẹp cái suy nghĩ đứng đắn đó đi. Chậc…không biết có nên dặn MiA tối để sẵn cửa sổ không đây. Hic hà…

………

Phòng villa sang chảnh có khác, ngay cả sữa tắm cũng loại xịn sò, từ bồn tắm cho đến nước ấm cũng thấy dễ chịu, thoải mái hẳn. Nó thở dài sảng khoái luồn tay ra ngoài lấy quần áo mặc vô chỉnh chủ mới bước khỏi wc, đồ Hải Âu giành chuẩn bị cho nó là jean đen, áo sơ-mi đen giống đồng phục nhà nhưng khác chút xíu vì áo nhìn sơ thì màu đen nhưng lại gần nhìn kỹ thì là kiểu áo sọc ca rô đen phối với sọc xanh dương sẫm màu, nếu đứng ngược nắng hay ánh đèn chiếu vô mới phát hiện có thêm màu xanh dương đậm ánh lên, áo này hồi trước Chị đặt may riêng cho nó để mặc mỗi dịp đặc biệt. Hải Âu đang ngồi lười biếng trên ghế sô-pha thấy nó tắm xong thì đứng dậy chạy lại ôm tay nó lắc qua lắc lại làm nũng.

-        Anh anh! Tối anh nói chị An chia phòng lại đi, cho bé qua ngủ với anh đi…được hông?

Nó hết nói nổi cốc một cái lên đầu Hải Âu trừng mắt.

-        Tào lao…. Con nít con nôi mới bây lớn dám đòi ngủ với con trai, chắc bị đòn quá Âu?

Hải Âu xụ mặt xoa xoa đầu bỉu môi.

-        Hứ! Bé lớn rùi chứ bộ.

Chính vì em lớn tui mới sợ đó cô nương. Nó lẩm nhẩm trong bụng nhưng bề ngoài vẫn giữ nghiêm mặt.

-        Tự xưng bé mà lớn cái giề?

-        Tại bé thích anh kêu vậy. Chứ bé lớn rùi mà.

-        Mấy tuổi mà lớn?

-        18 tuổi.

Nó trừng mắt cười nửa miệng giơ tay lên dứ dứ ra vẻ chuẩn bị cốc đầu.

-        Mấy? Cho nói lại đó  Âu!

Hải Âu cắn môi hơi lùi lại cúi gằm mặt.

-        Mười…mười sáu rưỡi.

Nó híp mắt gằng giọng.

-        Nói lại tiếp? 16 rưỡi?

Bà cô càng cúi đầu thấp hơn, sắp dán luôn xuống ngực rồi.

-        Thì…thì mười sáu lẻ ba tháng.

-        Cần thêm rưỡi không em? Nay là giữa tháng đó, nói luôn lẻ ba tháng rưỡi cho nhiều Âu.

-        Hứ! Thì sao chứ…mười sáu thì mười sáu, nhưng em lớn rùi chứ bộ. Nè…em lớn hông thua chị MiA nghen.

Cốc.

-        Lớn cái xác chứ  tuổi thiệt mới mười sáu, lớn người nhưng tâm hồn còn nhỏ nghe chưa. Đừng có chọc tức anh Âu nha.

-        Hừ hừ…anh thấy ghét!

Bà cô hừ hừ cắn môi khoanh tay lại xoay chổ khác, nó thiếu chút hít thở không thông bởi hành động khoanh tay bất ngờ của cô bé, đã cái áo sơ-mi mong manh nhỏ quá sức cơ thể xinh đẹp phổng phao thì chớ còn chơi khoanh tay ép chặt, thiếu chút là bung nút áo rồi. Nó thở dài lau mồ hôi lạnh, tâm hồn này hình như không nhỏ hơn tâm hồn MiA đâu, thêm cái mông nữa, thiệt chứ là người khác là nó tét cho một cái sưng lên mới vừa bụng, xoay mặt chổ khác dỗi thì xoay đi, học đâu ra cái trò quay lưng dựa lên lan can, mông thì cong vểnh lên đau mắt thiệt chứ. Càng nhìn cơ thể bà cô nhỏ này nó càng rớt mồ hôi lạnh đưa mắt sang chổ khác, không biết cô nàng ăn cái gì mà dáng người vòng nào ra vòng đó, vừa cao vừa gợi cảm, lớn hơn xa cái tuổi thật của em…hic càng nghĩ càng công nhận anh rể Hải Âu kiếp trước chắc giải cứu thế giới mới cưới được chị Hải Âu, hai chị em nhà này gen kiểu gì toàn gen tốt dữ không biết. Chưa có cơ hội nhìn qua hình ba mẹ Hải Âu, bửa nào có dịp đưa em về thăm nhà phải nhìn hình phụ huynh em mới được, hai bác lúc còn sống chắc ngoại hình không phải dạng vừa đâu. Nó nhìn bà cô bày đặt giận dỗi, nghĩ vui thì nghĩ chứ dáng vẻ em thật sự rất dễ thương. Vừa bực mình vừa buồn cười nó đành đi lại xoa đầu em, cô nàng tuy vùng vằng né người đi nhưng đầu như quán tính hơi dùi dụi vô tay nó, kiểu này không dịu dàng với em không được.

-        Haha bửa nay bày đặt giận dỗi anh đồ nhễ?

-        Ai kêu anh hông thương bé. Anh lơ bé.

-        Vẫn thương, không hề lơ.

-        Miệng luõi ngọt ngào, toàn đi đâu hông à, lơ bé.

-        Anh đi công chuyện mà. Đâu có lơ đâu, không thấy anh dỗ em nảy giờ sao?

-        Tại bé chạy đi kiếm anh thì có.

-        Haha thì chừng nào xong việc về dưới anh cũng qua dẫn em đi chơi liền, không tin anh hả?

-        Hơi tin rùi. Mà bé còn dỗi anh.

-        Ớ dỗi gì nữa? Anh không hề lơ em mà, Âu nhắn tin là anh trả lời liền mà.

-        Bé hông dỗi chuyện đó nữa. Chuyện khác cơ.

-        Chuyện gì?

Nó kéo ghế vỗ về Hải Âu cho em ngồi xuống, cô nàng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhưng mặt thì chưa vui cho lắm.

-        Sao từ đó giờ hông ai kể em về chị Tường Vi…anh cũng hông nói bé biết luôn, bửa giờ bé chỉ biết anh lên đây đi công chuyện hà. Anh giấu bé…nên bé hơi buồn.

Nó bật cười nhẹ ngồi xuống trước mặt Hải Âu đưa tay xoa đầu em.

-        Tưởng chuyện gì. Khờ quá cô nương. Em còn nhỏ, em về nhà mình sau nữa, chuyện này là chuyện người lớn, lớn hơn anh nhiều. Cũng không phải chuyện vui vẻ gì…anh không muốn Hải Âu biết nhiều chuyện không vui, em về nhà chỉ cần ăn ngon, ngủ khỏe, vui vẻ mỗi ngày là được. Còn những chuyện rắc rối không vui bên ngoài để đám đàn ông tụi anh lo. Hiểu chưa?

Hải Âu cắn môi suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu dụi dụi lên tay nó.

-        Bé hiểu rùi nè. Bé hơi buồn thui, bé hông trách anh đâu, anh đừng buồn bé làm phiền anh nghen.

-        Không phiền không phiền. Em đừng có suy nghĩ nhiều, nhà mình rất nhiều người không biết chuyện chị Tường Vi lắm. Như chị MiA, chị Rose, chị Hạnh nè, anh Lý anh Phụng hay anh Thái…nhiều anh chị cũng đâu biết chuyện hồi xưa, không hề được nghe hay gặp chị Tường Vi, chú Long. Còn anh nếu chị Bé Dẹo của em không nói anh cũng không biết luôn.

-        Hì bé hiểu rùi nè. Mà chị An nói anh giấu mọi người lên đây đó giờ đi lo công chuyện gặp nhiều người hông tốt, bé lo anh bị đánh lắm luôn.

-        Haha yên tâm, không ai đụng được anh, có anh Lý, anh Minh với mấy anh chị trên này bảo kê mà.

-        Nhưng bé lo, nghe chị An nói anh gan lớn lắm luôn, dám giấu mọi người…

-        Haha đó Hải Âu biết anh giấu mọi người lên đây lo công chuyện thì sao buồn anh giấu không nói em biết? Anh giấu hết mọi người kể cả chị An, chú Gạo, chú Xí mà…đâu có giấu riêng em, nên đừng có buồn anh giấu Âu nha.

Hải Âu xụ mặt gật gật đầu.

-        Được rồi xụ hoài không dễ thương. Giấu mọi người vì nhiều chuyện không vui, anh không muốn Hải Âu suy nghĩ nhiều. Cái này là chị Bé Dẹo của em dặn anh, hiểu chưa?

-        Hic bé hiểu rùi ạ.

-        Hiểu thì cười cái coi, xụ hoài không đẹp chút nào. Anh không thích đâu.

-        Hì vâng ạ! Bé hông buồn nữa nha anh.

Hải Âu nhoẻn miệng cười ngẩn mặt lên, nụ cười rạng rỡ, trong sáng đến lạ. Nó mỉm cười để cô bé dụi đầu lên vai mình, tay nó dịu dàng xoa tóc em. Nếu là người khác kể cả Bé Dẹo có thể nó sẽ cho rằng Hải Âu đang giả bộ làm nũng hay giả tạo tỏ ra mong manh đáng yêu để nó cưng chiều. Nhưng Hải Âu thì khác, em thông minh, hiểu chuyện nhưng rất ngây thơ, trong sáng, tuổi thơ của em nhiều đau khổ và ám ảnh nhiều lắm, nhưng tổn thương của em chỉ đang khép lại một thời gian ngắn gần đây thôi. Nên em vừa có chút trưởng thành nhưng phần nhiều là mong manh, nhạy cảm và ngốc nghếch, em luôn sợ bị nó và mọi người để em qua một bên, sợ không còn được nâng niu, cưng chiều, sợ không được tính là người nhà nữa. Thế giới của em trước đây toàn màu đen, khó khăn lắm cuộc sống mới ban tặng em hơi ấm gia đình, có nhiều người cưng chiều che chờ em, khó khăn lắm em mới tìm thấy màu hồng trong cuộc đời vừa chớm nở của mình, nên từng việc nhỏ nhất trong nhà em đều cố gắng quan tâm, cố gắng đến mức tự ép mình suy nghĩ nhiều, ép mình phải hiểu chuyện, nhưng lại sợ vì quá hiểu chuyện mà nó và mọi người sẽ cảm thấy em phiền phức, trách em hỏi quá nhiều, biết quá nhiều. Có lẽ người khác nhìn vào cách đối xử của nó dành cho Hải Âu quá dịu dàng, quá nâng niu đến mức cảm thấy giả tạo hoặc đại loại như vậy. Nhưng nó hiểu em hơn ai hết sau chị, tổn thương của em lớn lắm, lớn tới mức em gần như bị tự kỷ, tâm lý lúc thông minh hiểu chuyện nhưng lúc lại nhạy cảm, ngốc nghếch như trẻ con. Nhìn Hải Âu lúc này sẽ hiểu em, từng hành động của em đều biết em còn nhỏ lắm, tâm hồn em trong sáng đến lạ, em buồn đó, suy nghĩ nhiều đó, nhưng chỉ cần nó nói ngọt vài câu, xoa đầu em vài cái, dịu dàng với em một chút là em hài lòng, cười vui vẻ liền. Em rất dễ hài lòng, dỗ dành em là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ là càng đơn giản càng là bài toán khó bà cô Bé Dẹo để lại. Nó có thể bất cần, lạnh lùng hoặc vui vẻ bất chấp với tất cả, bất cứ ai…nhưng Hải Âu thì không, đối với em sẽ luôn là sự dịu dàng, nâng niu.

-        Được rồi…cười vậy mới đẹp. Anh rất thích.

-        Hì hì

-        Rồi giờ sao? Muốn nghe anh kể thiệt nhiều về chị Tường Vi không?

-        Muốn ạ. Nhưng tối ha chừng nào anh rảnh kể bé nghe nghen.

-        Haha không muốn nghe liền sao? Tưởng trách anh giấu em mà.

-        Hông trách mà. Hì giờ anh mà kể là chị An qua đánh đòn bé á. Hihi chú Mật nữa, chú Mật trừng mắt bé dữ rùi đó.

-        Ớ haha…

Nó bật cười nhìn xuống sân villa, ông Mật đang đứng trừng mắt không vui cho lắm, nảy giờ nó dỗ bé Âu chắc ổng nghe hết rồi do chổ ổng đứng sân cao gần bằng tầng ba villa.

-        Hừ! Biết vậy đỡ à Âu. Tau tưởng mày ngồi đó nhỏng nhẽo nữa tau treo mày lên cây cho kiến bu chết mịe mày. Cưng nó vừa phải thôi Mon, riết nó hư cỡ con Bé Dẹo cho mày coi.

-        Plè…

Hải Âu rụt cổ le luõi tinh nghịch trốn sâu dưới ngực nó, người thì lớn  nhưng luôn thích trốn trốn y chan bà cô Bé Dẹo. Nó buồn cười vỗ đầu kéo Hải Âu đứng lên, gì chứ chính mấy ổng cưng Bé Dẹo hơn nó nhiều nên bà cô mới hư vậy chứ đâu. Nó kéo tay Hải Âu ra khỏi phòng đi xuống lên xe ông Mật đi về nhà, hội ông Xí cũng vừa lục đục về tới villa tắm rửa, nó mặc kệ kêu ông Mật đi trước, tầm này chắc đang dọn bàn ghế, đồ ăn bên nhà ông Long, bỏ bà cô An một mình chỉ huy bên bển cả buổi chắc sắp nổi tính khó ở tới nơi rồi.

……….

Xế chiều…bàn ghế dọn đầy sân nhà, ngoài đường cũng dày đặc bàn ghế xếp dài hàng trăm mét. Người người, xe xe thậm chí rải rác gần ra tới tận đầu đường lớn. Đồ ăn đầy ắp không thua đám cưới, con số người có mặt nhìn sơ chắc đủ gần trăm mâm. Không nhờ bà cô An giỏi giang, nhanh nhạy hỏi thăm rồi chỉ huy trước và tự tay liên hệ đặt thêm đồ ăn từ đêm qua thì để nó giao cho mình MiA với chị Trân như hôm qua thì chắc chắn bửa nay cạp đất gặm đỡ lá thông cả đám. Nó thở dài vuốt vuốt cằm dựa lưng vô Hải Âu quay đầu nhìn xuống khu đất công trình bên dưới, sau lưng là hàng đống bàn ghế, náo nhiệt tiếng người.

-        Cái này…giờ không biết đám này là đám gì nữa. Cái gì mà đông dữ vậy trời…ông Long biết nhiêu đây người kéo vô chắc ổng trợn ngược à.

-        Trợn chết mịe ổng cho rồi. Đm tụi tau kéo vô thăm chị Vi, đéo liên quan ổng.

Ông Chiến đứng trên càng máy xúc vừa vuốt ve chiếc nanh gấu to dài dữ dằn thôi rồi trên tay vừa gằng giọng, đây cũng là món đồ ổng quý nhất của ổng trong dịp đi du lịch thăm một người bạn bên Nga được tặng, ngoài ra chiến hữu ổng là ông Xí còn được ông anh đó tặng riêng chiếc răng sói ghê gớm không kém. Chẳng qua ổng không hay đeo trên cổ và vuốt ve như ông Chiến, cũng do khoe với bà cô Bé Dẹo cái bị bà cô bỉu môi xí vô mặt, chị kêu ổng là phải đeo răng con linh cẩu mới hợp, tại mất nếch quá, còn đòi ổng cho bà cô đem đưa ông Củi mới hợp hoặc để dành tặng cho “người ngoài” đeo chơi, nên ổng vừa quê độ vừa sợ bị Bé Dẹo cướp giật, đâu dám đeo thường xuyên. Nhưng hôm nay thì ổng có đeo, đang ngồi ngậm răng sói trong miệng ngã ngớn trong buồng lái máy xúc.

-        Đm…nói chí lý quá Chiến. Đừng có nhắc cha già chó chết đó, anh em về gặp chị Vi, ổng mà ló cái mặt ra đây tau đâp bỏ mẹ ổng cho mày coi. Tau nói đúng không Củi.

-        Ừ!

Ông Củi đứng dự lưng vào bánh xích máy xúc một tay hút thuốc một tay hờ hững để trong túi quần nhếch miệng gật đầu. Ông Xí trợn mắt rớt nanh sói khỏi miệng, ông Chiến mém trượt chân té lộn cổ.

-        Cái đệt!

-        Ái chà!

-        Á đù mạ…làm tau sốc mậy. Nó hết khinh anh em mình rồi Chiến.

Nó đang ngồi kế ông Củi cũng hơi sốc ngang trợn mắt giật giật khóe miệng nhìn ông anh lạnh lùng của mình, hiếm lắm mới thấy ông Củi phản ứng lại câu hỏi khích của ông Xí, sốc hơn là “Ừ” mới ổng mới ghê, nghĩa là số ít lần hiếm hoi ổng không ngược ý cặp đôi Xí Chiến. Ông Mít trong trang phục đen chính chu không kém ông Củi đứng một chân cao chân thấp trên bánh xích máy xúc lên tiếng.

-        Tau thấy khinh thì vẫn khinh. Có điều đập bỏ mịe ông Long thì thằng nào cũng ok.

-        Im miệng thằng mít ướt. Mày nhỏ nhất nhà, biết con mịe gì mà nói.

-        Đúng rồi. Ranh con láo toét. Hay là mày dám kinh tau giống thằng Củi?

-        Chắc chắn khinh thặng mặt anh Chiến rồi, đập bỏ mịe nó trước đee Chiến.

-        Hửm…mày cũng khinh tau hả Mít. Hai thằng ranh con…lên đập nhau một trận nhễ. Hừm…nhào lên kiếm ăn.

Không nghe ông Mít trả lời, không thấy sắc mặt ổng ra sao, cơ mà bên trong khẩu trang chắc mặt ổng giật dữ lắm, bất lực ghê lắm. Ông Củi nhếch miệng đưa tay lên vỗ vỗ lên tay ông Mít, cha nội Xí bật người dậy cười cợt.

-        Cái đm mày thấy thằng công tử bột nó cười khẩy không Chiến? Được được…nay biết kiếm kèo mạnh chơi anh em mình rồi Chiến.

-        Hahaha ái chà hửm…vậy thì hai chơi hai. Bước ra chơi hai thằng ranh!

Nó bóp trán thở dài bất lực, tầm này rồi hai cha nội chứng nào tật đó, như đám con nít, kệ hai cha già đó, nó quay qua nhìn ông Mật đang ngồi bệt dưới đất dựa lưng vô bánh xích xe cười cười nhìn chằm chằm về phía khu đất công trình bên dưới.

-        Anh cũng muốn đập bỏ mịe anh Long hả anh Mật?

Ông Mật nhún vai gãi đầu cười.

-        Ý anh Gạo sao, tau vậy.

Nó mỉm cười không cho ý kiến mà dựa lưng vào Hải Âu vẫn ngoan ngoãn im lặng ngồi sau lưng.

-        Ông Long thì dẹp ổng đi, em xua ổng đi xa đi lâu lắm. Giờ trước mắt tính kế chơi đám trong trỏng kìa. Mấy anh lên rồi tính đi chớ.

-        Tính con khỉ! Mày tài lanh lắm mà, tính sao kệ mịe mày, tau đéo biết. Há há…

Ông Xí cười ngả ngớn gác chân lên thùng ca bin ngậm răng sói lên miệng vừa cắn vừa nói, nó bỉu môi coi như không nghe ổng ý kiến, không ai nói gì kể cả chị An đang ngồi ghế nhựa giữa MiA và Rose.

-        Đập bỏ mịe tụi nó trước rồi tính tiếp.

Ông Chiến gằng giọng nhìn chằm chằm xuống khu đất, tay lăm lăm nanh gấu, vết sẹo trên mặt dường như nổi bật lên thường ngày. Nó thở dài nhìn ông Mít, ông Củi rồi cụt hứng ngang, hai cha già tính thêm ông Mật đều im ru không ý kiến. Không lẽ giờ nó hỏi cô bé Hải Âu.

Tính ra nảy giờ mới để ý mọi người hầu như đang có mặt ở đây, xung quanh máy xúc lùi về sau lưng nó một đoạn còn có ông Minh, Lý, Chấn, Mẹo, Xu, Á, Kat, Vy, Bánh, Thái, Voi, Trân, Nguyệt, Hỷ, Nhím, Phụng…v v, gần như toàn những gương mặt vai vế trong nhà, nếu có flycam phía trước máy xúc có thể ghi được những khoảnh khắc thật chất, những con người mặc trang phục đen, mỗi người một tư thế giống như cá tính, vị trí của chính mỗi người. Chỉ thiếu bà cô Bé Dẹo mặc đồ trắng và một người quan trọng nhất lúc này...xuất hiện, có lẽ chỉ có gã đàn ông ấy mới đủ tư cách quyết định mọi việc ở đây, ít nhất phải có gã xuất hiện mới trọn vẹn khung hình.

…..

-        Thôi! Em thấy hay là cứ đập bỏ mịe tụi nó trước rồi muốn tính kế chơi ra sao tính tiếp! Đâu nhẹ tay tha được mấy anh nhễ?

…….

-        Đúng! Chúng nó làm đau chị của mấy đứa, làm sao tha thứ? Làm sao nhẹ tay?

Sau lưng nó, sau lưng chiếc máy xúc, sau lưng mọi người, bên cạnh ngôi mộ màu trắng…

Xào xạc…lao xao…

Gió lên…

Hoàng hôn chớm nắng…

Lá rơi…xào xạc…

Là hoa rụng…lao xao

Không phải…hình như…mưa rồi…

Dưới tán hoa Tường Vi…sau tất cả…chỉ đứng bên…riêng mỗi mình cô gái năm ấy…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

  Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà...