Không biết
là cố ý hay trùng hợp mà mọi người đều bận tay gì đó chưa kịp di chuyển, chỉ có
ông Gạo một mình bước xuống đồi đi về phía ngôi mộ. Xung quanh còn nhiều anh em
công nhân tất bật chuẩn bị công việc nhưng chợt nó cảm giác bóng lưng ông Gạo
cô đơn tới nao lòng. Mãi tới lúc ổng đi tới trước ngôi mộ màu trắng đã bị đập
dang dở rồi đứng lặng yên đó, bóng lưng quay về phía đồi, vô tình những vết đập
dang dở càng khiến ngôi mộ trở nên hoang tàn, xơ xác tới nhói lòng, có lẽ hình ảnh
này mới giống cảnh người xưa gặp lại nhau.
Xoạc…
Nó đưa tay
qua chụp vai ông Chiến đang nhảy khỏi bờ đất, động tác trong vô thức thôi, chỉ
là nó không muốn phá hỏng cảnh xa bên dưới. Chị An mỉm cười lên tiếng, mắt vấn
như dán chặt vào bóng lưng chồng mình.
-
Khoan
xuống mấy đứa, cho ảnh một mình xíu.
Rồi chị An
quay mặt sang chổ khác nén nước mắt đang chực trào khỏi đôi mắt xinh đẹp của
mình, có lẽ cô nàng không phải người biết rõ mọi chuyện nhất, nhưng chị mới là
người hiểu lòng ông Gạo hơn bất kỳ ai đứng tại đây, kể cả những người theo ổng
từ nhỏ. Ông Chiến và mấy ông khác đều dừng chân lại, cùng đưa mắt nhìn xuống đồi
rồi thở dài. Ông Xí nhếch nhẹ miệng định nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi không
thành tiếng, rồi ổng thở hắt ra cười cười đưa tay qua xoa đầu chị An, vỗ về nhè
nhẹ như cách một người anh lớn an ủi, thấu hiểu lòng cô em gái nhỏ, như cách ổng
thường dành cho Bé Dẹo. Cũng phải, dù sao nếu bỏ cái vai vế vợ anh Gạo ra, đối
với ổng hay mấy ông khác thì chị An nhỏ tuổi hơn nhiều, từ ngày gặp nhau, cô
nàng cất tiếng khóc chào đời cho tới giờ gắn bó cùng nhau, chị An trong mắt mấy
ổng vẫn luôn luôn là cô em gái như Bé Dẹo. Nên cái xoa đầu này…ông Xí đủ tư
cách, không chỉ bởi chị An nhỏ tuổi mà còn vì những gì chị An đã làm cho ông Gạo,
đã đồng hành, đã chia sẻ và thấu hiểu ổng. Có lẽ chị An không phải người đầu
tiên, chưa chắc là người xinh đẹp nhất, tốt nhất tới bên cạnh ông Gạo…nhưng cô
nàng là người ở lại sau cùng, bất chấp thời gian, bất chấp hoàn cảnh, bất chấp
tất cả để thương ông Gạo, bất chấp mọi ký ức nhuốm màu tăm tối của ổng Gạo, để
giờ này về làm vợ ổng, làm hậu phương vững chắc nhất cho gã đàn ông phong trần
sương gió hơn nửa đời người ấy. Không ai nói trước được tương lai, mọi chuyện đều
có thể xảy ra, nhưng riêng đôi vợ chồng lệch tuổi chị An, ông Gạo…nó cảm giác
chắc chắn sẽ đồng hành cùng nhau, là vợ chồng với nhau cho đến lúc răng long đầu
bạc, sẽ không có chuyện họ ly hôn, không có chuyện ai bỏ ai giữa đường, bởi những
khó khăn nhất, những cao trào nhất đã đều trải qua, đã đều nằm lại ở sau
lưng…có lẽ trừ việc âm dương cách biệt, đã không còn điều gì có thể chia cắt vợ
chồng này, ông Gạo sẽ mãi là chồng yêu, chú yêu của chị An cho đến lúc một
trong hai người về với cát bụi.
Cốp!
Chị An cốc một
cái rõ đau lên đầu khi thấy nó vừa suy nghĩ linh tinh vừa cố tình đứng nhích
qua che tầm mắt mình.
-
Hừ!
Bỏ cái kiểu đó đi nghen Mon, che che hoài nha. Để chị nhìn chồng chị coiiii.
-
Hơ
đau quá…ờ thì sợ ai đó khó chịu thôi hehe.
-
Hông
có mượn khó chịu dùm nghen Mon!
Nó xoa xoa đầu
mình tủm tỉm cười nháy mắt trêu chọc cô nàng một cái rồi quay qua nhìn ông Xí
đang châm thuốc lá bên cạnh, mấy ông anh khác người thay áo, người cởi đồng hồ,
kẻ xin thêm cà phê uống, ai cũng kiếm việc bận tay gì đó nán lại đồi để ông Gạo
có thêm ít thời gian một mình bên cạnh chị Tường Vi, sau hôm nay có lẽ gã sẽ ít
cơ hội được một mình ngắm nhìn chị ấy như bây giờ. Quá khứ sẽ là quá khứ, mọi
chuyện đều đã đi qua, những yêu thương năm ấy sẽ lại ngủ yên bên dưới ngôi mộ của
cô gái trẻ mang tên loài hoa xinh đẹp ấy. Hiện tại…và cả tương lại nữa, vai diễn
chính này sẽ luôn dành cho chị An.
Thấy ánh mắt
nó, ông Xí trầm ngâm rít một hơi thuốc lá thật dài rồi thở mạnh ra nhếch miệng
cười.
-
Năm
đó tại cái vết sẹo đó ảnh xém chết đó.
-
…
Nó im lặng
chờ ông Xí nói tiếp, chuyện này nó chưa từng được ai kể qua, chỉ biết sơ sài
qua vài lời của Bé Dẹo.
-
Chậc!
Mém nữa ổng đi chung ngày với chị tau rồi.
-
Là
bị cái gì mà em hỏi ai cũng úp úp mở mở vậy cha nội?
-
Hà
hà…nguyên cây sắt nó đâm ổng từ đây lụi qua tới đây mà nghĩ coi thấy ghê không?
Đm đợt đó tưởng ổng chết không đó.
Nó nhìn một
tay ông Xí đặt trước ngực nó, một tay đặt phía sau lưng xích tận dưới hông hơi
rùng mình một cái.
-
Hix!
Sao bị đâm dữ vậy anh?
Ông Xí nhe
răng phun khói thuốc.
-
Năm
đó tụi tau kiếm ăn ngoài biên, chậc khốc liệt lắm. Giành địa bàn, giành mối
hàng này nọ với mấy băng giang hồ tụi người Cam, người Tàu. Đánh lộn, đâm chém,
thanh toán như cơm bửa. Bửa đó lấy được mấy xe hàng, tụi tau mắc xếp hàng lên
xe, anh Gạo chở chị Vi đi trước qua nhà chủ hàng tính tiền, thấy ổng bả đi lẻ
thành ra đám chó kia nó lùa ổng.
-
Hix…là
bị đâm hả anh?
-
Coi
vậy đi. Đm mấy con chó đó thấy không có tụi tau mới dám lùa ảnh. Đông quá ổng
đánh không lại thành ra kéo chị Vi lên xe chạy. Về tới đất bên mình bị tụi nó đạp
xe té ngay cầu. Nghe người ta nói ảnh chỉ bị lùa tụi tau chạy ra liền nhưng đéo
kịp, ra tới nơi thì thấy ảnh ôm chị Vi nằm dưới mương nước. Người ngợm ổng máu
me không, nguyên cây lan can cầu sắt gãy nó đâm ổng từ trước ra sau lưng vậy
đó, chị Vi lành lặn y như không bị gì hết. Đm…tưởng anh Gạo chết…ai dè người mất
là chị tau.
Nó thở hắt
ra lặng người, mắt ông Xí long lên sòng sọc ngân ngấn nước.
-
Chị
tau bị té xe đập đầu xuống đường nặng quá. Tụi tau ra tới anh Gạo thì bất tỉnh
không biết gì rồi. Chị Vi ban đầu tỉnh, bả dặn dò tụi tau mấy câu rồi liệm từ từ.
Kêu xe chở về SG nửa đường thì chị tau ra máu miệng rồi tắt hơi. Đm…chó chết…đm
mấy con chó chơi lén, thấy đéo có tụi tau chơi lén…đm tụi nó giết chị
tau…đm…đm.
Nó thở dài
nén xúc động khoác tay lên vai ông Xí siếc mạnh, ông Chiến và mấy ông khác cũng
siếc chặt tay, mắt đỏ rần long lên sòng sọc như những con thú dữ. Chị Hạnh đi lại
ôm lấy chị An vuốt ve nhè nhẹ. Nó cầm ly cà phê đưa ông Xí uống một ngụm, tự
mình làm một ngụm lấy bình tỉnh rồi tiếp tục hỏi, không phải vì nó tò mò, bao
lâu nay nó chưa từng chủ động hỏi kỹ chuyện này, nhưng bửa nay nó phải chủ động
lên tiếng như một cách để ông Xí trải ít chuyện lòng.
-
Hồi
đó cũng đông người, nhưng sao mà để tụi nó chơi lén vậy anh. Rồi sao để cha già
Long đưa chị Vi đi mất tích vậy anh?
Bốp! Rầm…
Ông Xí đập
ly cà phê xuống đất vỡ tan tành, lực tay ổng mạnh tới nỗi chiếc bàn nhựa gãy
đôi.
-
Đm…ảnh
chỉ mới tách ra chạy trước có năm mười phút. Tụi tau đang cột đống hàng là lên
xe đi liền…vậy đó mà rượt theo đéo kịp. Mấy con chó chết…đm…
-
…
-
Đm
luôn ông Long nữa. Đm…anh chị tau nặng quá thành ra bệnh viện huyện họ chuyển về
SG. Anh Gạo một xe, chị Vi một xe…mà xe cấp cứu người ta cho một xe theo 1 thân
nhân à. Tau theo anh Gạo đi xe trước, ông Long đi xe sau với chị Vi. Hồi đó thiếu
thốn chết mịe, xe cộ đâu có dễ. Đám thằng Chiến, thằng Mật đồ mướn xe ôm, xe ba
gác đi theo về SG sau. Ai mà ngờ lên tới bệnh viện cha tài xế báo đi gần tới bệnh
viện chị Vi tắt hơi, ông Long điên cuồng lên ép ổng ngừng rồi chả ôm chị tau kiếm
xe khác đi mất tiêu. Đm…tưởng ổng đưa chị tau về nhà, kiếm đéo thấy, thằng Chiến
chạy về ĐL cũng đéo có…nhờ ông ba ổng cho lính trong cơ quan ổng đi kiếm cũng
đéo tung tích. Đm…đm chó chết…chó chết thiệt chứ…giờ tau mà gặp cha Long tau đập
bỏ mịe ổng cho mày coi. Đm ích kỷ, chó chết vừa phải thôi chớ, chém chết mẹ tụi
tau cũng được, mắc chó gì ôm chị tau đi mất trời mất đất, đéo để anh em tau
nhìn mặt chị Vi lần cuối…Chỉ là em gái ổng, cũng vừa là em gái anh Gạo, vừa là
vợ chưa cưới anh Gạo mà…chị của tụi tau mà. Ra sao thì ra phải để anh Gạo tỉnh
muốn gì thì muốn. Quyền con mịe gì đưa chị tau đi mất…đm!
Ông Củi và ông
Mật ngồi gần đó nhẹ nhàng kéo cô nàng Vy đang hơi đỏ mắt qua một bên xoa đầu cô
nàng an ủi. Ông Chí trừng mắt tán cái bốp lên đầu ông Xí để nhắc nhở , dù sao có
cô nàng Vy ở đây, cha nội hơi quá khích khiến cô nàng sẽ sợ. Ông Xí quay ra sau
nhìn cô nàng Vy mỉm cười nháy mắt.
-
Chú
hơi nóng con đừng có sợ, thông cảm cho chú nha.
-
Hì…
-
Chuyện
ai làm người đó chịu, ba con là ba con, còn con với mẹ con không liên quan. Hà
hà…mà ba con làm vậy con thấy bậy không? Sẵn chú Xí nói cho Vy với thằng Mon hiểu
rõ ràng. Ý ba con là trách chú Gạo với mấy chú dẫn cô Tường Vi ra biên giới làm
ăn, ba con với chú Gạo quan điểm ngược nhau, ba con thì muốn anh em làm ăn ở SG
hoặc thành phố nào lớn. Năm đó nước mình phía Bắc còn chiến tranh, trong này thì
biên với thằng cam mới hết chiến tranh, tây tàu đồ có đủ thành ra nói loạn thì
có loạn, nguy hiểm có nguy hiểm nhưng cơ hội kiếm tiền cũng nhiều. Nên quan điểm
chú Gạo thì muốn ra ngoài biên giới kiếm ăn, cơ hội nó đi đôi mạo hiểm chứ ở SG
khó canh tranh với người ta, ra biên muốn làm gì thì làm, đéo phải kiêng nể ai
hết, giành giật gì thì giành với người nước khác không cần nhẹ tay. Ha ha đám
giang hồ cam toàn đám lính khơ-me đỏ cũ, còn giang hồ tàu thì khỏi bàn tại mình
với nó đang đánh lộn tung trời ngoài Bắc…nên muốn chơi kiểu gì thì chơi, ăn tiền
cũng ăn tiền tụi nó, liều mạng tới bến với tụi nó cũng không ngán trước ngó
sau. Đó hai ông ngược ý nhau, anh em thì đa số theo ý anh Gạo, ra đời kiếm ăn mà,
ở SG hay dạt ra biên cũng phải liều mạng đánh đổi kiếm tiền thôi, ai đúng ai
sai sao mà nói được.
-
…
-
Haizz
chuyện không may đâu ai muốn. Ông Long ổng từng nói giao cô Tường Vi cho chú Gạo
chăm sóc, rồi chuyện không may nó xảy ra, chú biết ổng trách chú Gạo với anh em
chú hại cô Vi. Nhưng tự ý đem cô Tường Vi như vậy là bậy. Không nói tới vụ từ
ngày chị Vi bả xác định đi con đường này với chú Gạo thì đã chấp nhận mọi chuyện
có thể xảy ra rồi, nghĩa là bả đâu có sợ, đâu có hối hận. Cái quan trọng nhất…chị
Vi bả đã dẫn chú Gạo về đốt nhang ba mẹ bả, xin phép được gả cho chú Gạo, dì ruột
cô Tường Vi hồi đó cũng chấp nhận chú Gạo làm rể, nhận tiền vàng sính lễ rồi,
thưa gởi ông ba tổ tiên rồi, ngày tháng cưới xin đã tính toán xong, chờ thư thả
công chuyện làm ăn ổn sẽ về cưới. Nghĩa là thiếu cái lễ cưới thôi, chứ hai bên đều
coi như vợ chồng, ba con chỉ là anh kết nghĩa, còn chú Gạo người ta là chồng,
ngoài ba mẹ cô Vi và dì cô Vi ra thì chú Gạo mới là người có quyền quyết định
chuyện của cô Tường Vi con, chú Gạo mới có tư cách. Đó…ông Long cứ vậy mà đem cô
Tường Vi đi mất đất, anh em chú làm em không được đốt cho chị mình cây nhang,
không nói tới anh em chú, ông Long ổng làm vậy…ăn nói làm sao với dì ruột cô Tường
Vi? Cho tới chừng bà dì mất cũng không kiếm được chị Vi, nói thiệt…bả chết không
có an lòng. Giận tụi chú thì giận, muốn làm gì cũng được…nhưng tệ nhất cũng phải
đưa cô Tường Vi con về cho dì bả chứ, người ta là người thân mà, ba con đâu có
quyền…chú nói vậy con thấy đúng không Vy?
Cô nàng Vy
khóc thút thít cúi đầu, chị An chị Hạnh thấy vậy liền đi qua ôm lấy Vy vỗ về,
chị Hạnh trừng mắt ông chồng mình.
-
Thôi
anh! Chuyện qua rùi, nói nhẹ thui…tội nghiệp bé Vy anh.
Ông Mật vỗ đầu
ông Xí cái bốp nhưng cha nội vẫn nhởn nhơ nhe răng cười cười. Nó thở dài vỗ vai
ổng.
-
Thôi
đừng nói tới cha nội Long nữa. Rồi sau đó sao? Kiếm không được chị Vi luôn hả
anh? Em thấy xảy ra chuyện lớn vậy…đâu phải muốn đưa chị Vi đi mất thì đưa…bên
anh Mít không đụng gì hả?
Ông Xí vươn
vai bẻ cổ rốp rốp ròi khoác tay lên vai nó cười cười.
-
Hồi
đó nước mình cũng chưa có ổn định. Mé biên nó hơi phức tạp, trong nước mình đâu
có ổn gì đâu, ngoài Bắc đánh lộn tụi tàu, trong mình thì đám furo nó quậy, rồi đám
phản động đồ…chậc nói chung mày tìm hiểu kỹ thì biết, hà hà nhờ cuộc sống nó bất
ổn, rối ren vậy mới có cơ hội cho tụi tau kiếm ăn chớ mậy. Tụi nó chơi anh Gạo,
chị Vi mày xong bước mấy bước là qua nước nó rồi, bên mình muốn làm gì cũng khó
khăn chứ đừng có nói tới thằng Mít…Hồi đó nó còn nhỏ, ba nuôi anh Mít mày cũng
chưa mạnh như giờ.
-
Là
không làm gì được tụi đó luôn hả?
Ông Xí lắc đầu
thở dài…
-
Khó!
Có nhận án nhưng nói chung làm chậm, khó lắm.
Chưa kể chị Vi mày mất tại té xe, bắt được tụi nó cũng đéo làm được gì
nhiều. Tội đéo nặng…mà anh em nhà mình hồi xưa còn đói khổ, đâu quen biết nhiều
như giờ…thành ra…
-
Rồi
nói vậy là bỏ qua thôi hả?
Ông Xí nhe răng
cười lạnh.
-
Sao
mà bỏ qua khơi khơi vậy mậy? Cái này mày phải hỏi tới anh Chiến mày.
Nó híp mắt
nhìn qua ông Chiến đang cầm chiếc răng nhọn xoay đều trên tay, con mắt long lên
đỏ rực, miệng ổng cười nhưng cái dáng vẻ thiệt sự hơi làm nó lạnh sống lưng,
cha nội này đi đóng phim xã hội đen thì hợp vai khỏi bàn, không cần hóa trang
luôn. À quên mất, cuộc sống mấy cha nội này vốn nhuốm màu đen đen sẵn rồi, đâu
cần đóng phim, cuộc đời mấy ổng mới là những bộ phim chân thực nhất, nói văn vẻ
một chút thì những gã đàn ông đang ngồi cùng nó chính là những gã đàn ông đi ra
từ một thời loạn lạc, bất ổn. Thanh xuân trai trẻ của mấy ổng là một phần đại
diện cho những năm đất nước ta còn non trẻ, khó khăn…mà những năm ấy cuộc sống
của mấy gã đàn ông này mới thực sự là những
đoạn phim nhuốm đầy những màu sắc, đó mới thực sự có thể dùng từ máu và nước mắt
để diễn tả. Ông Chiến bóp chặt chiếc răng gấu trong tay nhếch miệng.
-
Hà
hà anh em nhà tau đéo có khái niệm bỏ qua nhá thằng nhóc!
Nó nuốt nước
miếng cái ực ngó hai ổng chờ nói tiếp, ông Xí nốc một ngụm cà phê nhe răng cười
lạnh.
-
Haha
đợt đó tau, thằng Mít mắc lo anh Gạo, thằng Mật thằng Củi thì dẫn mấy đứa đi kiếm
ông Long chị Vi. Còn anh Chiến anh Chí mày kéo anh em qua bển săn tụi nó. Đm…chém
lộn tưng bừng chứ ở đó bỏ qua cho mày. Sau thằng Mật thằng Củi về…phải nói mấy
tháng trời anh em tau quậy rùm beng, tưng bừng khói lửa. Nhờ rùm beng vậy mà mấy
“ảnh” (chung ngành ông Mít) ra mặt trấn áp.
-
Cái
này…
-
Hà
hà chơi cú bự nhất là đợt nghe tin bắt được hai thằng chủ xị vụ chém anh Gạo đưa
về xã. Đm anh Chiến mày dẫn thằng Minh, thằng Thiết, Tình với mấy thằng nữa nhào
vô trụ sở xã chém tụi nó.
Nó trợn mắt
hít một hơi khí lạnh nhìn ông Chiến thản nhiên nhâm nhi cà phê một bên.
-
Cái
này…chơi ngu…à lộn…chơi lớn vậy anh? Rồi…rồi sao? Có sao không?
Bốp!
Ông Xí bật cười
vỗ đầu nó một cái trừng mắt.
-
Hahaha
trụ sở xã người ta ngoài yy xã còn có tụi biên phòng, dân quân xã nó đóng ở đó,
rồi thêm mấy thằng sự trên về đánh án. Mày nói coi có sao không?
Nó co giật
khóe miệng ngó ông Chiến, cha nội này công nhận…máu liều nhiều hơn máu não. Ông
Xí nhe răng cười tiếp tục.
-
Đm…đi
bụi nguyên dây.
-
Là
sao anh?
-
Đi
lãnh lịch chớ sao mậy.
-
Hơ…
-
Hồi
đó hơi lỏng lẽo, bất ổn thì có…nhưng đám giang hồ cỏ sao mà chơi lại xã người
ta mậy. Bên mình, bên nó bị hốt sạch.
-
Rồi
có chơi được hai thằng kia nhát nào không anh?
-
Lụi
dính một thằng…chậc thành ra năm đó nhà đi trại hơi nhiều. Nhà anh Chiến mày thằng
Minh thằng Bánh đồ đi sạch, nhà tau dính thằng Xu, nhà anh Mật mày thì thằng
Li, nhà anh Chí mày dính 2 thằng. Nhẹ như anh Chiến mày cũng đi 5 năm.
-
Ớ…sao
anh lớn mà đi nhẹ nhất anh?
Ông Chí cười
ha hả lên tiếng.
-
Lịt
mẹ bố thằng vô dụng
Ông Chiến trợn
mắt nhảy qua nắm cổ áo ông Chí.
-
Đm
thằng hói mày nói ai vô dụng? Đm mày thì hơn tao hả?
Ông Chí nhếch
miệng ngay lập tức cắm cái đầu trọc vô cằm ông Chiến…cảnh này quen thiệt chứ.
-
Bố
nói đéo phải sao mày trừng mắt, quê quá à thằng mặt rổ?
-
Quê
con mịe mày, đéo có mặt im mịe cho tau?
-
Bố
đéo im mày làm gì tau? Năm đấy bố đéo chạy ra kịp thôi mặt rổ, có bố ở đấy đéo
bao giờ để em út nó đi trước nhá.
-
Đù
mạ…thằng hói cỡ này lớn gan nhễ?
-
Nào?
Như nào? Bố nói đéo đúng sao mày trừng…thích ăn bố à?
Bốp bốp…
Nó thở dài
ngao ngán quay qua ông Xí mặc kệ hai cha nội “trẻ con” đó quần nhau như hai con
trâu chọi. Ông Xí bật cười tiếp tục nói.
-
Anh
Minh mày hăng nhất nhào vô trước…thành ra bị người ta trấn sớm nhất. Tau , thằng
Mật, thằng Chí, thằng Củi chạy ra đéo kịp. Nhờ hồi đó quen mấy thằng biên phòng
nên tụi nó đá giò nhau chạy ra chận đường lôi tụi tau đi né. Rốt cuộc có đám anh
Chiến mày dính án.
-
À
ờ…hên thiệt mém đi nguyên nhà nhễ?
-
Haizz…Thằng
thì bị hốt, thằng bị chận đường nên thoát. Có anh Minh mày với thằng Thiết, thằng
Tình lọt vô chém trúng tụi nó.
-
Rồi…
-
Anh
Minh mày với thằng Tình thằng Thiết án nặng, đi lâu, rồi anh em thằng Tình, thằng
Thiết bệnh chết trong trại. Hai đứa nó còn trẻ quá, nhất là thằng Tình, bà già
thương nó lắm…hai đứa mới trốn nhà theo tụi tau kiếm ăn, rồi chơi ngu theo mấy
thằng chó chết tụi tau. Haha…đm nhỏ mà hăng chi không biết, trả thù cứ để người
lớn làm.
Bộp…ông Xí
thở dài châm thuốc lá nhìn xa xăm lên trời.
-
Đời
tụi tau…tội nhiều lắm ku. Năm đó gần như nát cái nhà. Thằng Mít thằng Củi mém ăn
kỷ luật bị đuổi học. Anh em thằng đi tù, thằng dạt đi xa lánh. Anh Gạo thì nằm đó,
cả năm trời mổ mấy lần, rồi nằm dưỡng cả năm nữa mới lành…thành ra đâu có làm ăn
gì. Hồi đó ba nuôi anh Mít mày còn yếu quá…đâu lo nổi, phải chi được như giờ anh
thăng Tình đâu tới nông nỗi. Tiền chạy chữa cho anh Gạo, rồi lo anh em nó trong
trại…gánh nặng đổ hết cho nhà chị An mày với ba Bé Dẹo. Con nhỏ nó kể mày hồi
nhỏ nhà nghèo chưa?
-
À
có….
-
Ổng
đi nước ngoài kiếm tiền cũng ra tiền chớ, cái đầu ông ba ổng giỏi mà…nhưng mấy
năm trời con nhỏ còn nhỏ sống cực khổ…nhờ tụi tau bên này báo chứ đâu. Thành ra…
Nó mỉm cười ôm
vai ông Xí lắc mạnh, không là ổng rớt nước mắt thì mất mặt anh lớn quá.
-
Thành
ra thương Bé Dẹo, thương chị An bù…đúng không?
-
Haha…ừ!
-
Không
có mấy vụ đó…anh em vẫn thương Bé Dẹo, thương chị An bình thường.
Tiếng ông Củi
lạnh lùng bất ngờ vang lên, ông Xí cười cười quay lại giơ ngón cái.
-
Chà…thằng
công tử bột lâu lâu phán câu chí lý mậy.
Ông Củi nhếch
miệng đứng dậy không nói gì nữa cầm theo ly cà phê chầm chậm đi xuống đồi.
-
Đm…anh
nói mày thái độ quê mậy. Đm dẹp thằng ẻo lả đó đi. Haha mà nó nói đúng. Đéo cần
vụ hồi xưa tụi tau cũng thương Bé Dẹo…ông ba đại ca cồn cả một mình đi nước ngoài
kiếm tiền nuôi tụi tau chớ đâu.
Nó bật cười.
-
Haha
báo hay không báo cũng người nhà mà anh. Nhưng nhờ về báo nhà chị An mới có
chuyện tình chú cháu huyền thoại đây nè. Đúng không chị đẹp eeee.
-
Hừ…mày
ghẹo chị suốt đi Mon. Hihi coi chừng tui á!
-
Haha…nói
đúng chớ ghẹo giề. Đó…cười vậy mới đẹp, chị đại trong nhà mà khóc mất hình tượng
quá. Nín dứt…vuốt mặt cho đẹp cái coi, để xấu chồng già ổng chê bây giờ.
-
Xùy
xùy…khỏi lo! Chị mày đẹp hoài cho mày coiiiii.
Bà cô An cười
khúc khích quẹt nước mắt cho mình và cô nàng Vy nữa, sau đó mấy cô gái kéo nhau
kiếm bà cô MiA xin mỹ phẩm dặm lại cho tươi đẹp. Đám đàn ông nhìn nhau bật cười
ha hả rồi ôm vai bá cổ nhau đi xuống đồi, ngồi nói chuyện cả buổi để ông Gạo làm
một mình chắc nảy giờ ổng chửi trong bụng ghê lắm đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét