Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 123)

 


Ông Mận dứt khoát đập mạnh lên hộp công tắc, một loạt âm thanh vang lên, màn đêm chợt bừng sáng bởi những chiếc đèn cao áp, ánh sáng công suất lớn như ánh chớp bắn thẳng xuống khu công trình kế bên nhà. Bất chấp đêm mưa mịt mù sương gió, ánh sáng vẫn soi rõ từng mét đất, thậm chí có thể nhìn thấy nhưng bóng người bên trong khu nhà ở tạm của đám công nhân xây dựng. Tiếng la hét, chửi rủa vì bị chói mắt bất ngờ ầm ĩ phía xa, ông Mận cười hà hà đắc ý nhìn nó.

-        Hà hà vầy ok không Mon?

Nó hơi nheo mắt để làm quen với ánh sáng cười cười giơ ngón cái lên.

-        Ngon lành, sáng kiểu này tụi nó ngủ chắc ngon lắm.

-        Hà hà đây đây chưa hết, cỡ này ngủ ngon hơn đây.

Ông Mận cười gian đưa tay đập vô một công tắc khác, một tay cầm điện bấm gì đó. Tiếng nhạc sôi động vang lên, những chiếc đèn trên cao bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt liên tục xanh đỏ tím vàng, nó nheo mắt nhìn ông Mận cười to đắc ý nhún nhảy theo tiếng nhạc remix từ điện thoại. Bên dưới khu công trình tự nhiên giống đám khán giả bất đắc dĩ của một buổi biểu diễn âm nhạc, chỉ khác âm thanh từ điện thoại không đủ nhưng ánh sáng nhấp nháy lúc sáng lúc tối thì dư sức.

-        Cái này…

Ông Mận tắt nhạc điện thoại quăng hộp công tắc xuống đất cười lớn.

-        Haha ngon lành Mon nhễ? Chiếu sáng hoài còn quen mắt chứ chớp nguyên đêm vầy ta nói nó khó chịu bỏ mẹ.

-        Kiếm đâu ra đống đèn hay vậy cha nội?

-        Hà hà ủa ông anh, ổng chuyên cho mướn mấy dàn loa, đèn kiểu này đây.

-        Ghê thiệt!

Nó bật cười giơ ngón cái liên tục rồi suy nghĩ gì đó lên tiếng.

-        À chớp chớp kiểu này hư đèn người ta không cha?

-        Yên tâm đéo sao. Chứ mày thấy sân khấu ca nhạc đèn nó chớp ầm ầm mà hư đèn chắc ông anh tau đói nhăn răng.

-        À à vậy quá ngon lành. Giờ từ đây tới làm xong cứ tối là anh lên đèn bắn thẳng vô mặt tụi nó nguyên đêm cho em.

-        OK ok!

Ông Mận đắc ý ra mặt chống hông nhìn lên đống đèn được ổng lắp trên cao, ông Minh vỗ vai ổng.

-        Kệ mịe tụi nó, xong rồi thì vô đây nhậu tiếp mày!

Ông Mận phủi tay trở vô bàn, tiếng chửi rủa vẫn vang ầm phía xa nhưng anh em nhà nó mặc kệ trở lại bàn ăn nhậu, nói chuyện như không có việc gì xảy ra. MiA vòng tay ôm cổ nó một cách lả lơi.

-        Anh đó nha! Nghĩ ra đủ thứ trò chọc tức người ta hay hen.

Nó nhếch miệng nhún vai ra vẻ không có gì xảy ra.

-        Dăm ba trò con nít thôi ca sĩ, làm tụi nó khó chịu chút chứ không ảnh hưởng nhiều. Chủ yếu là người lớn xử lý với nhau.

-        Hì ừa! Thì tụi mình nhỏ mà, con nít thì con nít chớ em thấy sáng giờ anh ghẹo tụi nó tức dữ lắm rùi. Hông biết tụi nó chịu nổi hông nữa.

-        Haha! Không chịu cũng phải chịu. Anh thì đang mong các vị chịu hết nổi mò lên đây kiếm ăn đây.

-        Hí hí!

MiA le lưỡi không nói gì nữa tiếp tục xoa bóp đều vai cổ cho nó, ngồi nhìn về phía ánh đèn hoài không thấy ai máu dồn lên não chạy lên kiếm ăn nó khịt mũi xoay qua nhâm nhi trà nóng. Vài phút sau sân nhà chợt rực sáng bởi nhiều ánh đèn nối đuôi nhau, khoản bảy tám chiếc ô tô dừng lại trên đường trước nhà. Từ ghế lái chiếc 7 chổ màu đen bước ra gã đàn ông có gương mặt khá điển trai, quần bụi giày đen, áo khoác jean đen, đầu đội nón màu đen bụi bặm. MiA mỉm cười vỗ vai nó.

-        Anh! Ông Xu vô tới rùi.

-        Ừ!

Nó cười cười nhìn ổng đi như bay vô nhà, moi người trừ ông Mận, Minh, Lý đều đứng dậy tiến ra gật đầu chào, tuy nhiên ông Xu chỉ khẽ gật đầu chen qua khỏi vài anh em đi tới trước mặt vỗ vai nó.

-        Mon!

-        Đi cũng nhanh anh?

-        Ừ mà đường khó kiếm quá! À chị hai tau đâu?

Vừa tính đứng dậy nói thêm vài câu nghe ổng hỏi nó hơi sững người lại rồi mỉm cười không đứng dậy nữa mà ngồi yên chỉ tay ra sau lưng mình, đây là lần đầu nó thấy ông Xu không dùng bộ dáng ngã ngớn tươi cười với mình.

-        Chị Vi nằm sau nhà.

Ông Xu không nói gì đi như chạy theo hướng nó chỉ, hoàn toàn không có ý định dừng lại chào hỏi ai, ông Minh ông Lý không nói gì mà im lặng ngồi yên tại chổ cầm rượu lên uống. Nó cũng thấy nặng nề trong lòng nhấm ngụm trà đắng. Tiếng bước chân dồn dập, hàng mấy chục bóng người phần nhiều là đàn ông tiến vô đứng kín sân nhà.

-        Mon!

-        Anh Mon!

Tuy không đồng loạt nhưng tất cả mọi người đều gật đầu lên tiếng chào hỏi, nó thản nhiên ngẩn mặt lên gật đầu, có người quen mặt, có người nó không nhớ tên nhưng nó biết gần như tất cả em út ông Xu đều có mặt.

-        Uhm! Anh chị em kiếm chổ ngồi nghỉ đi, để anh Xu thăm chị Vi xong rồi tính, đừng ai ra phiền ổng.

-        Ok Mon!

Mọi người đồng loạt gật đầu chia nhau ra kéo bàn ghế ngồi nhưng không ai lên tiếng ồn ào hay gây ra âm thanh quá lớn. Nó vẫn ngồi yên đó nhìn từng bóng người đi qua trước mắt mình, tâm trạng chợt chùn xuống. Nó thở dài loay hoay kiếm thuốc lá đưa lên miệng, thuốc lá có thì lại chuyển qua mò mẫm kiếm bật lửa.

Xoẹt!

Ánh lửa chợt bừng sát ngay sát mặt, có bóng người đứng che bóng, nó ngẩn mặt lên, dáng người cao ráo, jean body đen, giày boot cao gót đen, bên ngoài khoác áo da đen bóng, bên trong là chiếc áo sơ mi đen, khe ngực hờ hững bởi cổ áo không cài nút. Nó mỉm cười nghiêng người một chút về phía trước, khói trắng nhẹ bay, ánh lửa hồng vụt tắt.

-        Hút thuốc lá hông tốt cho sức khỏe nghen.

-        Nhưng tốt cho tâm trạng bây giờ. Ngồi đi em!

-        Hì hông thấy anh bất ngờ khi thấy em nha.

-        Mọi người đều lên, thiếu em mới là bất ngờ đó.

-        Hì hì!

Cô gái nhoẻn miệng cười rút tay lại cất bật lửa rồi quay qua nháy mắt với MiA.

-        Về hùi nào cục cưng?

-        Em về cỡ nửa tháng rùi.

-        Cho tui ôm người nổi tiếng cái coi!

-        Hí hí má mì cỡ này đẹp dữ nghen.

MiA vui vẻ đứng dậy chen qua người nó ôm lấy cô nàng xinh đẹp trước mặt, nó ngả người ra ghế cười cười đưa mắt nhìn mấy cô gái đứng phía sau hai cô nàng.

-        Anh Mon!

-        Mon! Hihi…

-        Ừ! Kiếm chổ ngồi đi mấy người đẹp, đứng đó đau mắt quá.

Mấy cô gái đều cười hì hì gật đầu kéo nhau nhập vào bàn với mọi người bỏ lại hai bà cô ôm nhau chu môi hun mỏ ngay sát mặt nó, nếu không phải lúc này tâm trạng nặng nề chắc máu mũi nó phải phun thành dòng. Lâu ngày không gặp lại, hình như nhờ có gian tình nên nó cảm thấy bà cô Vy lần này nữ tính quyến rũ hơn thì phải.

…….

Chuông điện thoại dồn dập kéo nó tỉnh dậy khỏi cơn mơ ngủ, hơi thở nặng nhọc còn phản phất mùi rượu, nó rời tay khỏi chiếc lưng ấm nóng mịn màng với lên đầu giường cầm lấy điện thoại bắt máy, cơ thể mềm mại không xương nằm đè trên người nó khẽ cựa mình, da thịt trơn bóng và bầu ngực căng ép chặt vào da thịt khiến nó nhanh chóng tỉnh ngủ. Nó đưa tay còn lại xoa xoa vỗ về cơ thể của cô gái đang ngủ ngon trên người mình rồi nhích nhẹ người lên dựa lưng vào đầu giường nhẹ giọng.

-        Nghe anh!

-       

Tắt điện thoại nó liếc nhanh đồng hồ trên màn hình rồi thở dài vỗ vỗ đầu mình, hình như mới ngủ chập chờn được hai tiếng thì phải, một giấc ngủ có thể tính là dài so với nó ở thời điểm này. Nó lắc cổ cho đỡ mỏi rồi nhẹ nhàng rút người khỏi cơ thể không xương của MiA tính xuống giường, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị cánh tay thon dài của em ôm lấy người nó kéo lại.

-        Mấy giờ rùi anh?

Nó cười khổ đưa tay xoa nhè nhẹ lên chiếc lưng cong của em, trời thì lạnh mà bà cô này vẫn không chịu mặc quần áo ngủ, cũng không biết nó bị em cởi áo hồi nào nữa.

-        Hơn ba giờ.

-        Hic chưa sáng mà anh tính đi đâu vậy?

-        À anh ra đây có công chuyện chút.

-        Công chuyện gì hoài, anh mới ngủ có xíu cũng hổng yên hà.

-        Em ngủ tiếp đi, anh ra đây chút về liền.

MiA ngẩn đầu dậy chu môi, ca sĩ sang chảnh không ngờ cũng có vẻ mặt như con nít.

-        Chờ em đi với anh!

Nó mỉm cười đẩy nhẹ em qua một bên vừa rời khỏi giường vừa đưa tay nhéo nhẹ lên mặt MiA, phía dưới còn mặc quần jean dài thì ổn, còn nửa trên bị MiA cởi sạch áo nên vừa rời khỏi da thịt MiA và chăn mền nó rùng mình một cái nổi hết gai ốc vì thời tiết lạnh.

-        Được rồi ở nhà ngủ tiếp dùm tui cô nương, anh đi chút xíu thôi.

-        Thì chờ xíu em mặc đồ nhanh đi với anh, nhanh mà.

Nó đánh nhẹ lên mông MiA rồi kéo mền ấn cả người em nằm trở lại giường.

-        Ngoang! Ngủ tiếp đi em, chút anh về liền. Nghe lời anh!

MiA chu môi ra vẻ bất mãn nhưng cũng chịu nằm yên trở lại giường, cơ thể trơn bóng không mảnh vải của em nhanh chóng được giấu vào dưới chiếc mền bông ấm áp.

-        Vậy đi cẩn thận, về sớm sớm đó.

-        Ừ! Ngủ tiếp đi em, mai còn lo công chuyện nữa, đừng có thức chờ anh.

-        Biết rùi nè. Anh mặc áo ấm vô, cái áo khoác màu nâu em sấy khô rùi đó.

-        Ừ!

-        Đeo bao tay vô nữa, trời lạnh lắm anh.

-        Rồi rồi!

Nó luồn tay vào gáy MiA xoa nhè nhẹ vài cái rồi đứng dậy vươn vai đi vô wc rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo rồi mặc áo mang giày đeo theo túi rời khỏi phòng. Ngoài trời đã ngừng mưa, nhưng tiết trời càng lạnh hơn buổi tối. Nó bước khỏi nhà bằng cửa sau tính đi một vòng quanh nhà xem xét, cảm giác không gian quanh nhà vắng lặng đến lạ dù còn loáng thoáng tiếng trò chuyện của vài anh em còn ngà ngà uống rượu trước nhà và tiếng ngáy o o của nhiều gã đàn ông say sỉn. Có lẽ trong lòng nhiều suy nghĩ, tâm trạng nặng nề khiến cảm giác xung quanh vắng lặng hơn thì phải. Nó thở dài bước lại góc nhà, bếp than vẫn còn cháy âm ỉ, thi thoảng vài tia lửa đỏ tí tách bắn ra ngoài.

Phù! Trời lạnh thiệt!

Nó hít hà ngồi xổm xuống bếp than mượn chút hơi ấm rồi rút găng tay bằng da của mình ra loay hoay đeo vô, chợt nó cảm thấy có gì đó không đúng. Nó ngẩn mặt lên nhìn về phía mộ chị Tường Vi, một bóng người đang lẳng lặng ngồi đó, quần tây đen, áo sơ mi đen tay dài được xăng lên, giày tây lịch lãm, nhưng những hình xăm trên cánh tay khiến gã đàn ông ấy trở nên gai góc hơn thường ngày. Dù xung quanh nhà ánh đèn khá sáng nhưng cảm giác bóng người ấy nhuốm màu cô đơn đến lạ, ánh đỏ từ điếu thuốc cháy dang dở càng nổi bật hơn giữa đêm khuya vắng lặng. Nó mỉm cười đứng dậy rời khỏi bếp than ấm bước về phía gã đàn ông đang ngồi một mình trước ngôi mộ trắng, hình ảnh ấy như một đoạn phim chiếu chậm khiến người ta chẳng biết phải miêu tả bằng từ ngữ gì. Nó đứng bên cạnh gã, miệng mấp máy tính lên tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời, có lẽ nó cảm nhận được tâm trạng gã, hoặc nó hiểu suy nghĩ của gã, hiểu tính gã…nên không cần nói gì, im lặng đôi khi đủ thay thế lời nói.

Tít tít…

Có lẽ nó sẽ đứng im đó nhìn gã đàn ông mặc đồ đen lịch lãm ấy mãi nếu không có tiếng tin nhắn điện thoại lay tỉnh. Nó mở điện thoại lên đọc nhanh tin nhắn rồi cất điện thoại trở vô túi quần, nó đưa tay vỗ nhẹ lên vai gã đàn ông bên cạnh mình như để chia sẻ tâm trạng. Nó đưa mắt nhìn ngôi mộ màu trắng rồi mỉm cười quay người bước đi, nhưng được vài bước có tiếng nói vang lên phía sau.

-        Đi đâu?

Nó dừng chân quay lại, gã đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề quay mặt lại, nó gãi đầu nhún vai.

-        Có thằng cần xử lý. Anh ở đó với chỉ đi, em đi chút về.

-        Chờ chút!

Nó lên tiếng mà đứng yên vừa nhìn gã vừa loay hoay đeo găng tay, trời lạnh khiến việc đeo găng tay khó khăn hơn. Gã đàn ông vẫn yên lặng nhìn chằm chằm ngôi mộ màu trắng thêm một lúc cho tới khi điếu thuốc lá trên tay cháy tới đầu lọc màu xanh gã mới vo chặt tàn thuốc vào tay mình sau đó thả xuống đất rồi đứng dậy đi về phía nó một cách lạnh lùng.

-        Đi!

Nó hơi ngơ ngác mở miệng tính nói nhưng rốt cuộc lại không nói nữa, cho tới khi gã đi qua người nó đành tiếp tục im miệng nhún nhún vai vừa đeo găng tay vừa đi theo gã bước ra đường.

-        Anh!

-        Anh!

Ông Lý và vài anh em đang ngồi nhâm nhi trước nhà thấy gã và nó đi ra thì nhanh chóng đứng dậy, có điều cha nội vẫn lạnh lùng không phản ứng, cứ lạnh lùng như cơn gió ngang qua đi thẳng ra đường không thèm nhìn thằng em mình một cái. Nó giật giật khóe miệng nhìn ông Lý bằng ánh mắt thông cảm rồi bước ngang qua tiện tay vỗ vai ổng. Có ông anh lạnh tanh như khúc củi kiểu này, thiệt là thương cảm số phận ông Lý. Tuy bị phũ ra mặt nhưng cha nội Lý chỉ nhăn nhó một chút rồi nhanh chóng chạy theo. Nó nhịn cười ra dấu cho ông Lý tự xử còn mình thì đi lại mở cửa xe ngồi vô ghế phụ, chiếc xe màu đen lập tức nổ máy lăn bánh, ông Lý và mấy anh em khác đành leo lên xe khác chạy theo.

-        Giờ đi đâu?

Nó không trả lời mà cầm điện thoại ra mở màn hình đưa tin nhắn có địa chỉ cho ổng.

-        Lên hồi nào anh?

-        2h.

-        Sao không gọi em?

-        Mày ngủ gọi chi? Giờ xử thẳng nào?

Nó nhếch miệng chống tay lên cửa sổ xe đưa mắt nhìn ra đường.

-        À mấy thằng già nhảy nhót ngứa mắt quá.

-        Nói rõ!

Nó bỉu môi, đường từ nhà ông Long ra phố không gần, đủ thời gian để nó nói vài chuyện, chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường, có mình nó nói chuyện như độc thoại, lâu lâu cha nội mới lên tiếng được vài từ.

……

Xe dừng lại trước cổng một quán karaoke nằm ven thành phố, nếu không có ông Lộc cử người theo dõi từ sáng thì giờ còn lâu mới biết chổ này. Xuống xe thì thấy ông Lộc và mấy anh em đang đứng chờ trước cửa. Thấy ông Củi mọi người đều chạy lại cúi đầu chào.

-        Anh Củi!

-        Anh Củi!

Cha nội Củi không nói gì, nó cười khổ đành chủ động bước lên kéo vai ông Lộc.

-        Mấy thằng già trong trỏng hả anh?

-        Ừ!

-        Vô lâu chưa?

-        1h tới giờ.

-        Làm gì tụi nó chưa mà kêu em qua đây?

-        Chưa! Tính chờ tụi nó về kiếm chổ vắng vắng chơi mà nghe tình hình tụi nó đang tính kế dính tới nhà mình mới báo mày hay đây.

-        Hả sao biết?

-        Nảy có hai thằng gì quên mịe tên rồi, hai thằng bên tiệm tóc đó.

Nó trợn mắt vuốt vuốt cằm hơi bất ngờ.

-        Là nảy có hai thằng con ông Tư chạy qua hả?

-        Ừ! Hai thằng đó đó!

-        Ghê! Mà sao anh biết tụi nó đang bàn kế dính nhà mình?

Ông Lộc cười gian.

-        Có người của mình trong trỏng.

-        Đù!

Nó tròn mắt ngó nghiêng nhìn xung quanh.

-        Quán này quen nhà mình hả?

-        Không quen. Nhưng tau gài được gà nhà mình vô trỏng.

-        Ớ sao hay vậy?

-        Haha tụi nó đòi thằng quản lý điều đào mới, thành ra tau cho tiền thằng quản lý gài mấy đứa quen nhà mình vô coi tụi nó nói con mịe gì.

Nó híp mắt cười cười giơ ngón cái lên.

-        Ghê thiệt. Rồi tụi nó nói gì?

-        Đéo rõ lắm, để tau gọi mấy đứa ra ra hỏi chuyện, tính chờ mày qua đây.

Ông Lộc móc điện thoại ra định gọi thì nó nhếch miệng cười cười.

-        Thôi khỏi! À chủ quán này cứng không? Anh hỏi coi chủ quen biết gì tụi nó chưa?

-        Thằng quản lý nói mấy thằng này hay ghé đây chơi, chắc quen à. Còn cơ thằng chủ để tau hỏi anh Minh.

-        Ờ ờ gọi hỏi anh Minh cho chắc anh.

-        Ok!

Ông Lộc lại đưa điện thoại lên bấm số, nhưng tiếng lạnh tanh của ông Củi vang lên.

-        Khỏi gọi! Giờ mày muốn chơi tụi nó không?

-        Chơi chớ anh.

-        Muốn chơi cứ chơi. Lý!

Ông Lý gật đầu phất tay kéo theo mấy anh em dứt khoát đi thẳng vô quán, nó nhếch miệng cười vỗ vai ông Lộc ra dấu cho ổng dẫn đường, ông Lộc cười ha hả đi nhanh lên trước ông Lý. Nó và Củi thản nhiên đi chầm chậm sau cùng. Quán hát này khuôn viên không quá rộng, thiết kế bên ngoài lẫn bên trong đều thua xa quán ông Minh, ông Lộc kéo một thanh niên khá trẻ đi thẳng lên lầu tới phòng đầu tiên nằm trên tầng ba. Không biết ổng dụ dỗ kiểu gì thanh niên rất phối hợp mở tung cửa phòng, ông Lý và ông Lộc nhanh chân tiến vô. Bên trong đèn khá tối, màn hình đang phát nhạc nhưng không ai hát, ngay khi mấy ổng lao vô thì âm thanh trở nên hỗn loạn, có người nhanh tay đóng sập cửa lại. Ông Củi thản nhiên đứng dựa lưng vào tường đối diện cửa phòng rồi rút thuốc lá ra châm lửa chia cho nó một điếu. Hai anh em cứ đứng đó im lặng hút thuốc, bên trong diễn ra cái gì không quan tâm cứ như chẳng liên quan anh em nó. Quán tuy không bằng quán ông Minh nhưng được cái cách âm khá tốt, nó chỉ loáng thoáng nghe tiếng nhạc, tiếng la hét gì đó bên trong vì đứng sát cửa.

Vài phút qua đi, vừa đủ hút hết điếu thuốc thì đèn bên trong bật sáng, cửa mở toang, ông Lý đi ra nhìn ông Củi và nó gật đầu. Ông Củi nhìn nó hất mặt, nó hiểu ý tủm tỉm cười đi trước vô phòng. Bên trong là một đống hỗn loạn, bia mồi chén dĩa ly chai vỡ nằm lăn lóc khắp nơi vài gã đàn ông nằm gục rên rỉ chửi rủa dưới sàn, mấy cô gái ăn mặc sexy đứng tụm lại trong góc. Ông Củi thản nhiên ngồi xuống ghế sô-pha nhìn chằm chằm mấy gã gục dưới đất, nó mỉm cười đi một vòng quanh phòng, thi thoảng cúi xuống kéo đầu một người dậy để nhìn rõ mặt. Tổng cộng có năm người đàn ông, bốn gương mặt quen, một người nó không nhận ra. Mặc dù cả đám đều gục nhưng thực ra mấy ông nhà nó giao lưu khá nhẹ nhàng, chủ yếu mấy tên già này gục vì bia rượu. Vẫn còn sức hoặc lè nhè rên rỉ xin tha, hoặc chửi rủa. Nhưng khi nhìn thấy nó cả đám đều biến sắc, phẫn nộ và có chút sợ hãi. Nhờ anh em ông Lý, ông Lộc chăm sóc nhẹ hình như cả đám đều tỉnh rượu hơn mới nhìn ra nó là ai.

-        Là mày!

Gã trung niên mặc quần tây áo sơ-mi đang ôm mũi rỉ máu trợn tròn mắt chỉ tay vô mặt nó, nó tươi cười híp mắt.

-        Chậc chậc…bia mồi, gái gú đầy đủ, sớm giờ chơi chắc vui dữ hả anh Ba Dâu?

-        Mày! Mày dám đánh tau?

-        Ậy! Ăn có thể ăn bậy, nói bậy không được nha anh Ba Dâu. Mấy ổng đánh, tui xúi!

-        Mày…

[Cắt vì đối thoại nhạy cảm, nói nhìu nói dai quá hà hông biết edit sao lun]

Nó ngồi phịch xuống ghế bên cạnh ông Củi thản nhiên gác chân lên bàn mỉm cười nhìn chằm chằm năm gã đàn ông ngồi xiu vẹo đối diện.

-        Hai anh trai tụ tập ở đây tính làm gì nói nghe thử coi!

-        Tau…tau không hề làm gì. Không lẽ chổ anh em người ta quen biết giờ đi ăn nhậu mày cũng kiếm chuyện đánh tụi tau. Chú em mày quá đáng rồi đó.

-        Đương nhiên quá đáng rồi. Mấy bửa nay thằng này chơi thẳng mặt nhà hai anh trai mà…haha hình như nhà tụi mày chưa biết sợ.

-        Chú em mày nói năng đàn hoàng, nhà tụi tau…

Nó thả chân xuống đất lạnh giọng.

-        Bớt diễn được rồi ông Tuấn. Mấy ông anh này nữa…xàm vậy được rồi. Mi, Trang qua đây!

-        Dạ!

Cô nàng váy đỏ và váy tím gật đầu đi từ góc phòng qua trước mặt nó rồi mỉm cười khẽ cúi đầu.

-        Dạ anh Củi!

-        Dạ anh Mon!

Ông Củi gật đầu, nó cũng mỉm cười gật đầu đưa tay vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh.

-        Ngồi nói anh nghe tụi nó bàn cái gì nảy giờ?

Hai cô nàng hơi rụt rè lắc đầu, nó trừng mắt một cái hai cô gái mới le lưỡi ngồi xuống. Nó khoác tay qua vai cô nàng váy đỏ tên Mi rồi vuốt ve chiếc cằm trơn bóng của cô nàng.

-        Thằng áo xanh là ai Mi?

Cô nàng nhỏ nhẹ lên tiếng.

-        Dạ ông đó tên Khang, làm bên văn phòng XXX. Nay anh Ba Dâu hẹn ảnh ra gặp anh Tuấn tính…

-        Kêu thằng nha Mi, tụi nó chơi nhà mình cứ thằng nha em, không cần anh hay ảnh gì hết. Em túm gọn lại cho anh, nay tụ vô đây làm gì?

-        Hihi dạ! Túm gọn là thằng Ba Dâu hẹn thằng Khang ra để nhờ chứng nhanh giấy tờ dùm anh em thằng Tuấn bán đất cho ai đó anh Mon nảy em hổng nghe rõ tên. Hình như Biên ha Biển gì á.

-        À thằng Biền. Rồi còn gì nữa không?

-        Dạ hai thằng già này hứa có người lo tiền cho thằng Khang chứng giấy ra sổ gì đó anh, rồi hứa lo cho anh em thằng Tuấn vụ xe với hàng bị bắt. Miễn tụi nó chịu bán nhanh đất có người lo tiền. Nảy em thấy thằng Ba Dâu đưa cọc tiền cho thằng Khang đó anh Mon, anh mở túi đen đen ra thấy liền, tiền bỏ trỏng á.

-        À hai anh em thằng Tuấn ok bán rồi chứ gì?

-        Dạ ban đầu sợ hông dám chịu, mà thằng Ba Dâu dụ nảy giờ, hứa có người gốc mạnh chống lưng thành ra chịu rùi đó anh.

-        Đúng rùi anh Mon, chịu rùi mới đưa tiền cho thằng Khang á anh.

Cô nàng váy tím tên Trang bên cạnh nói thêm vào, nó mỉm cười đưa tay vỗ vai cô nàng gật gù.

-        Tốt lắm hai người đẹp! Anh hiểu rồi!

Nó rời tay khỏi vai cô nàng Mi cười cười nhìn thẳng đám già trước mặt, hai cô nàng hình như được ông Lộc ra dấu nên vội vàng đứng dậy lùi ra sau lưng ổng.

-        Xem ra quý vị thỏa thuận xong hết rồi. Haha quyết tâm chơi tới bến nhễ?

Đám Ba Dâu đang nhìn hai cô gái bằng ánh mắt giận dữ nghe nó nói đều quay qua nhìn nó nhưng không nói gì, nó cười khẩy nhìn thẳng thằng Khang.

-        Khang phó văn phòng xxx đúng không? Đất người ta có giấy mua bán đàn hoàng mày không chứng, đi hứa chứng mua bán đất đang tranh chấp, còn dám hứa ra sổ mới ghê. Haha vũng nước đục này cũng nhảy vô, đang yên lành không muốn, liều ăn nhiều hả anh trai?

-        Việc này tôi không biết…tôi chỉ…

-        Được rồi được rồi. Nói thiệt ông anh vầy. Khuyên nhẹ một câu, muốn sống yên ổn thì coi rút ra đi, chứ lỡ ông anh làm giấy tờ được thiệt ha, rồi ra luôn sổ trong khi đất còn tranh chấp…chậc chậc đi xa lắm nha. À còn nữa, bửa nay ra đây cầm cục tiền đó là thấy mệt rồi nha.

-        Tôi…tau…

-        Thôi tư ông anh cân nhắc kỹ.

Nó liếc qua anh em gã Tuấn sắc mặt rất khó coi ngồi xiu vẹo bên cạnh.

-        Nể mặt bà Tư ở dưới thằng này nhắc nhẹ nè. Kiếm kèo khác nhờ đi, chứ gốc mạnh của ông Ba Dâu đây không ổn. Tau cho tụi mày biết bản thân thằng Quân tự lo cho nó chưa chắc xong thì nhà tụi mày tưởng nó lo nổi tụi mày hả? Haha qua nay chưa biết sợ thì từ từ…vài bửa nửa sẽ hiểu.

Nó tiếp tục không thèm cho anh em thằng Tuấn có cơ hội lên tiếng liền đứng dậy đi lại trước mặt gã Ba Dâu và gã có nốt ruồi.

-        Biết sao tụi tau theo tới đây đập hai thằng già mày không?

-        Mày…

-        Tại ngứa mắt tụi mày thôi. Nhảy nhót hơi bị nhiệt tình đó.

Bốp!

Nó đạp một cú vô bụng gã Ba Dâu rồi thản nhiên xoay người đi ra khỏi phòng.

-        Về ngủ mấy anh!

Ông Củi cười cười đứng dậy đi theo nó ra ngoài, ông Lý ông Lộc và mấy anh em khác cùng hai cô gái cũng nối đuôi nhau ra khỏi phòng hát. Ra tới sân thì thấy ông Minh và nhiều anh em khác không biết qua hồi nào giờ đang đứng giằng co với vài gã đầu xanh đầu đỏ trong đó có một người đàn ông trung niên, nó đứng lại nghe ngóng thì biết đó là chủ quán karaoke tưởng có người phá quán. Thấy nó ra ông Minh tam dừng nói chuyện với chủ quán đi lại gật đầu với ông Củi.

-        Anh!

-        Ừ! Lo được không?

-        Dạ ok anh! Anh với thằng Mon về trước đi.

-        Ừ!

Nó nhún vai kéo ông Lộc lại.

-        Kêu ông quản lý anh nhờ ra ngoải em nói chuyện cái.

-        Ờ ờ!

Nó đi thẳng ra xe với ông Củi, nhưng ra tới xe ông Củi chợt lên tiếng.

-        Ở đây chờ chút. Tau vô nói chuyện thêm với tụi nó. Mày nói chuyện còn non quá.

-        Haha!

Nó cười lớn không cho ý kiến, ông Củi dẫn theo anh em ông Lý đi trở vô quán mà không thèm quan tâm chủ quán đang khó chịu ý kiến, nhưng có ông Minh ở đó cha chủ quán cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không cản được. Trời lạnh, tiết trời khá ẩm ướt vì cơn mưa nặng hạt hồi sớm, nhưng thứ không khí lạnh tê tái này cảm giác đầu óc trở nên nhẹ nhàng hơn, hoặc có lẽ thấy ông Củi lên khiến nó cảm thấy an tâm nhẹ lòng vì đã có anh lớn xử lý mọi chuyện giúp mình. Dù sao có anh lớn xuất hiện vẫn tốt hơn một mình nó căng đầu ra tự nghĩ tự chơi. Đứng nghĩ linh tinh được một chút thì ông Lộc dẫn theo thanh niên quản lý ra. Nó cười cười nhìn thanh niên có lẽ hơn nó vài tuổi rồi chìa tay ra.

-        Anh tên gì?

Thanh niên vừa bắt tay nó vừa gãi đầu trả lời.

-        Tui tên Tín.

-        Anh là gì với chủ quán, em út hay bà con gì không?

-        Tui quán lý bình thường ăn lương à, không có bà con gì.

-        Nhà anh Tín ở đâu?

-        Tui ở dưới Đức Trọng lên.

-        À à.

Nói rồi nó lúc túi đếm tiền sau đó dúi vào tay thanh niên Tín.

-        Đây em gửi thêm ít cảm ơn. Anh Tín coi về quê nghỉ ngơi dăm bửa nửa tháng đi rồi quay trở lên đây đi làm.

-        Dạ em…em…

-        Em cái gì mà em. Cầm! Coi về quê nghỉ vài bửa rồi trở lên đây đi làm chổ khác.

-        Ủa sao…sao vậy anh?

-        Trăng sao giề cha nội. Anh thấy nay lùm xùm vụ này chủ để yên cho ông làm tiếp không? Còn nữa, không sợ đám già trong trỏng biết chuyện kiếm anh trả thù hả?

-        Dạ cái này thú thiệt em chưa tính tới. Dạ em cảm ơn anh trai, chắc mai em nghỉ liền.

-        Ừ nghỉ về nhà chơi mấy bửa đi. Có gì trở lên đây qua gặp anh Lộc kiếm chổ khác cho làm. Anh Lộc! Coi bên nhà mình có gì làm sắp xếp cho ổng nha anh.

-        Ok chuyện nhỏ. Đây số anh đây, lưu đi chừng nào lên gọi tau.

-        Dạ dạ vậy em cảm ơn anh Lộc. Cảm ơn anh Mon!

-        Haha

Nó cười ha hả vỗ vai thanh niên Tín rồi đi qua chổ hai cô gái đang đứng hóng chuyện.

-        Sao chưa về nữa đứng đây hai người đẹp?

-        Hì dạ tụi em chờ anh Lộc chở về nè anh Mon.

-        À!

Nó gật đầu đưa tay vô túi rút đại vài tờ tiền chia ra kéo tay hai cô nàng.

-        Bửa nay làm tốt lắm. Đây thưởng mai đi ăn hàng.

-        Thui em hổng lây đâu anh Mon. Chị Trân biết la em chết.

-        Đúng rùi Mon hông lấy nghen.

-        Cầm! Không tui giận nha. Coi như tiền tip nay đi làm.

-        Hic hông lấy mà.

-        Cầm nhanh! Bị đòn giờ.

-        Hic hì hì

-        Anh Mon cho thì cầm đi hai đứa.

-        Dạ! Em cảm ơn Mon!

-        Hihi em cảm ơn Mon dễ thương nghen.

-        Haha

Nó bật cười xoa tóc hai cô nàng rồi quay qua vỗ vai ông Lộc mới đi tới.

-        Thôi đưa hai người đẹp về nghỉ đi anh. Mai tính tiếp.

-        Ok mày!

Ông Lộc lên xe lao vút đi cùng hai cô gái, nó thở hắt ra đứng yên tại chổ chờ. Khoản hơn mười phút sau ông Củi lạnh lùng bước ra, không nói gì hất mặt ra dấu cho nó lên xe về. Trên nắm tay ổng còn dính vài vết đỏ, nhưng ổng chẳng quan tâm, cứ để vậy im lặng lái xe trên đường. Có lẽ cuộc nói chuyện của ổng không nhẹ nhàng cho lắm và có lẽ ổng đang cần ai đó để trút bớt những ức chế trong lòng. Vì nó biết cơn giận dữ giấu bên trong vẻ ngoài lạnh lùng xơ cứng của ổng không nhỏ chút nào, nhất là hôm nay, sau rất nhiều năm gặp lại chị mình nhưng nơi chị ấy nằm lại bị người ta đập phá. Nhìn vết đỏ trên tay ông Củi, nhìn sắc mặt lạnh tanh của ổng, tự nhiên nó hơi lo cho đám gã Biền. Chuyện nhà ông Long có thể mấy ổng không đụng tới nhưng nếu đây là chuyện vì chị Tương Vi sẽ là vấn đề khác. Có lẽ đụng chạm làm hư mộ chị Vi là sai lầm lớn nhất của đám gã Biền, đây là việc hoàn toàn không thể tha thứ, không có đường thương lượng.

………….

Sáng.

Trời nắng đẹp, dù sắc trời trong xanh nhưng không khí buổi sớm mai vẫn ẩm ướt ám mùi đất. Nó vươn vai ngáp dài đưa mắt nhìn ra khung cảnh rừng thông bên dưới, tuy hơi thiếu ngủ nhưng tâm trạng sau giấc ngủ ngắn đã nhẹ nhõm hơn. Có ông Củi lên khiến nó như có thêm chổ dựa, không cần một mình tính toán, suy nghĩ đấu trí với những cái đầu già dặn hay ít nhất việc biết mình có người lớn bên cạnh khiến tâm lý nó được thả lỏng hơn, dù sao nó chỉ mới là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi.

Grừm grừm…rầm rầm…

Dưới đồi máy móc đang bắt đầu làm việc, nó mỉm cười cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm thiệt đã khát trong lúc chờ mấy cô gái nấu đồ ăn sáng. Đoạn đường vắng hôm nay đông người hơn hôm qua, nhiều hơn những gã đàn ông mặc đồ đen và càng đông hơn những bóng hồng xinh đẹp. Nó chậc lưỡi vì quân số tụ tập gần như đông gấp đôi, ngoài ông Xu ra thì gần sáng ông Thái, ông Voi, ông Vỹ đều dẫn theo nhiều người lên tới. Nó trầm ngâm vuốt vuốt cằm nói nhỏ vừa đủ cho ông Củi ngồi cạnh nghe.

-        Chậc…lên đông kiểu này chắc phải kêu anh Minh thuê thêm mấy xe bàn ghế mới đủ. Chị Trân đâu rồi ta, kêu bà cô đặt thêm đồ ăn mới được.

Bên cạnh vẫn im lặng không trả lời, nó bỉu môi không thèm để ý, ngồi uống cà phê nói chuyện với cha nội này thà nó tự lảm nhảm một mình nhiều khi dễ chịu hơn. Nó để ly cà phê xuống bàn nhựa trước mặt rồi rút điện thoại ra loay hoay bấm số chị Trân.

Bốp!

Một cú táng như trời giáng vô đầu làm nó suýt nữa cắm đầu xuống đất.

-        Uida! Sao anh đánh em?

-        Không phải tau!

-        Cái này…

Bốp!

-        Cái con mịe mày! Bửa nay tau phải đập bỏ mịe mày! Hai đứa ranh con tụi mày hỉ mũi éo sạch tài lanh qua mắt mấy thằng anh!

-        Đm! Cắt gân nó cho tau!

-        Ớ…cái này…bình tỉnh bình tỉnh từ từ nghe em nói!

Bốp bốp!

-        Khoan! Đm em nói trước vui vẻ đéo quạo rồi mà.

-        Vui con mịe mày thằng ranh con láo toét!

Bốp bốp…

-        Đm đau nha cha nội!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 128)

  Đường khá xa, mất hơn tiếng xe mới dừng lại ngay lối vào một căn biệt thự khá hiện đại nhưng vẫn mang hơi hướng phong cách đặt biệt của Đà...