Cạch…rầm rầm…phịch.
-
Phù
phù…không…không được rồi, mệt mệt quá!
Nó bỏ tảng
bê tông được đập ra từ mộ chị Vi xuống xe đẩy rồi ngồi phịch xuống dựa lưng vào
gốc cây xua tay với ông Xí đang cười khinh khỉnh sau xe đẩy thở lấy thở để, lưỡi
thiếu điều thè ra như chó thở vì mệt. Ông Xí cười khẩy lắc đầu.
-
Cái
thằng…yếu nhớt!
Rồi ổng nhấc
đầu xe rùa đẩy đống bê tông đi đổ. Nó nhún vai ráng dùng bộ mặt tỉnh bơ nhất giấu
bàn tay đang run bần bật ra sau lưng giả vờ ôm đầu ểu oải nói lớn.
-
Bé
Âu! Cho anh ly trà đá sạc pin em eee.
-
Vâng!
Chờ bé xíu!
Hải Âu đang
phụ di dời đồ sinh hoạt riêng tư trong nhà của ông Long vui vẻ gật đầu chạy đi,
nó thả người nhìn ngó xung quanh gật gù, nói chung thì sức nó chỉ phụ linh tinh
chứ làm sao so nổi với sức khỏe của mấy ông anh nhà nó. Hôm nay trời Đà Lạt chiều
lòng người, nắng đẹp, khô ráo không mưa khiến công việc khá thuận lợi, chưa tới
trưa nhưng ngôi mộ và cây cối xung quanh gần như được dọn hoàn tất, cây cối hoa
cỏ trong vườn cũng như đồ đạc, nội thất trong nhà ông Long cũng được di dời gần
xong. Nhà đông người mà, mỗi người một tay nên công việc suôn sẻ, nó nghĩ tới tối
cơ bản mặt bằng cả khu đất sẽ được dọn dẹp ổn, ngày mai người của ông anh Mận sẽ
bắt đầu dỡ nhà còn mộ chị Vi ngay trong chiều nay sẽ bắt đầu qua công đoạn xây
mới. Nói chung mấy ổng kêu làm mộ mới cũng nhanh thôi, chủ yếu mấy ổng muốn làm
nền mới, móng mới, xây luôn hàng rào có mái che kiên cố đàn hoàng nên sẽ mất
nhiều thời gian hơn. Không phải mấy ổng ham hố xây mộ hào nhoáng mà vì đề phòng
bị phá cũng như tránh xuống cấp vì thời tiết nên muốn làm một lần kiên cố, chắc
chắn hơn, trồng cây kiểng hoa cỏ các kiểu lạ để không gian xung quanh mộ chị Vi
cũng trở nên khang trang, tươi đẹp như một lời khẳng định cho chị Vi trên trời
biết “nhà” hôm nay đã không còn khó khăn, thiếu thốn như ngày đó nữa hay nói
đúng hơn ngày gặp lại mấy ổng đều đã thành đạt. Nhìn mấy gã đàn ông mồ hôi nhễ
nhại bận rộn quanh ngôi mộ đã san phẳng tự nhiên nó mỉm cười, có chút gì đó nhẹ
thoáng trong lòng, những nặng nề bên trong nó đã vơi đi phần nào đó bởi nó nhận
ra trên thế giới này không chỉ riêng nó mất đi thế giới của mình hay ít nhất ở
cái đại gia đình này, người chung cảnh ngộ đâu có riêng nó phải trải qua, hai
mươi năm trước gã đàn ông trụ cột trong nhà ấy cũng mất đi người vợ sắp cưới,
người đáng lẽ sẽ bên cạnh gã trong ngày thành hôn.
-
Phụ
cho có thui ông tướng, tay bị thương đừng có làm quá sức. Bé Dẹo nó dặn đi dặn
lại không có cho cưng rinh đồ nặng đó.
Chị An đi lại
ngồi xuống bên cạnh lên tiếng. Nó cười cười không trả lời, mắt vẫn nhìn bóng
lưng của ông Gạo phía xa, còn hai cha nội Chí Chiến đang gân cổ lên cãi lộn với
nhau nó coi như không tồn tại, có mỗi chuyện đo làm cái nền mới mà gây nảy giờ
chưa chịu thôi, biết hay nghịch thì mỗi ông làm một việc khác nhau đi cho đỡ…à
mà thôi gì chứ mấy cha nội này một ngày đụng mặt mà không ồn ào với nhau thì mặt
trời mọc hướng tây. Như cha nội Xí với ông Củi đâu có làm việc gần mà câu trước
câu sau là khích bác nhau kìa. Nó lắc đầu thở dài bật cười nhẹ.
-
Mấy
ổng nhỏ lớn đều vậy không thấy chán hả ta?
Chị An cười bất
lực.
-
Ừa!
Nhìn riết hết muốn nói mấy ổng.
Nó nhìn qua
chị An thật sâu, cô nàng trừng mắt lại, nó cười nhẹ.
-
Nhỏ
tuổi mà vai lớn, đang làm cục cưng được nâng niu chiều chuộng tự nhiên lên làm
chị lớn trong nhà…cũng mệt mỏi hả chị đẹp?
Chị An ngắt
một ngọn cỏ dưới chân quấn vòng vòng ngón tay mình đưa mắt nhìn về phía mấy gã đàn
ông, ánh mắt trở nên vừa dịu dàng, vừa vui vẻ, vừa bất lực.
-
Hì
hồi xưa thì mấy ổng cưng chiều, giờ mấy ổng thương kiểu tôn trọng. Hồi đầu chị
hông có quen, ví dụ ha, quỷ Chiến gây với quỷ Chí như hồi trước chị can kiểu giống
Bé Dẹo là “mấy anh mấy chú làm ơn nghỉ gây dùm em coi” thì giờ mắc gồng lên chỉ
thẳng mặt la lên “hai thằng kia…đi chổ khác gây”. Đó vậy đó…hì hồi đầu thấy kì
kì muốn chết, kiểu như sợ có ngày đang la mấy ổng nóng lên bẻ cổ hông á. Rùi đi
ra đường người ngoài hông biết nói chị nhỏ mà nói giọng trên với mấy ổng là hỗn
đó.
-
…
-
Hùi
đó giống con nhỏ Bé Dẹo đi theo mấy ổng tha hồ mè nheo nhỏng nhẽo, giờ cưới anh
Gạo cưng lên làm vai lớn cũng mệt muốn chết. Toàn mấy ông già chát mà gặp mình
cứ kêu chị riết thấy bị già lắm luôn. Rùi cách đối xử cũng phải khác, hồi xưa hông
cần lo lắng gì hết cứ nhí nha nhí nhảnh suốt ngày như Bé Dẹo, còn giờ mắc lo từng
li từng tí công chuyện trong nhà, mà cưng biết nhà mình em út anh Gạo đông quá
trời, đủ thứ chuyện mà mình phải quan tâm nè, theo dõi nè, lo lắng nè. Mệt muốn
chết…hihi mà đổi lại nhiều khi khó ở chửi mấy ổng nghe đã đời, chứ hùi đó mà chửi
là bị đánh lủng đầu liền.
Bà cô cười
khúc khích ôm đầu gối, nó thả người ra ngắt cọng cỏ ngậm trên miệng.
-
Nhưng
mà mọi việc đều ổn rồi, quen rồi đúng không?
-
Ừa!
Quen rùi. Được ở chung với “chú” cở nào chị cũng chịu hì.
-
Hốt
được ổng…không dễ hả?
-
Cưng
nói coi nhìn ảnh vậy, dễ hông?
Nó đưa mắt nhìn
bóng lưng gã trung niên cặm cụi trước mộ chị Vi rồi thở dài đưa tay qua vỗ nhẹ
vai chị An.
-
Nói
thiệt em nghe coi có chút xíu khó chịu nào không?
Chị An nghiêng
đầu gác lên gối mình lắc nhẹ đầu nhoẻn miệng cười.
-
Hông
có nha. Thương ảnh, thương chị Vi hông hết nữa. Nói thiệt nhiều lúc chị nghĩ một
ngày nào đó gặp chị Vi hông biết mình ra sao. Hì giờ biết rùi…cảm giác nhẹ nhỏm,
vừa thương vừa vui dùm ảnh. Bộ cưng hông biết chị thương anh Gạo cưng là vì
chuyện chị Vi hở?
Nó lắc đầu
nhìn chằm chằm chị An.
-
Không
biết. Cái này Bé Dẹo không nói em, cô ấy chỉ nói haha chị An thần tượng ổng, mê
ổng…tại ổng đẹp trai phong độ quá mà.
-
Hihi
thì mê ảnh thiệt mà. Mê từ hồi còn nhỏ xíu luôn, hồi đó anh Gạo vừa đẹp trai vừa
cưng chị lắm, trừ khi con Bé Dẹo về chơi mới có đứa được cưng ngang chị chứ bình
thường con nhỏ sống bên bển, nhà này chị mày được cưng số một hihi. Hồi đó ba
chị thì khó nè, quỷ Xí Chiến Chí đồ toàn chọc ghẹo chị suốt hà, có mình anh Gạo
cưng chị thui, thành ra mê ảnh từ nhỏ luôn, tới hồi lớn biết ngắm trai đẹp càng
mê ảnh hihi.
-
Haha
ghê thiệt. Nhưng nghe nói đi học trai trường chị nổi tiếng đẹp trai mà nhễ? Nghe
Bé Dẹo nói hồi đó lựa trường học vì trường đó nhiều trai đẹp mà nhỉ?
Chị An cong
miệng lên hừ hừ.
-
Hừ!
Biết sao đòi học trường đó hông? Tại muốn đi học trường nhiều trai đẹp để chọc
tức ảnh đó.
-
Ớ…giỡn
chơi chị?
-
Thiệt
đó. Chị mày lựa trường tại bực ảnh đó, rủ mấy đứa bạn với con Bé Dẹo suốt ngày đi
ngắm trai đẹp để chọc tức ảnh đó. Ai kêu ổng quá trời gái đẹp theo, rùi hở ra cái
trốn trốn, tránh tránh chị. Đợt đó lựa trường thi đại học ổng cố tình dắt gái đẹp
về lạng trước mặt chị…cái chị tức quá đi kiếm trường nào trai đẹp nhiều nhất chị
mày thi vô luôn.
Nó há hốc miệng
nhìn bà cô ra vẻ hậm hực nhưng đắc ý ra mặt bên cạnh.
-
Vụ
này em mới thấy à. Người ta lựa trường học vì tương lai, vì công việc, vì ước mơ,
vì sự nghiệp đồ. Đây chơi vì chọc tức ông Gạo? Sao chơi ngu à nhầm chơi lớn vậy
chị đẹp?
-
Hihi
chị mày cần gì tương lai ha sự nghiệp gì. Ảnh nói học được thì tốt, còn hông về
ảnh nuôi. Chị mày được ảnh cưng mà, hồi đó chị mày xác định chắc chắn phải cưới
cho được ảnh rùi, đâu thèm suy nghĩ nhìu vụ học hành sự nghiệp chi cho mệt
hihi. Thành ra chị mày đi học cho vui thui, học trường gì cũng vậy hà, hết hứng
học thì về với chú Gạo của chị là xong…người ta kêu là khởi nghiệp thành công á.
Đúng hông Mon?
-
Cái
này…ờ nghe cũng đúng nhễ.
Nó vừa bực mình
vừa buồn cười lắc đầu trước vẻ mặt đắc ý của cô nàng, nghĩ lại thì không thấy
sai chổ nào. Bà cô này giống y chan Bé Dẹo, vừa xinh đẹp vừa là em gái được cưng
chiều trong nhà, giờ mấy cô nàng không cần học hành không cần đi làm gì hết cũng
có mấy ổng chăm sóc cưng chiều vô điều kiện, thậm chí tới già cũng được. Con mẹ
nó người với người càng nghĩ càng tực thiệt chứ, người ta ra đời phải cày bừa cơm
áo gạo tiền, còn mấy cô nương nhà này nói thẳng ra đã làm nữ hoàng, làm cục cưng
cục vàng trong nhà, không cần làm gì cũng có người cưng chiều bất chấp. Đặc quyền
ai cũng mơ ước là đây chứ đâu.
-
Hihi
cái này anh Gạo cưng tự nói tự hứa nghen, hông phải chị mày ỷ lại đâu.
-
Là
sao?
Chị An cười
khúc khích dán mắt về phía ông chồng già của mình híp cả mắt.
-
Mày
chưa có nghe chị mày hồi nhỏ bị mẹ bỏ hả?
Nó đưa mắt
nhìn lên trời ra vẻ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
-
Hình
như không có nghe nói.
-
Mẹ
chị đẻ chị mày ra chưa đủ 1 tuổi bả bỏ ba chị theo trai đó.
-
Cái
này…
Mặt bà cô trầm
xuống tắt đi nụ cười.
-
Hồi
xưa nhà chị mày hông giàu, nhưng coi như ba chị làm cũng có tiền. Cưng mẹ chị lắm,
nhiêu tiền đưa bả hết, quần áo giày dép đồ muốn gì ba chị cũng ráng kiếm tiền
mua cho bả. Thành ra bả được ăn ngon mặc đẹp đi chơi suốt hà, nên trai nó thích.
Xong bả quen thằng nhà giàu trên SG xuống chơi, cái chê ba chị dân làm ăn quê mùa,
hồi đó ba chị làm sòng gà đó, coi như dân bụi đời giang hồ nên ăn mặc xề xòa lắm.
Rùi cái bả mê ông kia nhà giàu, dân SG mà…rùi bả theo người ta ôm hết tiền vàng
lên SG bỏ ba chị đi biệt xứ luôn.
-
Có
vụ này nữa?
-
Hì…xong
ba chị buồn quá sanh bệnh. Mấy năm sau mất. Chị mày coi như mồ côi. Thiệt trên đời
này chị mày chỉ thương một là ba, hai dì út, ba là nhà mình. Ngoài ra chị mày hông
có mẹ, lớn lên nghe chuyện chị hận nhất bả luôn.
-
Rồi
sao nữa?
-
Thì
chị theo nhà anh Gạo cưng luôn, mấy ảnh chăm sóc chị từ đó luôn.
-
Dì
chị không rước chị về nuôi hả?
Chị An mỉm cười.
-
Dì
út có đón chị về nuôi. Mà dì út chị hồi đó lấy chồng rồi, nhà bên đó cũng hông
có dư dả, mà bên chồng dì út hông cho vợ chồng dì út đem chị về nuôi. Nghe nói dì
út làm um lên hết trơn, đòi hông cho thì dì bả li dị.
-
Dượng
rể chị ý sao?
-
Dượng
ổng hiền, cũng chịu nuôi. Mà ổng trong nhà bị ba má ổng gây áp lực ghê lắm.
-
Rồi
sao nữa?
-
Xong
anh Gạo cưng thấy vậy mới nói thôi để mấy ảnh lo cho chị, mấy ảnh chịu ơn ba chị,
cũng có quen biết dượng chị thành ra thôi để mấy ảnh nuôi, chứ để dì dượng tại
chị là li dị cũng hông tốt, với li dị thì tội nghiệp con dì chị mới đẻ nữa. Dì
chị cũng thương dượng, thêm có con nhỏ rốt cuộc dì chị chăm chị tới năm tuổi thấy
nhà anh Gạo chăm sóc chị đàn hoàng, thương chị mới an tâm đi trở qua nhà chồng
sống.
-
Tính
ra dì út thương chị dữ, coi như bù cho mẹ chị.
Chị An gật đầu.
-
Ừa!
Dì thương chị lắm. Hồi đó bả nhất quyết bắt dượng ôm theo con lên nhà chị ở để
chăm chị mà. Sữa chị mày bú là của dì chị đó, mà con dì chị đẻ trước cũng lâu
thành ra tới hồi dì hết sữa thì một tay bả ẵm chị đi xin sữa người ta. Rồi tới
hồi ba chị mất một tay dì ra mặt giành nhà, giành đất với mẹ chị. Hihi nghe kể cái
lúc mẹ chị về đòi lấy nhà đất dì bả chửi quá trời, mỗi lần mẹ bả về là dì chị nhảy
dựng lên xăng tay áo xách cây rượt đánh đuổi mẹ chị đi, xúi nhà anh Gạo đi kiếm
thằng chồng sau của bả đập mấy trận, làm đủ kiểu mẹ làm mẹ chị bả sợ mới thôi, chứ
hông là giấy tờ nhà đất bị bả lấy đem đi mất rùi.
-
Ghê
thiệt…vì cháu mà từ mặt chị mình luôn. Chậc…dì chị quá dữ.
-
Hihi
anh Gạo nói ban đầu tưởng dì chị giành tài sản. Tại bên chồng cũng xúi thiệt. Mà
sau này mới biết dì chị giành cho chị hà. Bên chồng gây áp lực cỡ nào dì chị cũng
hông đụng. Chờ tới hồi chị đủ tuổi dì chị đưa hết giấy tờ nhà cho chị mà, tiền
ngân hàng dì chị cũng để dành tiền riêng bỏ vô thêm để dành cho chị cưới chồng,
hàng tháng giấu tiền gởi cho anh Gạo nuôi chị nữa. Chưa hết ha…đợt anh Gạo làm ăn
bị thất đó, chị về nói mấy câu dì chị đem đất ngoại cho đi cầm đưa chị phụ anh
Gạo luôn.
Nó mỉm cười
giơ ngón cái lên gật gù.
-
Cái
này đúng nghĩa câu ông bà hay nói mất mẹ thì bú dì nè. Nhưng mà nói nguyên buổi
rốt cuộc tại anh Gạo nói đưa chị về nuôi mới không thèm quan tâm học hành này nọ
chứ gì?
Chị An vênh
mỏ lên cười nguy hiểm.
-
Hông
phải, để kể nghe hết nè. Nhớ năm chị đang học lớp 10, hồi đó lớn trước tuổi nè…mẹ
chị bả thấy chị lớn lên tướng tá ngon lành rùi mà bả còn nhìn ngó nhà đất ba chị
để lại thành ra bả dẫn thằng con của bạn bả về làm mai, đòi hứa hôn sớm cho chị
với thằng đó, nhà nó cũng giàu á.
-
…
-
Anh
Gạo cưng nghe vậy nổi khùng lên đi ra đập cho thằng đó với ba mẹ nó một trận đuổi
khỏi nhà. Mẹ chị la làng gây quá trời, kêu chị là con bả bả có quyền, rùi gì mà
mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, gả chị cho con nhà giàu sung sướng chứ hông lẻ
theo nhà anh Gạo dân bụi đời, rùi sau bị cho đi làm đĩ, người ta nói ra nói vô
ai mà thèm cưới chị nữa. Hihi cái anh Gạo táng cho bả mấy cái chỉ thẳng mặt nói
“thằng nào dám nói ra nói vô đụng tới bé An tau chém chết mịe hết, không thằng
nào cưới thì tau cưới”. Hihi đó giờ anh Gạo cưng đâu có đánh phụ nữ mà vì chị bửa
đó lần đầu ổng táng phụ nữ xong nói vậy đó. Chị nghe xong khoái quá trời, từ đó
chị mày coi như ổng hứa cưới chị, quyết tâm lớn lên phải hốt cho được ổng. Hí hí…
Nó trợn tròn
mắt nuốt nước miếng cái ực lắp bắp.
-
Cái
này…cha nội nói ngu vậy? Mà có thiệt ổng nói vậy không à? Nghi lắm!
-
Hừ!
Hông tin mày kêu chị Hạnh mày lại hỏi đi, hùi đó có nó với con Bé Dẹo về chơi nữa.
Tụi nó nghe rõ ràng nha.
Nó nheo mắt
thở dài lầm bầm trong miệng.
-
Đậu
xanh! Không lẽ cha nội chơi ngu vậy ta. Hèn gì bị con nít dí…
Bốp!
Bà cô An
nghe nó lầm bầm trừng mắt đánh đầu nó cái bốp cong mỏ lên đắc ý.
-
Đó!
Tự anh Gạo cưng nói vậy chi, phải bắt ổng chịu trách nhiệm thui, ai biết gì đâuuuu.
-
Cái
này…em nói nghe nè bà chị. Anh Gạo người ta nóng lên nói vậy để đuổi mẹ chị đi,
để bênh chị…đâu có ý gì khác…mắc cái gì mới mười mấy tuổi đòi hốt người ta. Là
từ đó dí ông anh em tới giờ đó hả?
-
Hí
hí ý ổng sao kể ổng chứ. Ai bỉu tự nhiên nói vậy chi…ngu gì hông dí ổng, mê chú
muốn chết phải dí thuiii.
Nó thở dài
xoa xoa trán ngó ông anh tội nghiệp đằng xa, lỡ dại nói một câu chơi ngu chi
cho con gái nó nắm thóp.
-
Haizz
cha nội cả đời anh minh, lỡ lời một câu mà ngàn năm hối hận.
Bốp!
-
Hối
hận cái đầu mày á Mon, chú yêu của chị tự nguyện hen, hông có hối hận xíu nào
hen.
Nó ráng chấm
nước mắt thở dài thường thược.
-
Sao
mà không hối hận. Em đảm bảo sau bửa đó bị chị kiếm chuyện ổng khóc hết nước mắt
hối hận vô bờ bến. Nghe nói ông anh em tội nghiệp lắm, bị chị dí cho lên bờ xuống
ruộng chớ đâu. Khổ thân! Nói lỡ có một câu giờ đeo gông cmn luôn. Chậc chậc….
Chị An cười
khúc khích trừng mắt nó.
-
Bớt
ghẹo nghen Mon. Hừ…bộ cưng nói dí anh Gạo cưng sướng lắm dzị đó. Ảnh lên bờ xuống
ruộng thì chị mày cũng trầy vi tróc vảy nghen.
-
Chị
thì có cái gì mà trầy vi tróc vẩy? Hốt được ông chồng đẹp trai, phong độ, bản lĩnh
nè, giỏi giang, làm ăn ngon lành, em út cả đàn. Sướng muốn chết ở đó mà tróc vảy…tróc
chổ nào đâu? Giờ ăn ngon mặc đẹp, chị lớn trong nhà chớ ít ỏi gì.
-
Sướng
cái đầu mày á Mon. Hừ hừ biết chị mày phải giành ổng với biết nhiêu đứa con gái
hông? Toàn người đẹp ha, chân dài ha, vừa đẹp vừa giàu có luôn.
-
Thì
chị là người chiến thắng cuối cùng rồi than thở gì nữa?
-
Hừ
sao hông than? Biết khổ tâm cở nào hông Mon? Mày nghĩ coi năm bửa nửa tháng ổng
dẫn một đứa về lạng qua lạng lại trước mặt chị mày coi sướng hông? Mày hông biết
đâu, ảnh biết chị thích ổng thành ra suốt ngày tránh tránh né né, rùi làm đủ thứ
trò để xua chị mày ra khỏi đời ảnh đó. Nhiều lần ảnh cố tính cho chị bắt gặp ổng
ngủ với gái đó. Hừ hừ mà dễ gì xua nổi chị mày, theo ảnh từ hùi nhỏ xíu tới lớn
ảnh thở thui cũng biết trong bụng ổng nghĩ gì chứ ở đó làm trò với chị. Thấy hông…rốt
cuộc đâu thoát nổi tay chị. Hí hí.
-
Ờ…chúc
mừng bà chị nha, người chiến thắng.
-
Khổ
tâm muốn chết mới thắng đó Mon. Hừ…trong bụng thì thương người ta mà ngoài mặt
ra vẻ anh lớn đồ, lạnh lùng đồ. Nè ha ảnh kêu chị nhỏ tuổi quá mà cuộc sống ảnh
đen thui hà, dân bụi đời sống nay chết mai, kiếm tiền hông biết chừng nào đi tù
nữa, kiếm người khác bình thường đàn hoàng mà cưới, dính vô ảnh chi khổ.
-
Đó!
Người ta trút hết ruột gan rồi mà chị đâu có tha cho ổng.
Bốp!
Chị An lại
trừng mắt đánh lên đầu nó một cái tiếp tục nói.
-
Hừ
dễ gì chị mày tha ảnh. Trên đời này hông ai thương anh Gạo bằng chị nghen. Hihi
chị mày bám dính làm ảnh bày đủ thứ trò cũng vô dụng thành ra ảnh mới khai thiệt
quá khứ ảnh, kể chị nghe chuyện chị Vi. Còn la ảnh coi như có vợ rùi, đừng dí ảnh
nữa.
-
Hơ…rồi
cũng đâu có chịu thôi.
Chị An nhoẻn
miệng cười rực rỡ.
-
Hì
trước thì thích, mê ảnh thui. Biết chuyện chị Vi xong thì thương ảnh. Chị tự thề
trong lòng mình phải ở cạnh ảnh, nâng khăn sửa túi ảnh, chăm sóc ảnh…thương ảnh
luôn phần chị Tường Vi.
-
Tưởng
phải dùng từ thay thế chị Vi chứ.
-
Hì…hông
thay thế nha Mon. Thương chị Vi, nhưng chị biết trong lòng ảnh hông có coi chị
là người thay thế chị Vi đâu. Bé Dẹo cũng tâm sự nói chị vậy nè.
-
Rồi
chị làm sao ổng chịu cưới chị?
-
Hihi
cưng nghĩ có Bé Dẹo với mấy chị em tốt quân sư phụ chị tính kế thì anh Gạo cưng
thoát nổi hông? Nhất mà con nhỏ Bé Dẹo đó…nó gài ảnh khai thiệt cũng thích chị
mày từ hồi chị bỏ ra ngoài thuê trọ lận. Bửa đó ảnh đi công chuyện xong nhậu sĩn
quá trời đi hông nổi, hông biết gì luôn mà cứ đòi chạy đi kiếm chị về cho bằng được,
ai chở ảnh về cũng hông chịu. Hihi Bé Dẹo nó đi kêu chị qua đón ảnh, nhờ vậy mới
gài ảnh khai thiệt cũng thương chị, nhớ chị. Ảnh nói có nhà có cửa có người thương
tự nhiên chạy ra ngoài ở chi, rùi kêu hông có chị ở nhà thấy thiếu thiếu, nhớ
chị mày. Hí hí…
-
Haizz
thêm một ca chơi ngu của ông anh mình. Khổ thân!
Chị An cười
khúc khích cong miệng lên, mắt lộ rõ vẻ đắc ý vô đối.
-
Hí
hí bửa đó chị vui quá trời quá đất. Biết lòng ảnh cũng thích chị. Xong…
Mắt bà cô híp
lại hơi nguy hiểm.
-
Xong
Bé Dẹo kéo mọi người về, bỏ ảnh cho chị lo. Rùi cái…
Nó ngừng thở
giật nhẹ trong bụng.
-
Rùi
cái chị mày đâu có thèm chở ảnh về nhà. Chị mày đưa ảnh vô khách sạn…hốt ảnh luôn.
Nó giật nảy
mình lắp bắp.
-
Hốt…hốt
là sao?
Bà cô An liếm
liếm môi cười tươi, không có chút đỏ mặt mắc cỡ gì hết vểnh cặp môi yêu nữ lên.
-
Thì
đúng nghĩ đen luôn đó. Hí hí bửa đó lần đầu tiên chị mày biết mùi trai á Mon.
Nó run rẩy trợn
mắt chỉ tay vô mặt bà cô cười hả hể bên cạnh.
-
Chị…chị…con
gái con đứa…dám…dám hấp diêm anh của em. Quá thể rồi quá sức thể rồi.
Chị An cười
rung người gạt tay nó xuống liếm liếm môi.
-
Bình
tĩnh em trai. Chị nói mày biết…vụ đó Bé Dẹo của cưng xúi chị đó. Nó kêu hốt ổng
đi, gạo nấu thành cơm đi có gì nó tính cho chị hí hí.
-
Ặc!
Nó trợn trắng
mắt á khẩu không nói nên lời, run rẩy nghiến răng ken kén phẫn nộ vô cùng tận.
-
Cái…cái
bà cô này, yêu tinh yêu nữ. Mới bây lớn chơi ngu, con gái con đứa xúi bậy xúi bạ.
Rất là đáng đánh sưng mông!
Chị An cười
khúc khích vỗ vai nó.
-
Hí
hí anh Gạo mày còn bị con nhỏ bày trò thì mày nghĩ từ nhỏ tới lớn cưng thoát nổi
nó hông Mon? Mày lạ gì nó hở Mon?
Nó siếc chặt
tay vo đầu bức tóc ráng nặng giọt nước mắt phẫn hận dùm ông anh rồi thở dài bất
lực.
-
Haizz
số trời đã định. Tội nghiệp cái thân già ông quá ông Gạo ơiii. Ớ mà ổng biết không?
-
Hí
hí hông biết, sau này cưới chị mới khai thiệt ổng biết.
-
Phải
không à? Quần con gái người ta à nhầm bị gái quần cho cả đêm không lẽ không biết.
Bốp!
Bà cô đánh vô
đầu nó trừng mắt.
-
Ăn
với nói. Gái đâuuu, chị mày quần chớ gái đâuuu. Hí hí bửa đó ảnh hông biết chị đâu.
Tại mấy đứa nó hùa nhau đẩy anh Gạo cưng sĩn quắc cần câu hết nhìn ra ai rùi. Có
con Hạnh, con Ánh với chị…ủa quên người này giờ chưa nói được. Hihi bả bỏ thuốc
anh Gạo cưng…tỉnh tỉnh mơ mơ sao mà biết hí hí.
Nó rớt nguyên
cái cằm thiếu điều cắm luôn đầu xuống đất trợn trắng mắt.
-
Cái
gì? Thuốc…thuốc gì nữa?
-
Thuốc
đó đó hihi.
Bà cô cười
khúc khích nói nhỏ vô tai nó rồi cười tươi rói…mặt lộ rõ vẻ đắc ý của một bà cô
yêu nữ chiến thắng.
-
Quá
trời quá đất rồi. Nguyên đám con gái mới bây lớn…học gì không học…Đáng ăn đòn sưng
đít hết!
Nó nghiến răng
ken kén nghĩ tới một trong số người bày trò còn có Bé Dẹo của nó, hết sức nói nổi,
mà hồi đó bà cô đâu có bao nhiêu tuổi. Càng nghĩ nó càng bực mình, càng nghĩ càng
buồn cười thương cảm cho ông Gạo. Đàn ông đàn ang, già đời bản lĩnh không ngờ có
ngày bị mấy đứa con gái tính kế gài cho lọt hố mất mịe đời trai. Nó là nó chưa
hỏi tới chuyện tình cha nội Xí với chị Hạnh đâu, đảm bảo mấy cô nàng quân sư
trong đó chủ mưu là bà cô Bé Dẹo cũng gài ổng chứ đâu, tới ông Gạo còn không
thoát thì nói chi tới cha nội nham nhở mất nếch đó, có khi ổng nằm thẳng cánh
ra chủ động nhảy hố mấy cô nàng đào chớ khỏi mất công dụ. Nó yếu ớt ngó bà cô
xinh đẹp bên cạnh tiếp tục ráng lên tiếng.
-
Vậy
ổng không biết rồi sao chịu cưới chị?
Chị An le lưỡi
cười hì hì.
-
Chị
mê ảnh quá trời…hốt được một lần cái quen mùi xúi mấy đứa gài ổng nữa.
-
Cái
gì? Chị…chị…tụi chị quá đáng, cái thân ổng tàn rồi một lần chưa chịu thôi hả?
-
Hí
hí!
-
Rốt
cuộc gài anh của em mấy lần nữa! Hừ…
-
Hai
lần.
Nó nuốt nước
mắt ngó mắt lên trời thở dài.
-
Anh
Gạo ơi là anh Gạo. Bản lĩnh một đời bị gái trẻ nó gài tới ba lần. Hết cứu!
-
Hihi
lần cuối bị ảnh tỉnh bất tử phát hiện á, hông là hốt chú yêu tiếp rùi.
-
Hay
quá! Rồi chắc bị đòn cả đám chớ gì?
Chị An le lưỡi
cười khúc khích cong cong cái mỏ yêu nữ lên.
-
Thì…thì
bị bị ổng la quá trời, mắc cở với khó xử nữa.
-
Mấy
người mà cũng biết mắc cở với khó xử? Rồi sao?
Nó bỉu môi
khinh khỉn, chị An nhún nhún vai.
-
Sao
gì nữa? Bửa ảnh tỉnh nửa chừng chị mày nhanh chân chạy mất tiêu. Xong chị với
con Hạnh, con Ánh dẫn theo Bé Dẹo trốn ra HN luôn hihi.
-
Ái
chà! Bỏ nhà đi trốn tập thể à? Hay ho nhễ?
-
Ảnh
với mấy ổng đi kiếm quá trời. Cả tháng sau ảnh méc ba nuôi anh Mít cưng, ba la
quá trời đuổi cổ tụi chị đi về. Hihi mà có mấy đứa nó về hà, chị mày với con Hạnh
đi trốn tiếp.
-
Rồi
mắc gì không chịu về, không lẽ ổng ăn thịt chị?
-
Thì
ảnh đi kiếm, nói chuyện đàn hoàng, dỗ chị về. Mà chị hông muốn về, trốn về nhà
mới dì út chị trốn.
-
Sao
kỳ vậy? Dám làm chuyện tày trời thì mắc gì trốn, hiên ngang về chứ?
Chị An mỉm cười
lắc đầu.
-
Tại…tại
chị có bầu.
-
Khục!
Nó rụng rời
tay chân lắp bắp…
-
Có…có
thiệt hả?
-
Hì
có thiệt. Hihi bộ mày hông nhớ bé Dâu nhà chị nhiêu tuổi hả? Hông để ý nó lớn hơn
năm ảnh cưới chị mày hở?
Nó vuốt mồ hôi
lạnh lẩm nhẩm tính toán, đúng là bé Dâu con ông Gạo lớn hơn năm ổng cưới bà An
một tuổi.
-
Ờ
nghĩ lại thì đúng nhỉ. Là đi trốn để chờ đẻ đó hả? Ổng biết không?
-
Hông
biết. Hì thương ảnh thì thương, muốn cưới ảnh thì muốn. Mà chị hông muốn ảnh chấp
nhận chị vì chịu trách nhiệm cái thai.
-
Haizz
tào lao mía lao. Con gái mấy người thiệt là suy nghĩ quá nhiều. Rồi rốt cuộc ra
sao?
Chị An nhoẻn
miệng cười im lặng như đang nhớ lại những ngày tháng cũ, hồi lâu mới nhẹ giọng
cười hạnh phúc.
-
Thì
nhờ Bé Dẹo với mấy chị em tốt tụi nó thông não ảnh, nhất là con Bé Dẹo. Rồi cả
năm chị hông về…tự ảnh suy nghĩ kỹ, tự ảnh nhớ chị…đi kiếm đưa chị về. Lúc đó
chị đẻ con Dâu rùi. Hì thiệt ra ảnh hông kịp chấp nhận thì chị cũng tính về, Bé
Dẹo với dì út chị nói làm gì làm phải cho con Dâu nó có cha, hông có được để
con nhỏ lớn ảnh hưởng tình cảm ba con. Hồi đó chị mày còn trẻ mà, cũng cứng đầu,
sợ ảnh suy nghĩ nhiều, tính nói ảnh biết đẻ con Dâu rùi, còn chị thì thui…đi tránh
ảnh tiếp.
-
…
-
Mà
trời phật thương, ông già đó suy nghĩ kỹ chịu mở lòng với chị. Ảnh đi kiếm chị
trước…chịu nhận cũng thương chị. Hihi ảnh nói thôi thì về theo ảnh chứ nhỏ lớn ở
với ảnh rồi đi trốn hoài ảnh xót, chừng đó chị mới nói ảnh biết có con rùi.
Nó thở phào
nhẹ nhõm như người trong cuộc, tuy vài lời kể thôi nhưng nó nghe Bé Dẹo nói
chuyện tình bà cô này dí ổng thực ra không chỉ bấy nhiêu chuyện, cũng đấu trí,
cũng xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều tình huống khốc liệt phức tạp không hề thua
chuyện của nó với Bé Dẹo chút nào.
-
Phù!
Cũng biết đường quay đầu. Rồi ảnh biết chị có con ổng nói gì không?
Chị An nhoẻn
miệng cười, ánh mắt nhìn về phía ông Gạo trở nên nhu hòa hơn.
-
Hì…chú
xoa đầu chị kêu khờ hết sức. Rùi nói thôi thì về làm đám cưới. Vậy thui hà, hông
có lãng mạn gì hết trơn.
Nó vừa bực mình
vừa buồn cười nhìn bà cô hạnh phúc trước mắt, lọt hố mấy cô nàng thì cũng lọt rồi,
bị dí tới chết cũng xác định rồi, suy nghĩ trong lòng cũng lộ rồi, con thì ra một
cục trắng trẻo xinh đẹp không thua ba mẹ rồi, giờ không cưới chứ đòi cha già Gạo
lãng mạn gì nữa. Còn cha nội Gạo mong chờ ai tốt hơn bên cạnh nữa, chân dài
xinh đẹp nào nữa, tìm ra người xinh đẹp chân dài, tính cách tốt hơn bà cô An nói
thiệt không có mấy người đâu, riêng cái ngoại hình này mà lên đồ đàn hoàng, tính
hết tất cả những người là con gái nó từng tiếp xúc qua thì khó có người so sánh
bằng, dữ lắm đem được ca sĩ MiA hay Hải Âu lớn vài năm nũa ra so, tất nhiên phải
trừ Bé Dẹo ra rồi, ai kêu đi mất nên mất quyền so sánh.
-
Rốt
cuộc cũng viên mãn vừa lòng chị đẹp nhễ. Mua một tặng hai…hả dạ chớ gì?
-
Hihi
ừa! Vui nhất là ảnh chấp nhận chị trước, rùi ba con nhận nhau trước khi con Dâu
nó lớn. Hì hì…
Nó bật cười
duỗi chân ngả đầu ra vách gỗ sau lưng thở hắt ra.
-
Hên
cha già mở lòng đúng lúc đó. Chứ tính chị với thêm mấy bà cô kia toàn xúi bậy…lỡ
để bé Dâu nó lớn thêm xíu mà không có ba, tội nghiệp nó.
-
Hì
ừa! Nhà toàn người mồ côi, chị hiểu mấy ảnh nhạy cảm chuyện con nít không ba không
mẹ mà. Chị tính chờ con Dâu nó cứng xíu, tâm lý chị bớt suy nghĩ linh tinh thì đưa
nó về rùi tính tiếp. Hì nhưng trời thương, chú yêu chịu thua chị mày trước. Hí
hí…
Nó lắc đầu bó
tay.
-
Hết
nói nổi. Đẻ một cục rồi mà cũng thắng với thua. Hai người à không nguyên nhà cùng
thắng. Có mấy bà cô Bé Dẹo là đáng bị đòn, mới mười mấy tuổi đọc ba cái tiểu
thuyết rồi xúi bậy, mém gây hậu quả nghiêm trọng chứ ở đó mà cười.
Chị An vui vẻ
duỗi người cho đỡ mỏi, nói chuyện cả buổi không mỏi mới lạ, nhưng nụ cười hạnh
phúc và ánh mắt dịu dàng cô nàng chưa bao giờ tắt, không hề rời khỏi bóng lưng ông
Gạo được lâu. Nhìn kỹ lại thì bà cô thực sự rất hợp với ông Gạo, tính ra ngoài
cái tuổi thì ông Gạo còn trẻ chán, phong độ ngời ngời, nói đúng hơn ổng đang độ
tuổi hoàng kim của đàn ông, còn chị An thì trẻ trung xinh đẹp nhưng biết suy
nghĩ, trưởng thành, biết lo toan mọi việc trong nhà, hậu phương vững chắc cho ông
Gạo, riêng việc bao dung, chấp nhận, thông cảm cho quá khứ cũng như cuộc sống của
ổng, kiên nhẫn, quyết tâm bên cạnh ổng bất chấp khó khăn, bất chấp rất nhiều người
ghé qua đời ổng thì nó nghĩ chưa chắc chị Tường Vi nếu còn sống sẽ làm tốt hơn
chị An. Hai mươi năm chị Vi rời ông Gạo đi, ngần ấy năm chị An gắn bó đồng hành
cùng ổng, chăm lo mọi thứ sau lưng ổng…bấy nhiêu thời gian đâu phải ai cũng làm
được, đâu phải chỉ là con số. Người thấu hiểu ổng nhất không phải Bé Dẹo, không
phải bất cứ ai khác trong số anh em ổng mà là chị An, cô gái trẻ hơn ông Gạo rất
nhiều nhưng cũng là mảnh ghép phù hợp nhất dành cho ổng, về ngoại hình về tính
tình và về mọi thứ trong suốt nhiều năm qua. Cuộc sống ngày đó quá nhiều chuyện
xảy ra, quá nhiều khó khăn thậm chí là máu và nước mắt đổ không ít. Nhưng hiện
tại tuy không ai nói được tương lai nhưng ngay chính lúc này, trước mắt mọi thứ
đều gần như viên mãn. Vợ đẹp con ngoan, nhà có xe có, tiền có, anh chị em đều có
cuộc sống đầy đủ hơn, ổn định vui vẻ đàn hoàng, cũng chẳng còn quá nhiều tranh đấu
hay nhuốm màu u tối. Chỉ là bức tranh đầy màu sắc này vẫn thiếu đi vài người
quan trọng trong nhà, vắng đi màu đỏ của hoa Tường Vi, vắng đi màu trắng tinh
khôi của hoa cúc trắng…không còn màu hoa ấy…nó không biết mình tồn tại ở vị trí
nào, cho tới lúc này dường như nó vẫn là một người bên lề, từng bước nhìn ngắm bức
tranh cuộc sống của đại gia đình này, từng chút làm quen với màu sắc của riêng
mình…làm quen với tất cả mà không còn màu trắng của loại hoa yêu thương ấy.
“Chị à! Không
có em…nhiều chuyện vầy làm sao anh hoàn thành một mình trọn vẹn hả cô nương…”