Đà Lạt của những ngày sắp giáng sinh, trời lạnh đến run người.
Trời đổ cơn mưa phùn từ buổi sáng sớm. Em ngồi sau lưng run rẩy, tay siết chặt
lấy eo nó. Cố gắng chống chọi lại cái lạnh tái người của Đà Lạt, tóc, vai áo nó
lấm tấm những hạt mưa phùn. Lần đầu tiên được đón một cơn mưa phùn của Đà Lạt
vào mùa giáng sinh, lung linh, huyền diệu. Em tinh khôi trong chiếc váy trắng của
ngày nào còn bên cạnh nó. Hôm nay...không phải là giáng sinh, hôm nay nó và em
cũng có mặt ở Đà Lạt...không phải như lời hẹn của mấy ngày trước cùng nhau đón
giáng sinh Đà Lạt trong hạnh phúc...
Hôm nay không phải ngày hạnh phúc...hôm nay là ngày lần đầu
tiên nó mặc áo vest, chở em trên chiếc xe máy cũ...đến nơi mà em sẽ làm lễ
thành hôn theo người ta về bên ấy. Hôm nay...không phải là ngày hẹn hò...hôm
nay là ngày chia tay...Hôm nay không phải là ngày ngọt ngào...hôm nay là ngày
em nuốt nước mắt đến nhà thờ làm lễ thành hôn...Hôm nay sau lưng nó trong chốc
lát nửa không phải là người yêu nó...hôm nay sau lưng nó...trong chốc lát nửa
em sẽ là vợ của người ta.
Đà Lạt buối sáng sương phủ mờ trên những con đường...Nó mìm
cười chở em trên con đường mộng mơ, gió lạnh lùa vào cứ như muốn cắt da cắt thịt.
Em vẫn ngồi sau lưng ôm nó thật chặt hết mức có thể....Người ta vẫn cố gắng tổ
chức lễ cưới thật nhanh, thật gọn để đưa em về bên ấy, người ta sợ kéo dài em
và nó sẽ đổi ý, người ta sợ em và nó sẽ lại bên nhau bất chấp tất cả. Lễ thành
hôn được vung tiền thật nhiều để được tổ chức thật nhanh...Và hôm nay nó đang
đưa em đến nhà thờ, một nhà thờ nhỏ nằm sâu giữa những cánh rừng thông. Một đám
cưới sẽ có rất ít khách được quyền đến dự, một đám cưới mà cô dâu sẽ không mặc
áo cưới, sẽ không cầm hoa và sẽ không có người mẹ ấy tham dự.
Nó cố chạy chậm hết sức có thể...thi thoảng em khẽ nhắc...
-
Chạy chậm thôi anh...
-
Mỗi lời nhắc của em..làm tim nó như thắt lại. Em cũng muốn cố
níu kéo thời gian còn bên nhau...thêm dc giây nào, thêm được từng mét đường
nào...là hạnh phúc bấy nhiêu đó. Mấy ngày nay em của nó khóc hết nước mắt, mấy
ngày nay hai đứa không rời nhau một bước mặc cho ngta tổ chức lễ cưới làm gì
thì làm....hết khóc rồi lại lao vào nhau, hết yêu nhau rồi lại ôm nhau thật chặt,
lại lảm nhảm những lời dặn dò, những lời hứa hẹn, những lời yêu thương.
Căn nhà thờ nhỏ cũng hiện ra trước mắt...em run người bấu chặt
lấy tay nó...líu ríu như đứa con nít lần đầu tiên xa cha mẹ, run rẫy như chú
chim non lần đầu tiên phải rời tổ ấm. Nó dừng xe lại trước nhà thờ...giờ làm lễ
hình như đã sắp bắt đầu. Người ta chỉ còn chờ cô dâu đến mà thôi. Khách khứa đã
đến đông đủ thì phải, chủ yếu là vài người bạn, vài người lớn không thể thiếu
trong lễ cưới, tất cả họ đều không biết gì ngoài nó, em, Hân, chị, anh Phong,
ông Kha, chị Tiên, anh Huy và Quang, thằng đầu ngựa, Tiến...Họ vẫn tưởng rằng
nó chỉ là người bạn và đang giúp chủ rể đưa cô dâu đến lễ thành hôn. Nhỏ Hân,
chị, anh Phong, ông Kha và chị Tiên đã có mặt từ sớm...đứng lặng nhìn nó ái ngại.
Đỡ em xuống xe đưa em đến gần ba em...nó mĩm cười gật đầu quay lưng bước vào
trong tìm một góc trong thánh đường rồi ngồi xuống im lặng. Chị và nhỏ Hân ngồi
xuống cạnh nó...chẳng ai dám nói gì trong lúc này....nhỏ Hân khẽ chùi nước mắt....chị
im lặng thở nhè nhẹ tay khẽ nắm chặt tay nó....Nó thì vẫn mĩm cười...thật khó
khăn để ngồi được ở đây...tận mắt nhìn người yêu mình làm lễ thành hôn...nó
cũng không hiểu nó lấy đâu ra cái dũng khí điên rồ này nửa..nó chỉ biết rằng...nó
phải ngồi đây..để mỗi khi em quay lưng sẽ được nhìn thấy nó.
Tiếng chuông thánh đường vang lên...người ta đều đứng dậy để
làm lễ...nó ko phải là con chiên ngoan đạo..nhưng nó vẫn đứng dậy khoanh tay nhắm
mắt. Nếu dc..nó thầm cầu xin thiên chúa hãy che chỡ cho em, hãy ban cho em và
nó có đủ sức mạnh để vượt qua nỗi đau này, vượt qua mười năm dài đằng đắng phía
trước và nếu được xin ngài cho em và nó rồi sẽ gặp lại nhau....Người ta cầu
nguyện, người ta làm lễ xong...người ta lại tổ chức tiệc nhẹ ngay tại sân nhà
thờ, tiếng nhạc, tiếng cười đùa vang lên nhè nhẹ. Nó đứng một góc lặng nhìn tất
cả, tay nó vẫn giữ trong túi quần để tránh cho người ta nhìn thấy sự xúc động của
nó. Đôi môi nó mĩm cười nhìn em từ phía xa...Em phải chào hỏi mọi người...nhưng
nó nhìn thấy rõ rằng đôi mắt em luôn hướng về góc nhà thờ nơi nó đang đứng....Một
không khí hạnh phúc, rộn rả tiếng cười....nhưng trong đó đang có vài khoảng lặng...đâu
đó...có hai con người nhìn nhau từ xa.
Rồi buổi lễ cũng kết thúc nhanh chóng. Người ta lục đục lên
xe để trở về Sài Gòn. Chỉ một vài người không đi cùng....trong đó tất nhiên là
có nó. Nó đứng từ phía xa...nó nhìn thấy em bật khóc khi bước vào trong xe hoa,
nó nhìn thấy ánh mắt em ngỡ ngàng, hoảng sợ cố nhìn về phía nó....Nó nhìn thấy
rõ ràng tất cả nhưng đành phải chôn chân tại chỗ nhìn chiếc xe hoa lạnh lùng chạy
ngang qua...Sau lưng nó, những người bạn đang đứng im lặng nhìn...nó đứng đó
nép vào gốc cây nhìn theo đoàn xe từ từ dần xa...mất hút sau những con đường
quanh co giữa rừng thông già heo hút........nó ngồi xuống góc thông bên cạnh,
mĩm cười.... Đà Lạt chìm trong cơn mưa phùn...
....xe hoa đi về đâu...đưa người yêu tôi đi chốn nao
đưa người yêu tôi đi chốn nao...để mưa rơi trắng đêm
lỡ làng rồi ai hiểu hỡi em...
...cơn mưa rơi thật lâu, cho tình ta tan theo bể dâu
tìm yêu thương trong mắt nhau
...tôi hiểu rằng lòng em rất đau
....Còn đâu nửa ngày nao tiếng cười,
Còn đâu nửa những chiều bước đi bên người
...giờ xe hoa đã xa, còn mình tôi xót xa
....thà ngày xưa đừng nên dối lòng, để ngày nay âm thầm bước
đi theo chồng
...giờ không ai nhớ mông...
...tôi lỡ tình đi giữa trời đông....
...ngày
em đi...nước mắt...lăn dài...
Thì hiện tại
Tiểu thư ngốc à...thật khó để anh hoàn thành phần hồi ký
này...nhưng hôm nay anh đã hoàn thành nó rồi đó. Phần hồi ký dành cho em, có những
giọt nước mắt lăn dài mỗi lần anh viết về em đó. Em có cho rằng anh yếu đuối
quá không?
Mới đó mà đã hai năm trôi qua rồi. Hai năm dài so với nổi nhớ
em nhưng lại chỉ là khoảng thời gian ngắn so với đời người. Em đã biến mất khỏi
anh cũng như chính anh biến mất khỏi em để cùng nhau giữ lấy lời hứa hẹn ngày ấy.
Mười năm đúng là quá sức so với tuổi trẻ của chúng mình em nhỉ. Anh đang tự hỏi
liệu trong hai đứa mình ai sẽ là người bỏ cuộc trước nhỉ....nhưng anh lại không
muốn chút nào vì giờ này anh biết mình càng yêu,càng nhớ em nhiều hơn hai năm về
trước.
Anh không biết giờ em đang làm gì, anh không biết em đang sống
tốt hay không...anh chẳng thể tìm thấy em mặc dù anh đã đang cố gắng...Em có đọc
được hồi ký này chưa hả tiểu thư? Em có nhận ra anh không hả người yêu lạnh
lùng kia...hãy cho anh một tín hiệu nào đó đi em, một câu nói, hay một điều gì
đó để anh biết rằng em ổn được chứ....Anh chỉ cần điều nhỏ nhoi đó thôi...để
anh an tâm mà cố gắng thực hiện lời hứa của hai đứa mình...
Còn 8 năm nửa thôi....ngày hẹn nhau cũng không còn quá xa
đúng không em. Phù! Anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn nửa rồi...chứ 8 năm sau em
quay về mà anh chưa làm được gì thì tiểu thư sẽ giận anh dữ lắm đúng ko. Anh
không biết cuộc sống trong 8 năm nửa trong hai chúng ta sẽ có những thay đổi
gì, sẽ có những chuyện gì xảy ra....nhưng anh muốn em hãy hứa với anh rằng dù mọi
thứ có ra sao đi nữa hãy sống thật tốt, hãy hạnh phúc nếu em yêu một ai đó khác
anh, anh sẽ không giận em đâu, anh cũng sẽ tự cho mình những cơ hội, em cũng vậy
nhé...xin hãy sống tốt, vì anh..em hãy cố gắng thật nhiều để có được hạnh
phúc...8 năm nửa trở về, nếu em đã có hạnh phúc vì anh sẽ vui...còn nếu em chưa
tìm được hạnh phúc...thì đừng lo nhé..đã có anh sẵn sàng bên cạnh tiểu thư rồi
nè...sướng nhé...ưu tiên em nhất rồi đó...
Anh không phải con chiên ngoan đạo như em...nhưng anh sẽ vẫn
mong chúa sẽ để em đọc được những lời này của anh và thêm mạnh mẽ để tiếp tục sống
tốt, đừng có để mình bị tổn thương biết chưa, anh đang cố gắng để làm, cố gắng vượt qua những tổn hại sức khỏe..anh hứa anh sẽ ổn, anh sẽ tốt...Hãy cho anh một tín hiệu em ổn
nhé...8 năm..nhớ đó...8 năm nhé tiểu thư. Anh yêu em!
p/s
All: Cảm ơn các bạn đã đi cùng M cho đến ngày hôm nay...một câu chuyện
kỳ cục và hoang đường đúng không nào. Với những người bạn (cũ, bạn học)
của M...các bạn đã biết được cuộc sống thật bên ngoài lớp học của M rồi
đó...hãy mĩm cười khi gặp mặt thằng M này nếu bạn hiểu M nhé
....Với
những ai nghi ngờ hồi ký này xin đừng nói làm gì nửa. M không có gì để
chứng minh sự thật đâu, đó là lí do M im lặng...đành phải để mọi người
chờ đến 8 năm nửa để kiểm chứng sự thật...vậy nhé ! Cũng đừng ai thắc mắc vì sao M không liên lạc được, nếu làm được thì M chẳng cần ngồi đây viết hồi ký đâu :)