Thứ Ba, 18 tháng 3, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 136)

 


Nghĩ ngợi cho đã cuối cùng nó cắn răng kệ, mấy nay lái xe này suốt không lẽ có con dốc với mấy con đường cong cong chút mà không xử lý được hay sao. Thực ra nó lái xe vẫn dựa trên tâm lý lái tạm vì xe không phải của nó, bản thân càng có tâm lý không có chiếc xe nào là tài sản của mình cho nên ý thức luôn rụt rè, không để tâm hay đặt nặng vấn đề làm quen xe, làm quen cảm giác lái, chú tâm nâng cao khả năng lái xe. Thậm chí nó còn không thèm tập lùi xe, ghép xe vào chổ hẹp, càng chưa bao giờ đem xe ra quốc lộ, đường trường để chạy cho quen, mỗi lần đụng đường khó hoặc trường hợp khó nó đều nhún vai đổi lái cho người khác. Chính vì tâm lý mình không sở hữu con ô tô nào khiến thời gian gần đây tuy cầm lái khá thường xuyên nhưng chưa bao giờ nó đặt sự tập trung vào việc nâng cao trình độ lái ô tô. Tuy nhiên đó chỉ là một phần nguyên nhân, còn một phần khác có lẽ bởi tâm lý, tính cách của nó hiện tại, bất cần thờ ơ, có chút lệch lạc, có chút điên, có chút buông thả bản thân, chẳng quá thiết tha bất cứ việc gì. May mà phần lớn thời gian di chuyển bằng ô tô trên đường thường xuyên có một hay nhiều người đi chung, nếu cứ lái xe một mình có lẽ nó sẽ luôn lái xe một cách hời hợt…Haha chắc nó điên tới nơi rồi.

Nhắc tới tâm lý điên điên thì vừa lúc cục nước đá gọi điện tới bằng thái độ lạnh lùng, thờ ơ nhưng ẩn ẩn sự quan tâm. Đương nhiên gọi giờ này chỉ có việc nhắc nó uống thuốc. Tuy mấy hôm nay bận rộn nhiều việc, tưởng như cục nước đá hoàn toàn biến mất nhưng thực ra bà cô luôn luôn đều đặng gọi điện hoặc nhắn tin, tuy nói chuyện cụt ngũn và nhanh chóng nhưng không có ngày nào bà cô học đòi lạnh lùng ấy thực sự “tha” cho nó. Chiếc điện thoại cảm ứng luôn luôn nằm trong túi đeo nó cứ như chứng minh cho sự hiện diện của bà cô đó bên cạnh nó, hoàn toàn chỉ dùng cho việc liên lạc riêng với cục nước đá. Gần đây nó đã quen hơn với điện thoại cảm ứng vì có nhiều việc cần thiết nhưng toàn dùng nhờ điện thoại MiA, em cũng biết nó có điện thoại này nhưng ngoài việc mỗi tối kiểm tra sạc thêm pin giúp nó ra em không nhìn tới kể cả khi ngủ cùng nhau mà cục nước đá liên lạc. Đó là sự tôn trọng riêng tư cá nhân mà MiA là một cô gái thông minh, hiểu chuyện. MiA không đụng nhưng Hái Âu của nó thì khác, từ bửa lên tới giờ em thường xuyên nghịch điện thoại của nó, chủ yếu chơi facebook, nghe nhạc, xem phim…thậm chí em còn chủ động nhắn gọi tám chuyện với cục nước đá. Nhờ vậy mà cục nước đá càng biết rõ hơn nó đang đi đâu, làm gì. Nó cũng không quan trọng gì lắm, biết hay không cũng được, thứ nó quan tâm là hai bà cô Thanh, Nguyệt kia tính đi vòng quanh thế giới hay sao mà đi du lịch tới giờ chưa nghe nói có dấu hiệu về nhà. Đi cái gì mà đi nhây đi dài, đi quên trời quên đất…hết chuyến du lịch này có khi nào mấy bà cô về bán nhà kiếm tiền đi tiếp không trời. Kiểu này tiền lương, tiền thưởng của nó đang bị cục nước đá giữ chắc cũng tan theo mây trời rồi quá.

Nghĩ tới đây nó thở dài, coi như của đi thay người, mất tiền mua được bình yên, chứ để đi công việc mà có cục nước đá mặt mày lạnh tanh hầm hầm bên cạnh thì mệt lắm. Vẫn là MiA đi chung có cảm giác nhẹ đầu hơn, tuy tối ngủ hơi nhọc cái thân tàn nhưng được cái cũng mệt người lắm. Cái gì mà miệng thì đòi đi theo phụ giúp chăm sóc nó lo công việc nhưng sơ hở là dùng cơ thể quyến rũ của mình hành nó lên bờ xuống ruộng, nể ca sĩ đẹp mới cho đi theo thôi, không là đuổi bà cô về SG cho khỏe thân.

-        Alo! Nghe nè Mon?

-        Đang đâu ca sĩ?

-        Tụi em đang chụp hình ngoài chợ nè, anh ra chưa?

-        Đang cầm tiền đó không em?

-        Chờ xíu em coi nha.

-       

-        Giờ em cầm theo có hai mấy triệu hà, Mon cần tiền hở? Tiền anh bửa chị Thủy gì chuyển lên còn trong tài khoản em nè anh.

-        Ừ thôi tiền đó để sài cái khác. Có chị An đó không anh gọi không thấy nghe máy.

-        Có nè. Bả đang mê chụp hình rùi, đồ đạc gom cho con Rose ngồi trong quán giữ đó.

-        Kêu chị An đưa anh…à đưa trăm chẵn đi có gì tính tiếp.

-        Trăm triệu hả anh? Để em kêu bả.

-        Ừ nói đưa anh lo công chuyện cho anh Gạo.

-        Uhm chờ em xíu.

-        À anh dặn nè…

Dặn dò MiA xong nó ngáp dài nhấp một ngụm trà thơm đưa mắt ngó vô nhà, ngoài tiếng cười nói của 3 cô gái ra thì chưa thấy ai đi ra. Ông Gạo ông Hưng đi trước là chính xác, ngồi chờ chị em phụ nữ chuẩn bị chắc tới trung thu mấy ổng mới được nhậu.

Khi nó chơi với dế chán hết chịu nổi ngó vô nhà tính hối thúc thì mấy cô nàng đúng lúc ra khỏi phòng. Tuy hơi bực trong bụng nhưng khi thấy chị rực rỡ trong chiếc váy màu đỏ thì nó hít một hơi khí lạnh nuốt luôn lời tính nói vô bụng. Ngoại trừ gương mặt có chút ảnh hưởng vì tuổi tác ra thì cả cơ thể bà chị như một đóa hoa hồng rực rỡ khoe sắc dưới ánh đèn nhà, cổ áo khoét sâu khoe khuôn ngực đầy đặn, ở giữa là khe ngực hun hút ánh nhìn, hai bên vai áo nhô lên hai khóm hoa lấp lánh khiến bờ vai cô nàng trở nên kiêu sa hơn. Chiếc váy màu đỏ ôm lấy thân người dài đến chân để lộ những đường cong rực lửa, một bên váy xẻ dài đến ngang đùi khiến mỗi bước chân liền lộ ra đôi chân trắng ngần, kèm theo đôi giày cao gót khiến dáng người chị có thể thiêu đốt mắt bất cứ gã đàn ông nào nhìn đến. Tóc chị Vân được búi cao, tô điểm bằng dây buộc tóc màu đỏ mang hình dáng hoa hồng, có lẽ nhìn không quen thì hơi sến súa nhưng ngắm kỹ thì rất hợp với trang phục. Tự nhiên nó nghĩ tới hình tượng một cô ca sĩ phòng trà nào đó trong những bộ phim cổ điển, càng nhìn bà chị càng thấy hợp hình tượng ấy bởi cái phong cách này vào mắt người trẻ thì hơi sến súa, không hợp thời đại nhưng vào mắt những người tầm tuổi ông Gạo, ông Hưng thì khác, ngay cả chính nó là một người trẻ cũng phải há hốc ngắm nhìn vì chiếc váy toát lên sự lãng mạn, nồng nàng và quyến rũ. Nó cảm giác phong cách này, chiếc váy này như sinh ra để dành cho chị Vân, nếu như tìm kiếm điểm không hoàn hảo thì trên người chị Vân bây giờ vẫn thiếu một đôi hoa tai kiểu to và lồng ngực hờ hững ấy sẽ càng hoàn hảo hơn nếu điểm thêm một sợi dây chuyền. Nhưng nhìn quanh khung cảnh trong ngôi nhà này thì nó nghĩ một bộ trang sức hợp với chị Vân có lẽ là điều quá xa xỉ. Nhưng thiếu trang sức cũng không thể che đi vẻ đẹp trên cơ thể người phụ nữ vào độ tuổi chín mùi này. Thật sự nó hơi choáng ngợp, khó tưởng tượng người phụ nữ “trung niên” với bộ đồ bộ bình thường hồi mới gặp có thể biến hình trở nên xinh đẹp, sang chảnh và quyến rũ đến mức này, cứ như vịt hóa thiên nga vậy. Nếu kéo lùi thời gian vài năm về trước thì có thể tưởng tượng bà chị này thời trẻ thật không phải dạng vừa chút nào. Trong những cô gái nó quen có một người thích hợp phong cách vintage này là bà cô Nguyệt, nếu cho bà cô ấy mặc váy này cũng chẳng xinh đẹp nổi bật hơn chị Vân bao nhiêu. Hải Âu tranh thủ chỉnh thêm chút make up trên mắt chị Vân xong vui vẻ cười hì hì chạy lại quơ quơ tay trước mặt nó.

-        Hihi anh! Chị Vân đẹp hông anh? Bé make up cho chị đó.

Nó cười cười kéo Hải Âu qua một bên, tầm này cô nhóc non nớt như bé Âu làm sao bằng một cô gái quyến rũ độ tuổi chín mùi như chị Vân.

-        Âu tránh ra anh ngắm chị đẹp cái em.

Hải Âu le lưỡi tinh nghịch cười hì hì ngoan ngoãn đứng sang một bên lúc lắc tay nó, chị Vân hất mặt kiêu ngạo cười tươi nháy mắt với nó.

-        Mướt con mắt hả Mon? Hí hí thấy chị mày sao? Ăn đứt mấy đứa con gái trẻ trẻ cỡ cưng chưa Mon?

Nó thở hắt ra nghiêm mặt gật đầu cái rụp giơ ngón cái lên.

-        Quá mướt! Chị đẹp số một bửa nay…chậc chậc…ông Hưng số hưởng.

Chị Vân che miệng cười hí hí điệu đà đi lại một tay kéo dọc cơ thể từ dưới lên tới ngực một tay gác lên vai búng nhẹ dưới cằm nó, mùi nước hoa ấm nồng phả vào mũi, bà cô tủm tỉm cười cứ như muốn khoe nguyên bờ ngực cao ngạo quyến rũ của mình với nó.

-        Gà anh Uy nuôi có khác hen, biết ngắm gái đẹp quá nè. Đâu như cha con con Thảo. Mày nghe người ta khen mẹ mày chưa Thảo?

Cô bé Thảo ôm theo một chiếc áo khoác dày mày kem trong phòng đi ra xụ mặt xuống.

-        Mẹ làm lố người ta cười thì có. Mặc áo khoác vô dùm con cái coiiiiii!

Chị Vân trừng mắt bất mãn.

-        Tau táng sưng mỏ nghen con quỷ. Đẹp muốn chết lố hồi nàooo. Đó mày coi nó đó, chị mày diện đồ đẹp là hai cha con nó nhăn như khỉ vậy đó. Riết ở nhà này chị mày giống như đẻ mướn á.

Bé Thảo trừng mắt với nó rồi nhìn chị Vân cong miệng nhăn nhó.

-        Trời ơi đi chơi với mấy chú toàn bạn ba mà mẹ mặc lố quá hà, quê muốn chết vậy đó. Chú Mon đừng có nịnh mẹ dùm em coiiii. Lần nào mặc đồ đẹp là bắt em chụp hình cháy máy mệt muốn chết đó.

-        Câm! Nín liền cho tau nghen con kia. Nhăn một hồi tau nhét mày trở vô bụng giờ. Con với cái, mẹ mày mặc đồ đẹp lấy mặt mũi cho ba mày chớ ai. Hừ!

Nó bỉu môi nửa cười nửa không lên tiếng.

-        Chớ không phải nay có ông anh em về mới lên đồ cho ổng thấy hả chị đẹp?

Chị Vân che miệng cười hí hí vỗ mạnh vai nó một cái.

-        Mới quen mà hiểu ý chị mày quá ha. Hí hí!

Bà chị vui vẻ cười tươi như được mùa ôm bắp tay kéo nó đi ra khỏi nhà, một tay còn đẩy đẩy bé Âu đi lùi lại phía sau, Hải Âu le lưỡi cười khúc khích lùi lại với bé Thảo. Cô bé nhăn mặt vội chạy lên kéo tay chị Vân.

-        Mẹ! Mặc áo lạnh nèeee!

Chị Vân rất bất mãn phất tay khỏi bé Thảo một cách điệu đà.

-        Khỏi!

-        Hông biết lạnh hả?

-        Hông nha! Xùy xùy tránh ra…mẹ mày đang đẹp đừng có làm tau mất hứng. Lo khóa cửa đi!

-        Mệt ghê vậy đó! Mẹeeeeee!

-        Mẹ gì mà mà mẹ. Tau nhắc một lần nữa kể từ giờ đi ra đường kêu chị, hông có mẹ con gì sấc. Nghe chưaaaa?

-        Mệt nhaaa. Mẹeee…

Bốp!

Chị Vân tét vô mông bé Thảo một cái rõ to rồi xỉa tay vô trán cô nàng trừng mắt.

-        Kêu chị! Một tiếng mẹ nữa là mai mốt đừng có kiếm tau xin tiền đi học nghen mậy!

-        Hứ! Hông thèm…con có tiền chú Uy cho rùi.

-        Ừa vậy sài hết tiền kiếm ba mày xin.

-        Hic…mệt ghê luôn đó! Mẹee

-        Kêu chị! Hừ hừ…kêu!

-        Con…

-        Chị!

Mặt bé Thảo càng lúc càng xụ, đỏ lựng vừa mắc cỡ vừa tức giận nhưng chắc sợ không được cho tiền đi học nữa nên cắn môi một hồi trước áp bức cô bé chỉ đành nghiến răng.

-        Chi…chi…chị!

-        Đó vậy mới được chớ. Con Âu nữa, từ giờ kêu cô một tiếng bị đòn nghe chưaaa.

Bé Âu le lưỡi gật gật đầu như gà mổ thóc.

-        Kêu chị cái nghe coi Âu! Kêu!

Hải Âu cười khúc khích học theo nó.

-        Hihi chị đẹp!

-        Ừa ngoan! Hí hí…

Bà cô hất mặt điệu đà nựng má Hải Âu một cái, tiện tay cốc đầu bé Thảo thêm một cái rồi vịn bắp tay kéo nó đi ra đường. Sau lưng cô bé Thảo vội vàng loay hoay khóa cửa rồi nắm tay Hải Âu chạy theo.

-        Chờ…chờ con vớiiii! ĐI từ từ té một cái rùi khóc nghennnn!

Chị Vân phất phất tay hờ hững.

-        Xùy xùy tránh xa ra hai đứa nhỏ. Nay chị có trai đẹp lo rùi nghen. Ha Mon ha?

-        Trời ơiiii mắc cỡ thiệt á. Chị Âu coi mẹ em đó! Hết nói nổi lun.

Nó nhịn cười để mặc bà cô Vân xà nẹo ôm bắp tay nó đi ra ô tô, mang nguyên đôi giày cao gót đi từ nhà ra xe mà không có người dắt thì đi mấy bước chắc bà cô té lăn với cái dốc này. Nay người ta xinh đẹp mà, đương nhiên nó ưu tiên dìu chị Vân lên ngồi ghế trước, cô nàng cười rất vui vẻ.

-        Chu choa…Đó giờ mới được trai trẻ ga-lăng đó nghen! Hí hí…ai như ba con Thảo.

-        Haha dẹp ổng đi! Nay em lo hết nha chị đẹp!

-        Hí hí chị chấm mày rùi nha Mon!

Bụp!

-        Uidaaa!

Cô bé Thảo đá vô chân nó cái bụp trừng mắt bất mãn, nó cười ha hả không thèm để ý đóng cửa xe lại rồi đó mở cửa sau đỡ Hải Âu lên, còn cô nàng Thảo thì ghét bỏ ý định ga-lăng của nó tự leo lên xe. So với trang phục “lố” của mẹ thì cô nàng chỉ mặc quần jean, giày bata, áo thun trắng khoác thêm chiếc áo phao màu kem, vừa xinh xắn vừa năng động. Vì bằng tuổi với Hải Âu nên sau một buổi nháo trò em đã thôi rụt rè mà nhanh chóng vui vẻ nói chuyện với hai mẹ con…à quên…giờ phải nói hai chị em chị Vân mới vừa bụng bà chị. Nài nỉ ép buộc chị Vân mặc áo khoác một hồi không có kết quả, cô nàng Thảo đành mặc kệ quay qua tám chuyện với Hải Âu, có vẻ cô nàng hứng thú với Hải Âu hơn. Mặc dù rén lắm nhưng nhờ đường vắng, xe vừa êm vừa mạnh nên nó cho xe leo lên dốc an toàn thuận lợi, sau đó bò chậm chậm trên con đường quanh co uốn lượn đi về thành phố. Trên xe ba cô gái không ai để ý tới xe đi nhanh hay chậm, ngoài Hải Âu ra thì hai chị em nhà kia chắc đâu ngờ mình vừa trải qua “nguy hiểm”. Bò một hồi cũng qua đoạn đường khó so với trình lái xe của mình, xe nhập vào đường chính, tuy vẫn là đèo dốc nhưng đường rộng hơn, đèn sáng hơn nên nó thở phào thả lỏng cho xe tăng tốc. Nói là tăng tốc chứ so với lái xe khác tốc độ vẫn tính là bò.

Thấy chị Vân còn chỉnh chỉnh sửa sửa mặt mũi đầu tóc, nó bật cười kéo hộc tủ lấy ra một chiếc gương make up của MiA để trên xe đưa cho chị Vân. Bà chị vui vẻ bẹo má nó một cái nhận lấy. Phụ nữ mà, ai cũng muốn làm đẹp.

-        Hì hì chu đáo quá trời nghen trai trẻ. Anh Uy…ừa quên, nghe bé Âu nói giờ nhà kêu anh Gạo phải hông? Ai kêu cái tên nghe cưng dzạ Mon?

-        Dạ bé Dẹo đặt cho ảnh đó chị.

-        Bé Dẹo…à là bé Phương phải hông? Hì chị kêu hổng quen, cứ kêu lộn hoài.

-        Sao cũng được mà chị. Nguyên nhà em ai cũng bị bà cô đó đặt biệt danh riết dính tên luôn rồi. Hình như chị không biết nhiều tới Bé Dẹo hay sao?

Chị Vân ngẩn mặt lên như đang nhớ gì đó rồi trả lời.

-        Biết thì có biết. Mà gặp có một hai lần gì hà. Gần nhất hình như 4-5 năm gì rùi, đợt đó anh Gạo về thăm vợ chồng chị có dẫn theo em nó.

-        À vậy hả?

-        Ừa…hì chị nhớ hồi đó con nhỏ mới mười mấy tuổi mà trổ mã đẹp dữ rồi. Anh Hưng ảnh ghẹo kêu lớn rồi, xúi gả chồng đi, ảnh có mấy thằng em mới lớn đẹp trai lắm. Hihi con nhỏ chống nạnh chỉ mặt ổng nói xanh rờn: em có người yêu rồi, mai mốt đủ tuổi em cưới hắn làm chồng, anh đừng có xúi gả em cho thằng khác nữa. Giọng bả thấy cưng mà quyết tâm lắm kìa. Vợ chồng chị cười quá trời, anh Gạo ảnh than trời luôn. Ảnh kêu ở nhà nói cái gì bả cũng nghe lời chứ đụng tới vụ chấm chồng là nói cỡ nào cũng hông chịu nghe. Hồi đó chị nghe bả khoe Mon Mon gì mà đâu biết ai…hì giờ mới biết cưng đó nghen. Tưởng con nít mới lớn thích linh tinh rồi thôi…hông ngờ hai đứa quen nhau tới giờ.

Nó mỉm cười không nói gì, chị Vân ngừng một lúc rồi thở dài chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn nó chằm chằm, nó hơi nhột nhìn cô nàng.

-        Sao nhìn em? Tính nói gì nói tiếp đi chị!

Chị Vân vẫn im lặng nhìn nó một lúc lâu mới nhẹ giọng tiếp tục.

-        Năm ngoái vợ chồng chị về đưa con nhỏ đi, đông quá cũng hông để ý cưng. Thấy cưng ngồi với mấy ảnh thì nghĩ chắc em út gì theo mấy ảnh sau này thành ra hông hỏi tới cưng. Nay gặp mới biết…hì hông ngờ chồng con nhỏ là trai trẻ này nè.

Nó lắc đầu nhìn qua chị Vân.

-        Sao không ngờ? Nhìn em không giống hả? Hay không xứng cho lắm?

Chị Vân đưa tay cốc đầu nó một cái tủm tỉm cười.

-        Xứng hay hông gì ông tướng? Chị hông ngờ hai đứa quen từ nhỏ tới giờ, con nhỏ đi mất nhưng Mon vẫn chấp nhận đi theo làm em rể anh Gạo. Chị tách nhà mình lâu rùi, hông biết nhiều hai đứa sao mà dám đánh giá xứng ha hông. Mới quen Mon hông nói được, nhưng chị biết anh Gạo, ảnh để Mon đi theo ảnh thì chắc chắn trai trẻ này hông tệ, xứng đáng gả cục cưng nhà ảnh cho cưng. Chị nói phải hông nè?

Nó không nói gì, chỉ mỉm cười nhè nhẹ nhìn đường phía trước.

-        Có lần vợ chồng chị nói chuyện nhà anh Gạo ở dưới thì nói tới chuyện hai đứa. Chị thấy thương quá chừng, tiếc con nhỏ đi mà chưa kịp đám cưới. Còn anh Hưng thì kêu cũng may chưa kịp cưới, chứ vừa cưới xong con nhỏ đi thì tội nghiệp thằng nhỏ.

-        Haha…

-        Nay anh Gạo dẫn Mon lên giới thiệu chồng Bé Dẹo, em rể ảnh là chị biết rùi…cưới ha hông cũng như nhau ha Mon?

Nó thản nhiên gật đầu nhún vai.

-        Dạ! Thủ tục thôi, chứ em với bà cô đó cưới kịp hay không cũng xác định vợ chồng mà. Hehe…mà em với cô ấy thì đã vậy rồi đâu có gì nói đâu. Nói tới chị đi.

Chị Vân hơi ngẩn người rồi lên tiếng.

-        Hai đứa mày mới có chuyện nói, chớ tự nhiên nói tới chị mày chi?

Nó liếc chị Vân cười cười.

-        Nói chứ, nói mạnh là khác. Chị em mình mới biết nhau mà…haha em cũng tò mò chị với anh Hưng chớ. Em về nhà sau này nhưng anh chị em trong nhà đều biết không nhiều nhưng coi như cũng không ít. Giờ mới biết anh chị tồn tại đó nha, hehe khai thiệt coi…xưa có gian tình với ông anh em phải không?

Nghe nó nói nửa đùa nửa thật chị Vân cười hí hí đưa tay qua đánh vai nó một cái.

-        Gian tình gì…quỷ hà!

-        Hơ hơ…

Chị Vân vuốt ve gương mặt xinh đẹp của mình rồi sảng khoái lên tiếng.

-        Anh Gạo cưng hồi xưa đẹp trai muốn chết, mấy đứa con gái cỡ chị mày ai hổng mê ảnh. Hihi hông khoái ảnh chị mày lẻo đẻo theo ảnh chi tau. Haizzz mà xui hết sức, chị mày cua ổng quá trời mà hông dính, tại ổng chung tình mình chị Vi hà. Xong chị mày thất tình tính cua bạn thân ổng dằn mặt chơi.

-        Là anh Hưng hả?

-        Hông nha! Xưa chị mày đẹp mà, nghĩ sao chị mày ngó tới ông Hưng.

-        Chứ ai?

-        Hihi hồi xưa băng mấy ổng trai đẹp so với anh Gạo làm gì còn ai ngoài…

-        Chị đừng nói em anh Long nha.

-        Hí hí ổng chớ ai. Chị mày quyết tâm cua ổng mấy tháng lận đó.

Nó nhịn cười nhìn bà chị vui tính bằng ánh mắt đồng tình, chị Vân bỉu môi đánh nó một cái thở dài ra vẻ bực mình.

-        Đi bụi nữa hả chị?

-        Ừa! Quê tập 2 luôn. Quỷ già đó mê chị Vi hông nói ha, thêm bà chằn Khanh biết chị mày cua ông Long cái bả làm dữ lắm kìa.

-        Haha làm dữ là làm sao?

-        Bả kéo băng về trường chận trước cổng dằn mặt chị mày đó.

-        Ghê vậy? Rồi sao nữa?

Hai cô bé ngồi sau tám chuyện cũng ngó lên hóng chuyện xưa, chị Vân hất mặt cao ngạo, thực ra là bờ ngực bà cô mới đúng cao ngạo.

-        Chị mày đâu có vừa. Kéo băng chơi lại bả liền. Hihi quýnh lộn quá trời…ta nói hồi đó hẹn quýnh lộn thiếu điều làm chị mày đứng cột cờ mỗi tuần luôn á. Xưa chị mày có bộ áo dài đi học à, mà bị bả xé mấy lần luôn đó.

-        Khốc liệt quá! Rồi mấy ổng đâu để hai chị thư hùng vậy hoài hả?

-        Hihi hồi đó chị mày học cấp 3, bà Khanh bà Vi học đại học, còn hai ổng thì bỏ học đi làm. Mà chị mày với bà Khanh giấu hai ổng giải quyết riêng, hai bên đều coi như em út quen biết mấy ổng nên quýnh lộn quá trời đâu dám cho mấy ổng biết. Sau bà Vi nói mấy ổng biết thì mấy ổng cũng hông cản tại chị Vi giấu hông nói mấy ổng biết tụi chị quýnh lộn giành trai hihi, tưởng hai chị xích mích ghét nhau hà. Mấy ổng kệ cho con gái tự giải quyết, chỉ cấm hông cho kéo mấy thằng con trai vô đánh lộn.

-        Hơ kết quả ai thắng?

Chị Vân cười khúc khích đánh nó một cái rồi xụ mặt.

-        Thua hết nha Mon. Buồn dễ sợ. Quýnh lộn đã đời mới biết anh Long ổng thích bà Vi. Thành ra chị mày với bà Khanh thất tình tập thể, kéo đi nhậu tâm sự khóc quá trời…xong chị với bả giảng huề, rùi chơi thân luôn. Hihi…

-        Cái gì mà kết thúc trớt quớt vậy chị đẹp haha.

-        Ủa chứ cưng muốn quýnh lộn giành trai hoài hả?

Nó ho khan.

-        Khụ! Ờ cũng đúng, thôi thì coi như có hậu đi.

Chị Vân trừng mắt nó rồi tiếp tục nói chuyện.

-        Sau mấy người đó kéo nhau đi xuống SG, chị thi rớt đại học, mà nhà cũng hông có tiền cho đi học nữa thành ra chị xuống SG theo anh Gạo đi làm kiếm tiền. Từ đó ảnh thương chị như em gái ảnh, rùi xảy ra nhiều chuyện, chị mày lở dở một lần, trầy vi tróc vảy…anh Gạo mới đưa chị mày về đây gởi anh Hưng chăm, xong chị mày bị ổng hốt luôn…lòi ra con Thảo nè. Hihi anh Gạo nghe chị có bầu chạy về dợt ông Hưng một trận tơi bời, hỏi chị mày chịu cưới ông Hưng hông, chị mày gật đầu ảnh mới gả chớ hồi đó chị mày mà lắc đầu một cái chắc ổng thiến ông Hưng luôn á. Đó hồi đó thề thốt với anh Gạo thương chị, hứa cưới chị về cưng chị mày cả đời. Ai dè lòi con Thảo ra cái hai cha con nó chung phe, chị mày giống như đẻ mướn luôn. Tức á!

Cô bé Thảo xụ mặt gắt giọng.

-        Mẹeeee!

-        Hừ! Khỏi mẹ con gì hết nghen con quỷ. Kêu chị nghe hông?

Chị Vân trừng mắt gạt tay bé Thảo ra, cô bé phụng phịu thở phì phò khiến nó và Hải Âu nhìn nhau nhịn cười đỏ cả mặt. Nó liếc ánh mắt của bé Thảo một lúc qua gương chiếu hậu trong xe rồi nửa đùa nửa thật lên tiếng.

-        Haha rồi từng một thời mê anh Gạo, tối ngày xà nẹo theo ổng không sợ ông Hưng ghen cho ra đường hả chị đẹp.

Chị Vân bỉu môi xì một tiếng hất mặt lên.

-        Xí! Thách ổng dám! Mê chị muốn chết!

-        ...

Bà cô ngạo kiều xong thì mỉm cười nhẹ giọng.

-        Hồi xưa còn nhỏ. Tình cảm tuổi học trò mà, trong sáng ngây ngô lắm. Lớn rồi thì coi như kỉ niệm thui. Anh Hưng mày đâu phải con nít đâu mà hông hiểu, hông kể anh Gạo coi như làm mai rùi gả chị cho ảnh thì anh Hưng mày cũng dư sức biết anh Gạo thương chị, chỉ coi chị như em gái ảnh. Mấy ảnh chí cốt với nhau mà, hiểu tính nhau hết, làm gì có chuyện ghen gủng gì. Thấy chị mày xà nẹo giỡn giỡn vậy chớ chồng chị hông nghĩ gì sâu xa đâu. Cưng nghĩ coi anh Gạo cưng là ai chứ, gái đẹp theo ảnh đầy ra chứ đâu thiếu, hơi đâu ảnh mập mờ với chị mày chi. Còn chị mà muốn làm bậy thì đầy trai vừa đẹp vừa giàu theo chị...chị mày hổng thương ổng là đi mất tiêu lâu rùi, hông có hơi đâu ngồi đây cho ba con nó chung phe chọc tức mỗi ngày đâu. Hừ hừ!

Nó vừa cười vừa nhìn cô bé Thảo một chút, thực ra nó là người nhà ông Gạo, tiếp xúc nhiều anh chị em, quen phong cách đặc biệt của tất cả anh chị em thuộc đại gia đình này nên đương nhiên nó dư sức hiểu mối quan hệ của chị Vân và ông Gạo. Chẳng qua nó cố tình hỏi vui như một cách để chị Vân lên tiếng chủ yếu cho cô nàng hiểu, dù sao cô nàng chỉ là một cô bé tuổi mới lớn, đúng sai thật hay giỡn chưa chắc cô nàng phân biệt được.

-        Haha vậy ra hồi xưa chị cũng khoái anh Hưng thiệt chứ bộ, đúng không chị đẹp?

Chị Vân bỉu môi hất cằm.

-        Hừ! Chị mày sơ hở bị ổng dụ thui, thấy ổng vừa già vừa xấu, lù đù ở một mình hoài, rùi thêm cái tật mất nếch, cua gái ngu thấy sợ hông ai thèm thích chị mày mới thương tình chịu ổng thui ha. Hông chịu ổng lấy gì lòi ra con Thảo. Hừ hừ chị nghi hồi đó ổng bỏ bùa chị lắm! Chánnnnnnnn!

-        Xía! La chán vậy đó sao ba đi chơi hổng chooo.

Cô nàng Thảo bỉu môi, bà cô Vân trừng mắt.

-        Ờ! Cho đi cái ổng đi nhậu tối ngày sáng đêm về hành tau ha gì? Mày bênh ba mày quá mai mốt ổng đi nhậu mày đừng có méc tau, để ổng đi luôn với mấy con nhỏ bia ôm cho mày vừa bụng.

-        Mê ba muốn chết suốt ngày cứng miệng ha. Ba đi luôn thì vừa bụng mẹ, ba là chồng mẹ chứ phải chồng con đâu vừa bụng con.

-        Tau táng sưng đít nghen con quỷ. Kêu chị! Nhắc hoài hông nghe mậy?

-        Hừ! Ba mấy tuổi rồi làm như con gái á.

-        Ê ê…

Thấy bà cô tính xăng tay áo nhảy xuống ghế sau ăn thua đủ với bé Thảo nó phải nhịn cười vội kéo tay chị Vân lại ngăn cản chiến tranh, để hai mẹ con à quên hai chị em hơn thua với nhau một hồi chắc lật xe. Chị em nhà này hình như đẻ nghịch múi giờ, nghịch tuổi với nhau hay sao mà câu trước câu sau như chó mèo, ra đường kêu hai chị em là đúng đó, chứ mẹ con nào loi nhoi chí chóe như vầy. Tốt nhất Hải Âu kéo bé Thảo chơi điện thoại còn nó kèm bà cô Vân nói chuyện là trời yên biển lặng, bình thường ở nhà chắc ông anh Hưng mệt lắm đây.

Đoạn đường còn lại nó vừa lái xe vừa nói chuyện với chị Vân, xem như bước đầu nắm được tính tình, mối quan hệ của chị và nhà nó cũng như chuyện vợ chồng anh chị. Với cái tính cách sôi nổi, sảng khoái này của chị Vân thật sự rất dễ hòa đồng, rất hợp với mấy chị em phụ nữ nhà ông Gạo. Nếu đã hiểu một chút về chị Vân…về anh Hưng thì có lẽ việc ông Gạo giao nó sẽ tính được cách hoàn thành ổn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ngày hôm qua...đã từng - My memories (Chương 143)

  Nắng lên cao khiến thời tiết bên ngoài ấm hơn đêm qua nhưng nhiệt độ so với những thành phố khác thì ĐL buổi sáng vẫn tính là lạnh. Nước ấ...