Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 138)

 


-        Mấy năm trời anh không về thăm…con em mày buồn mấy anh nhiều lắm hả?

-        Dạ…em…

-        Nói thiệt!

-        Dạ lâu lâu tủi thân giận anh 2 chút xíu hà…hì nhưng em hiểu nên hông buồn đâu anh.

Gã trung niên đổi điếu thuốc sang tay trái rồi dùng tay phải đưa qua xoa lên tóc chị Vân, nụ cười gã vừa dịu dàng nhưng cũng vừa như ái náy. Khói thuốc trắng vờn quanh mặt người nhạt dần vào gió như một cách che đi những khóe mắt đo đỏ vì cay.

-        Mấy năm qua khổ cho mày rồi.Anh xin lỗi!

-        Hì…anh!

Người phụ nữ khóc òa được bàn tay to lớn, thô ráp kéo lấy đầu vào ngực mình, nó và chị An thở hắt ra nhìn nhau rồi mỉm cười. Ngày bây giờ hai con người ấy dường như đang trở lại nhiều năm về trước, chị Vân chỉ là cô gái nhỏ khóc nhè ấm ức, tủi thân và gã chỉ là kẻ làm anh vỗ về đứa em mình. Cứ vậy chẳng ai nói gì, không an ủi, không nói lời dỗ dành…mọi người đều im lặng cho người phụ nữ tha hồ trút hết cảm xúc. Nó cũng im lặng nhâm nhi khói thuốc và những suy nghĩ riêng mình, thi thoảng ánh mắt nó lướt nhanh về bóng lưng gầy của gã đàn ông tên Hưng lọt thỏm giữa đám đông người đằng xa. Gã đàn ông đó chỉ nhìn về phía này một chút rồi ngửa mặt lên trời nốc liên tiếp vài ba ly rượu, gương mặt gã như chẳng hiện lên cảm xúc gì rồi quay sang chổ khác. Tuy nhiên thoáng giây lát ngay khi gã quay đi hình như khóe miệng hơi nhếch lên, ngồi không xa nhưng cũng không gần, chẳng biết gã đang cười hay sao nữa.

Điếu thuốc trên tay ông Gạo tàn từ bao giờ, nhưng ổng vẫn kẹp chặt trên tay. Chợt chị Vân ngẩn đầu lên quẹt nước mắt rời khỏi vai ông Gạo sụt sùi lên tiếng.

-        Chị Vi ở đâu anh?

Ông Gạo quăng tàn thuốc xuống chân, tay phất nhẹ vai áo đã ướt vì nước mắt nhìn chị Vân cười nhẹ.

-        Thằng Long nó đưa chị Vi mày về chôn đất nhà con Khanh dưới Lạc Dương.

Nghe xong chị Vân tròn mắt.

-        Trời đất! Thì ra ảnh đưa chị Vi về chung thành phố mình, vậy mà hồi trước em với anh Hưng kiếm nhà chị Khanh thử nhưng hông có tin tức gì hết.

-        Nhà cũ chị Khanh mày bán rồi đi mua đất bà con nó dưới Lạc Dương lận, trốn tuốt trong rừng rú, thay tên đổi họ lấy gì vợ chồng mày kiếm được tụi nó.

-        Hic em nghi đúng mà anh Hưng hổng tin em, toàn đi hỏi thăm mấy ông bạn cũ của anh Long, xuống nhà cũ anh Long hoài mà hỏi hông ra. Ông Long ôm chị Vi đi xong tự nhiên bà Khanh cũng mất tung tích là em nghi rùi. Mà sao anh kiếm ra ảnh chỉ trong Lạc Dương được hay vậy, trong trỏng vắng hoe à.

-        Đm ai cũng nghi con Khanh nó thông đồng thằng Long, nhưng tụi nó cố tình giấu tung tích, cắt hết liên lạc anh em bạn bè lấy gì kiếm. Thời anh em mình hồi trước đâu phải như bây giờ di động mạng mẽo này nọ, chỉ cần cố tình không thư từ liên lạc thì hai đứa nó về ở ngay thành phố cũng khó kiếm chớ đừng nói dạt về dưới Lạc Dương.

Vừa nói ông Gạo vừa đưa tay qua vỗ đầu nó.

-        Nhờ vợ chồng thằng nhóc này chịu khó đi kiếm ra chổ chị Vi mày nằm đây.

Nghe ông Gạo nói chị Vân cười nhẹ nhìn qua nó, đôi mắt đo đỏ vì khóc còn chưa ráo nước mắt.

-        Sao hay vậy Mon? Anh em nhà anh Gạo đông đảo kiếm quá trời hông thấy mà cưng kiếm giỏi vậy?

Nó nhún nhún vai phất tay.

-        Bé Dẹo kiếm, duyên số của bà cô đó…không phải công em. Túm lại hay không bằng hên thôi…

-        Hì chắc chị Vi phù hộ rùi. Coi như nhờ cái hên của vợ chồng cưng mà giúp vợ chồng chị mày tâm nguyện biết nhiêu năm trời.

Nó lại phải đưa tay lên hờ hững phất phất.

-        Thôi…coi nín khóc trang điểm lại cho đẹp đi, chứ người đẹp mà mắt mũi tèm lem mất mặt quá haha…

-        Hừ! Cái thằng nhỏ này…dễ quê nghen cưng.

Chị Vân bỉu môi đánh nó một cái rồi quẹt quẹt nước mắt nhìn ông Gạo.

-        Anh! Em muốn qua thăm chị Vi, à anh Long với chị Khanh nữa.

Ông Gạo xoa đầu chị Vân.

-        Để mai mốt tau sửa xong mộ chị Vi mày đàn hoàng rồi qua đốt nhang, giờ đang làm dang dở trời cũng tối rồi mò vô trong đó làm chi. À thăm thì thăm chị Vi mày, đốt nhang xong sau này muốn tưởng nhớ thì tưởng nhớ, còn gặp anh Long chị Khanh mày thì thôi.

-        Hic…sao vậy anh?

Ông Gạo trầm ngâm một hồi rồi thở dài.

-        Thằng Long giờ không phải anh Long mày ngày trước nữa, nghe thằng Mon nói giờ nó ba trợn lắm. Trốn tuốt trong đó thì mày biết nó không muốn gặp lại anh chị em nữa rồi.

-        Hic…nhưng mà anh Hưng nhà em…

-        Nó quyết tâm cắt đứt hết thì tụi mày kiếm nó làm cái gì. Thôi để yên cho vợ chồng nó sống…hai đứa nó cũng giống vợ chồng mày đó Vân. Nói vui thì thằng Long nó gác kiếm quyết liệt hơn thằng Hưng nhà mày…Hưng nó còn liên lạc, gặp gỡ anh em chứ thằng Long coi như cắt đứt hết.

-        Hic…

-        Phù…gần hai chục năm rồi chứ ít ỏi gì. Chuyện thì cũng qua, thôi cứ để yên cho vợ chồng anh Long mày sống cuộc đời nó muốn, anh em mình đi gặp nó rồi nói cái gì bây giờ? Đéo ích lợi gì hết, thậm chí chỉ tổ thêm lo nghĩ. Giờ vợ chồng thằng Long nó sống đéo khác vợ chồng mày, bao nhiêu năm qua chuyện cũng nguôi ngoai, mỗi thằng có cuộc sống riêng…không gặp tốt hơn. Haha mà tau chắc cú nó cũng không muốn thấy mặt thằng Hưng chứ đừng nói tới chắc gì nó còn nhớ mặt mày.

Chị Vân xụ mặt cắn cắn môi.

-        Anh nói sao chớ em cũng một thời tán ổng chứ bộ, hông lẽ gặp hỏi thăm xíu cũng hông được…ủa khoan nghen, anh nói vợ chồng ảnh…ủa anh Long cưới ai? Đừng nói em…

Ông Gạo và chị An tủm tỉm cười nhìn chị Vân.

-        Thằng Long nó đưa chị Vi mày theo về chôn đất nhà con Khanh thì mày nghĩ nó cưới ai? Hà hà thằng Long nó cưới chị Khanh mày rồi đẻ nhỏ con gái trước mày với thằng Hưng nhá.

Bà cô Vân chun mũi cắn môi rồi đánh ông Gạo một cái.

-        Hứ! Em ngay mà, anh Long hông canh tranh được chị Vi với anh là đường nào cũng bị bà Khanh hốt à. Hừ hừ…công nhận chị Khanh bả kiên trì theo anh Long ghê thiệt đó.

-        Hà hà thằng chó đó cửa nào chơi lại anh mày.

-        Tự hào quá ha, vợ ngồi kế đó nha anh.

Ông Gạo bật cười đưa tay vuốt ve tóc chị An, riêng khoản kiên trì trong tình cảm này thì ở đây không ai so được với bà cô An, dí ông Gạo từ nhỏ tới lớn.

-        Thôi nói chung nhiều năm rồi, mỗi người một cuộc sống. Vợ chồng mày không nên thăm viếng gì sấc, đừng có để nặng chuyện cũ trong bụng nữa, cứ để yên cho hai đứa nó sống yên ổn…giống như anh đối với vợ chồng mày. Cái ngày anh đưa mày về theo thằng Hưng sống cũng là ngày anh chị em nhà này xác định để con em mày sống yên ổn…Thằng Hưng cũng vậy, anh em chí cốt thì chí cốt nhưng kể từ hồi nó nói về trên này sống thì tau đã hiểu ý nó, nói chung không còn theo anh em kiếm ăn nữa nghĩa là Hưng nó ngừng cuộc chơi chọn đường sống khác, tau với mấy đứa nhà tau tôn trọng. Lâu lâu tau về anh em ngồi nhậu một bửa banh chành rồi thôi, gặp gỡ liên lạc nhiều nó không cần thiết.

-        Hic em hiều mà anh.

Gã trung niên nghiêm mặt nhìn thẳng vào chị Vân xoa xoa đầu.

-        Vân à…mấy năm qua anh vẫn thương mày, bụng anh luôn coi mày là đứa em gái trong nhà. Anh biết mày tủi thân…nhưng anh cũng biết mày có thằng Hưng nó yêu thương cưng chiều mày thay thế phần nhà anh. Cuộc sống vợ chồng mày anh biết tuy không dư nhưng nói gì nói cũng có miếng đất, có cái nhà…đồng ra đồng vô, không còn bửa đói bửa no, bon chen tranh giành rồi nợ nần như hồi đó nữa. Haizz…không phải anh không coi mày là em nữa mà vì càng coi mày là em, coi thằng Hưng là bạn thì anh không nên lên thăm vợ chồng mày nhiều. Sự có mặt của nhà anh sẽ làm hai vợ chồng mày áp lực, anh không muốn mỗi lần thấy mặt anh là thằng Hưng nó dằn vặt, mày thì buồn lo.

-       

-        Anh nói thẳng mày là em anh, có buồn hay lo lắng gì anh mày dỗ vài câu mày bình thường liền, tính mày nhà anh ai cũng rành hết. Nhưng chủ yếu là thằng Hưng, nó là đàn ông…có nhiều cái anh em phải tôn trọng nó, tôn trọng bản lĩnh của nó. Anh mày không muốn mỗi lần thấy mặt anh ngoài mặt thì nó cười nhưng trong bụng thì khó xử, áp lực. Mày hiểu ý anh không Vân? Mày cũng vậy đúng không Vân?

Chị Vân cúi đầu cắn cắn môi hồi lâu rồi thở dài lí nhí.

-        Dạ em…

Ông Gạo mỉm cười đặt tay lên tay chị Vân vỗ về như an ủi, như động viên, thấu hiểu.

-        Nói thiệt bụng với anh!

-        Dạ…em…

Chị Vân ngẩn lên nhìn ông Gạo, có lẽ nhờ ánh mắt dịu dàng của ổng khiến bà chị lấy lại can đảm nói thiệt suy nghĩ trong lòng, chị Vân cười dịu dàng nhẹ giọng.

-        Dạ…thú thiệt anh 2 hông lên thăm em có buồn, tủi thân xíu xiu. Mà em cũng ngại thấy anh 2…hì anh Hưng cũng vậy đó.

Ông Gạo chỉ cười không vội trả lời, nó vẫn ngồi yên đưa mắt nhìn ra đường nhưng tai thì kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện. Ông Gạo vỗ nhẹ đầu chị Vân.

-        Mày em gái anh, anh không hiểu mày chứ ai hiểu. Cuộc đời này nợ tiền ai mà không ngại. Hà hà cũng mày không…ai kêu năm đó mày nói thằng Hưng nó biết chi.

Chị Vân lắc đầu cười lí nhí.

-        Vợ chồng ở với nhau mười mấy năm sao giấu được anh. Anh Hưng ảnh thích em từ hồi em mới biết mấy anh lận nên em làm gì, có gì ảnh biết hết. Nhà em nghèo từ nhỏ, rùi tới năm em về với ảnh cũng tay trắng tới đôi bông tai cũng hông có…giờ tự nhiên lòi ra nguyên cục tiền hết chữa chạy cho mẹ em, rùi tới ba mẹ ảnh thì sao giấu được ảnh. Hông nói tới giấu hông được nha, ảnh nói vợ chồng với nhau…ảnh thương em hông hết lấy gì nỡ ù ù cạc cạc để em gánh nợ một mình.

-        Biết là vậy…nhưng mày nói xạo vay mượn đâu đâu đi, mày khai anh mày ra làm mịe gì, làm ăn sống nhăn.

Chị Vân vẫn lắc đầu cười.

-        Ảnh dư sức biết làm gì có ai cho em mượn cả đống tiền mà mấy năm trời im ru không thèm đòi đâu. Hì hông phải anh chứ ai nữa, em làm gì có bạn bè ha bà con nào cho em mượn tiền. Tóm lại hồi đó mỗi lần em cầm tiền anh đưa cho anh Hưng chạy chữa ba mẹ ảnh là ảnh biết tiền của anh rùi, tại ba mẹ bệnh sao nỡ bỏ hông lo thành ra anh Hưng bấm bụng cầm á, chứ bình thường dễ gì chịu lấy.

Ông Gạo thở dài mỉm cười xoa đầu chị Vân, thấy nó nhìn qua ổng hất mặt nói với nó.

-        Hiểu gì chưa ku?

Nó gật gật không nói gì, ông Gạo rút thuốc lá ra châm lửa.

-        Mẹ chị Vân mày bệnh thằng Hưng nó bán sạch đất đai lo, em chị Vân mày cưới vợ thằng Hưng cũng đi mượn tiền lo, rồi làm ăn đổ nợ thằng Hưng gánh hết. Thành ra tới lượt ba mẹ thằng Hưng già bệnh thì anh Hưng mày đéo đào đâu ra tiền, chị Vân mày mới mượn tiền tau lo ngược lại. Nói chung cũng khó…hết bên vợ tới bên chồng đau bệnh, anh Hưng mày nó gánh sụm lưng đó giờ thành ra mới để nhà cửa thiếu thốn vậy đó. Hà hà anh Hưng mày làm ăn không giỏi, nhưng tính ra nếu không bị ba mẹ hai bên già bệnh, em út không báo thì giờ cuộc sống vợ chồng hai đứa này nói giàu thì không chắc chứ sống đàn hoàng dư sức.

-       

-        Phù…vậy đó. Nó thì ngại thiếu tiền tau làm hoài chưa có dư để trả, tau thì ngại với nó vụ thằng Long…thành ra mấy năm nay hai thằng tau đéo mặt mũi gặp nhau, liên lụy chị Vân mày bị bỏ bê…tủi thân từ đó tới giờ.

Chị Vân vội kéo tay áo ông Gạo.

-        Anh đừng nói vậy. Hic em tệ thì có, học dở, hông biết làm gì hết trơn. Em báo mấy anh thì có.

Cốc!

Ông Gạo cốc đầu chị Vân một cái trừng mắt.

-        Biết mình báo thì giờ anh nói cái gì mày cũng phải nghe lời. Cãi cãi tau bỏ luôn.

-        Xì! Thì đó giờ em cãi anh hồi nào đâu. Nghe lời hông có thua bé An luôn nè.

-        Ờ chính miệng mày nói nhá Vân. Có hai đứa nhỏ đây làm chứng.

Chị Vân chớp chớp mắt bỉu môi.

-        Biết rùi…thì anh nói gì em nghe lời liền mà.

Ông Gạo gật đầu cười cười dụi thuốc lá xuống chân ra dấu với chị An. Bà cô cười tươi lục túi xách một hồi lấy ra hai mảnh giấy loại giấy ghi cũ. Ông Gạo cầm lấy nhưng không vội mở ra mà đưa mắt nhìn chị Vân chằm chằm.

-        Giờ khai thiệt tau biết, nợ người ta vợ chồng mày giải quyết xong chưa? Còn nợ gì ai không?

Chị Vân hơi lảng tránh ánh mắt ông Gạo, bối rồi ngập ngừng một chút mới nói nhỏ.

-        Dạ…tiền bà Liên tụi em trả xong năm ngoái rùi anh.

-        Còn miếng đất thì sao?

Bà chị cắn môi suy nghĩ chưa được bao lâu ông Gạo gằng giọng.

-        Nói thiệt nhanh!

-        Hic dạ ngân hàng còn 5 năm nữa là xong đó anh. Sao anh biết mà hỏi hay vậy?

Ông Gạo trừng mắt cười cười.

-        Chứ mày tưởng thằng Minh nhà tau sống trên này đuôi mù hết hả. Anh không lên không có nghĩa tình hình vợ chồng mày anh không quan tâm.

-        Hì em biết rùi, gì làm dữ.

-        Đừng có qua mặt tau, nói trước nhá.

-        Dạ rùi rùi. Em nói thiệt mà, giờ còn thiếu ngân hàng với thiếu anh hà, đợt mua đất tụi em vay 12 năm. Trả được 7 năm rồi anh, bửa anh Hưng tính với em còn 5 năm ngân hàng tiền gốc lãi mỗi năm nó nhẹ rùi thành ra ảnh tính sang năm quay qua gom tiền trả…

Bốp!

Ông Gạo lại giơ tay cốc đầu chị Vân.

-        Đợt này kiếm được chị Vi mày nên anh lên, sẵn qua thăm nom nhìn ngó cuộc sống mày chứ không phải lên đòi tiền…tính toán cái gì mà tính.

Chị Vân xoa xoa đầu bỉu môi.

-        Thiếu tiền hông cho người ta tính toán hông lẽ xúi em giựt tiền anh.

Ông Gạo nhe răng cười cười.

-        Mày dám giựt không? Thằng Hưng nó cho phép mày tính đường giựt thì tau làm con mày liền. Tính nó tau biết, đời có vay có trả. Do cuộc sống đưa đẩy, ba mẹ già bệnh mới phải bấm bụng thiếu nợ, khó xử, chứ tau dư sức biết chấp tau im không đòi thì thằng đó trước sau gì cũng kiếm tiền đem xuống SG trả anh mày. Anh em tau tau biết…theo tau hay nghỉ thì Hưng nó đéo bao giờ sống chó với anh mày.

-        Hic thì em biết vậy thành ra giờ gặp anh em mới nói chứ bộ.

-        Im liền! Mày thấy không Mon, đâu phải tự nhiên mấy năm trời nhà mình im ru không lên thăm con nhỏ này. Không gặp thì đỡ chứ thấy mặt nhà mình là thằng Hưng nó áp lực, còn chị Vân mày thì lo nghĩ.

Nó gật gù không nói gì nhưng trong lòng nó hiểu rồi, không phải ông Gạo thờ ơ hay bỏ bê không thương, không coi chị Vân là em út trong nhà nữa. Nhưng vì ba mẹ đau bệnh mà anh Hưng, chị Vân buộc phải mượn tiền ông Gạo để chạy chữa. Nếu anh Hưng còn theo nhà ông Gạo làm ăn tới giờ thì khoản tiền đó là chuyện nhỏ vì ông Gạo không giàu thì thôi, chứ ổng phất lên thì tất cả anh em thân thiết theo ổng đều chẳng thiếu tiền. Nhưng sau việc chị Vi, anh Long xảy ra thì ông anh Hưng này là một trong những anh em nản lòng rời khỏi nhà, anh Hưng chọn về ĐL sống, làm vườn, lao động kiếm tiền giống như bao con người bình thường khác. Nếu không có biến cố nào xảy ra thì cuộc sống vợ chồng ông Hưng sẽ bình bình, đạm đạm qua ngày, không giàu nhưng chẳng thiếu thốn. Tuy nhiên ba mẹ hai bên đều lần lượt đau bệnh, buộc phải vay mượn tiền lo lắng. Mấy năm qua ông anh Hưng toàn phải cày tiền trả nợ bởi thiếu nợ người anh em, người bạn chí cốt mình mà hoàn cảnh không có khả năng trả sớm là cảm giác khó chịu, áp lực vô cùng. Cho nên món nợ này khiến chị Vân, anh Hưng đều ngại và áp lực mỗi khi gặp ông Gạo, ngược lại ông Gạo vì “đành mất” chị Vi, vì chuyện cũ và lo lắng vai trò chủ nợ của mình ảnh hưởng tới tâm lý và cuộc sống chị Vân anh Hưng nên cũng ngại xuất hiện trước mặt họ. Ngoài việc thiếu nợ làm mối quan hệ hai bên trở nên xa cách dần ra thì món nợ ấy cũng làm ông anh Hưng không còn dư tiền để tập trung chăm lo cuộc sống gia đình, dẫn tới tuy đất thì có rồi nhưng nhà cửa khá sập xệ, xe cộ đồ đạc trong nhà đều cũ, không tới nổi nghèo khổ nhưng trong mắt ông Gạo thì để chị Vân, bé Thảo sống như vậy ổng xót.

Trong lúc nó suy nghĩ thì ông Gạo lại lên tiếng.

-        Giờ mày nghe anh nói. Xưa hay tới bây giờ anh luôn coi mày là em út trong nhà, anh vẫn thương mày. Nên nghe anh mày nói đàn hoàng, cãi tau từ mày.

-        Dạ. Em nghe nè.

-        Thằng Hưng nó ra sao là chuyện của nó, để đó anh mày nói chuyện với nó. Riêng con Vân mày thì anh nói như vầy. Một là anh có lỗi với mày chuyện chị Tường Vi, giờ kiếm được chổ chị Vi mày năm rồi nên anh mới có mặt mũi nhìn mặt vợ chồng mày. Hai…con Vân mày là em út nhà tau, ngày xưa anh còn khổ, làm ăn không có tiền nên gả mày đi lấy chồng mà trắng tay, không có gì cho mày…lỗi của anh.

-        Anh ơi…em hông có buồn đâu mà, đừng nói vậy.

-        Nghe anh nói, nhảy vô miệng tau đá thấy mịe giờ.

-        Hic…

Ông Gạo xoa đầu chị Vân mỉm cười tiếp tục.

-        Thứ ba…anh mày giờ có tiền rồi, kiếm được chị Vi mày nên anh không chấp nhận để đứa em gái trong nhà sống thiếu thốn như vậy được. Tính tình mày anh biết, cái tay này để làm đẹp chớ không phải để làm lụng vất vả trong khi có mấy thằng anh của ăn của để. Tau không chấp nhận, tụi thằng Xí cũng không. Các anh không có thì thôi, giờ anh mày có tiền…cho cái gì thì mày phải lấy, anh trai lo lắng cho em gái là chuyện bình thường. Hiểu chưa?

-        Dạ…hì em hiểu rùi.

-        Thứ 4…thiếu tiền thì phải trả, cái này chuyện đương nhiên. Anh mày công nhận, thằng Hưng cũng vậy. Nhưng hai lần anh đưa mày mượn tiền, để mày ghi giấy nợ là vì tôn trọng cái tôi, cái bản lĩnh một thằng đàn ông trụ cột gia đình của thằng Hưng. Nhưng người đứng ra mượn là con Vân mày, em gái tau…nên tau nói thẳng tiếng là cho mượn nhưng thực sự anh mày xác định hai khoản tiền đó là anh cho con em mày, giúp đỡ mày. Ờ có trả thì tốt, không cũng đéo sao…Tau vẫn tôn trọng thằng Hưng, vẫn thương mày như xưa Vân à.

-        Hic anh…

-        Nghe anh nói hết!

Ông Gạo một tay mân mê hai mảnh giấy nợ trên tay rồi mỉm cười nhìn chị Vân bằng ánh mắt dịu dàng.

-        Anh thương mày Vân à. Em út nhất là con gái chân yếu tay mềm anh mày càng thương. Mấy năm qua nhiều vấn đề làm anh buộc phải để yên không lo lắng cho mày nhiều. Biết mày tủi thân, biết mày thiếu thốn nhiều thứ nhưng phải bấm bụng để yên không can thiệp. Nhưng đợt này lên thăm mày anh có tư cách, mặt mũi để làm điều anh mày muốn mấy năm qua. Anh biết gia đình mày còn nhiều thứ để lo toan, nợ ngân hàng chưa trả hết, nhà cửa chưa có tiền xây mới vì phải lo trả nợ. Con mày cũng lớn rồi, sắp thi đại học tới nơi cũng phải cần tiền lo cho nó đi học, xong đại học thì phải lo công ăn việc làm, gả chồng nữa. Gánh nặng đường xa…nên anh không muốn hai miếng giấy nợ này làm cuộc sống em gái trong nhà bị áp lực, lo nghĩ nữa.

-        Anh ơi…

-        Chậc…nghe anh nói.

Ông Gạo bỏ tay chị Vân ra kéo lấy tay chị An lại ngồi sát vào người mình, cả hai xoay qua tư thế đối diện với chị Vân rồi ho khan một tiếng mỉm cười nói tiếp. Chị An cũng mỉm cười vỗ về chị Vân, một tay cầm điện thoại lên hình như đang quay lại.

-        Giờ như vầy. Đây giấy nợ của con Vân mày đây. Chữ ký, dấu tay đàn hoàng. Tên anh XX Uy, tên mày YY Vân chính xác, rõ ràng trên giấy, số tiền nợ ngày…tháng…năm là uuu, số tiền khoản nợ thứ 2 ngày…tháng…ăm là ooo. Ngay thời điểm này anh mày ngồi đây, bé An vợ anh cũng ngồi đây, có thằng Mon làm chứng. Anh mày không say sỉn, hoàn toàn tỉnh táo, không bị bất kỳ ai ép buộc hay tác động tới tâm lý, suy nghĩ của anh mày. Hôm nay trước mặt con Vân vợ chồng anh sẽ xóa hoàn toàn hai số tiền nợ này tổng cộng xxx. Sau ngày hôm nay vợ chồng anh đảm bảo không hối hận, không truy đòi, không kiện cáo, không gây áp lực hay hành động cụ thể đề cập tới bất cứ số tiền nào trong hai miếng giấy nợ này. Vợ chồng anh đảm bảo về sau con cái hay bất cứ em út nào trong nhà anh sẽ không có ai có quyền đòi hỏi, can thiệp hay liên quan tới hai khoản tiền này nữa. Chính tay anh XX Uy, vợ anh là ZZ An sẽ hủy bỏ giấy nợ ngay trước mặt con Vân mày.

Chị Vân đỏ hoe mắt vội vàng lúng túng kéo tay ông Uy lại.

-        Anh…hông…hông được…nghe em nói.

Chị An mỉm cười một tay vân giơ điện thoại ra xa để quay cả ba người trong khung hình, một tay giữ lấy tay chị Vân đang tính cản ông Gạo lại.

-        Chị Vân! Em tự nguyện, chồng em cũng tự nguyện nè hì hì…nghe lời ảnh đi chị.

-        Nhưng mà anh Hưng hông chịu đâu, ảnh la chết đó.

-        Anh Hưng cứ để chồng em lo. An tâm nghen…

-        Nhưng…

-        Hông nhưng nhị gì hết nè. Nghe lời anh Gạo, nghe lời em. Nhà mình hết mà chị iu hihihi.

Trong lúc chị Vân bị chị An đánh lạc hướng thì ông Gạo đã thản nhiên châm lửa đốt hai tờ giấy nợ. Lửa nhanh chóng phụt cháy lớn dần tỏa ánh đỏ lung linh áp vào gương mặt những con người ngồi đây, dưới cái tiết trời se lạnh ở thành phố này, ngọn lửa nhỏ ấy vụt sáng, rồi nhanh chóng tàn lụi…nhưng dường như đã đủ làm ấm lòng người. Nó ngồi đó, im lặng nhìn ánh lửa dần tắt, khói đen bay lên cao tan theo mấy trời, những mảnh tro giấy li ti cũng vỡ tan rơi xuống đất rồi hóa thành bụi để gió cuốn xa. Nó mỉm cười…hôm nay mọi thứ trong mắt nó đều diễn ra chậm chạp, ngày hôm nay nhiều việc đi qua mắt nó đều đáng để ghi nhớ…nhưng có lẽ khoảnh khắc ngọn lửa ấy nhanh chóng sáng rực rồi tắt lịm xóa đi một số tiền khá lớn chính là việc khiến nó nở nụ cười thật sự, thật ấm…thật vui vẻ cho dù chỉ là cười mỉm. Tự nhiên cảm thấy nó vẫn chưa hiểu, chưa hoàn toàn biết về thế giới xung quanh ngôi nhà này, những con người này…tự nhiên nó lại muốn mở cuốn sổ tay ra để ghi chép lại câu chuyện này.

Chị à! Đi sớm quá…còn nhiều chuyện thú vị em không kịp thấy nha chị!

…………

[Đòi bồi thường phụ tui bà con làng nước eee, sếp nó đá gãy tay tui ko chịu đền tiền =.= s.o.s]

Lửa đã tắt, giấy nợ đã thành tro bay mất nhưng chị Vân hình như vẫn chưa tin vào điều mình vừa nhìn thấy. Đôi mắt tròn xeo đo đỏ, môi mấp máy chẳng nên lời, vài giọt nước đã chực trào ra khóe mắt…người phụ nữ này lại chuẩn bị khóc nhè rồi đó. Ông Gạo bật cười phủi tro tàn trên tay mình rồi xoa đầu chị Vân thật mạnh.

-        Haha để tiền đó sửa sang nhà cửa, chăm lo con cái học hành, ráng làm ăn, ráng kiếm tiền chăm sóc bản thân mày. Phải sống tốt đàn hoàng, đừng có phụ lòng anh mày lo nghe chưa!

-       

-        Được rồi…con Vân mày ngồi nói chuyện với bé An. Anh mày đi tính sổ thằng Hưng, để nó tau lo. Hà hà đi Mon!

Nó ngơ ngác ngó lên gã đàn ông cao to phong độ.

-        Hả? Đi đâu? Thôi…em ngồi…

Bốp!

-        Qua nhậu! Chổ chị em phụ nữ…mày ngồi đây làm con mịe gì. Đi!

-        Ớ…em đéo nhậu đâu.

-        Đi!

Ông Gạo xách cổ nó lên lôi qua quán cóc chổ mấy gã đàn ông đang nâng ly hò hét, nó thở dài nôn nao trong bụng…gì chứ ngồi với mấy cha nội này đêm nay sao lếch về phòng nổi.

Vừa thấy ông Gạo và nó mò lại bàn ngay lập tức ông anh La đứng dậy táng liên tiếp vô đầu hai anh em nó bôm bốp trừng mắt.

-        Cái đm hai thằng ranh con này…chổ này chổ nhậu đéo phải chổ tụi mày mặc váy nhá!

Cạch! Leng keng…

Cha nội rinh nguyên một mâm hơn chục ly rượu thả cái cạnh xuống bàn ngay trước mặt ông Gạo rồi nhe răng nửa cười nửn không nhếch miệng.

-        Đây đây…anh mày để dành cho mày đây thằng chó. Hà hà nảy giờ nhiêu tua còn nguyên hết, đéo sẩy tua nào…chơi đi mày…À còn thằng ranh này nửa…yên chí mày đéo trốn nổi đâu Mon hahaha.

-        Cái này…cái này…hết nhiêu đây chắc chôn em quá anh La.

-        Yên chí yên chí…đất nhà tau đầy, có gì tau lo chôn cho mày hà hà…

Nó nhìn mâm gần hai chục ly rượu trắng xếp đầy chiếc mâm tròn trước mặt ông Gạo mà nuốt khan nôn nao trong bụng, con mịe nó mấy cha nội này…đúng là yên cmn chí thiệt đó.


Thứ Ba, 25 tháng 3, 2025

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 137)

 


Đường vắng nhưng vì nó lái xe quá chậm nên về tới trung tâm đèn đã sáng rực khắp thành phố. Mất khoảng 20 phút nhìn ngó địa chỉ nó mới tìm được chổ hẹn MiA, em đang đứng chờ nó trước cửa một showroom buôn bán xe máy. Vịn tay nó xuống xe chị Vân nhìn xung quanh một lúc ngơ ngác.

-        Ủa Mon mấy ổng đâu? Chị nhìn nảy giờ có thấy quán nhậu nào đâu Mon?

Nó mỉm cười kéo tay chị bước vô lề đường.

-        Ghé đây trước, xong mới qua chổ nhậu chị.

-        Vô đây hả? Chi vậy cưng?

-        Hehe cứ đi với em là được. À biết người đẹp này không?

Nó đẩy chị Vân bước tới chỉ tay vô MiA, chị Vân gật đầu.

-        Mày làm như chị mày lạ nhà mình lắm đó. Hi MiA!

MiA vui vẻ bước tới hai tay nắm lấy chị Vân xoay một vòng.

-        Trùi ui như gái 18 nghen chị Vân. Trẻ hoài vậy ta?

-        Thì vậy mới dám ra gặp ca sĩ nổi tiếng nè. Lên hồi nào cưng?

-        Em lên bửa giờ, đi chung với Mon nè chị. Lâu quá trời hông thấy chị luôn đó.

-        Hừ mày nổi tiếng quên chị mày chứ ai.

-        Hihi hông có nha, tại quỷ già Chiến hông dẫn em lên thăm anh chị chớ bộ.

Nó để mặc hai cô gái tám chuyện đi qua nắm tay Hải Âu kéo theo hai cô bé bước vô cửa hàng. Một nhân viên nữ dáng người đặc trưng con gái ĐL mặc váy văn phòng màu đen đỏ tiến tới cười tươi chào, tuy không so được với Hải Âu hay MiA nhưng ngoại hình này đã đủ xinh đẹp, đặc sệt phong cách nhân viên tiếp khách ở một showroom xe máy. Nó kéo hai cô gái đi lại khu vực tiếp khách theo hướng dẫn của cô nàng nhân viên, nhìn mặt thì chắc chắn lớn tuổi hơn nên có thể kêu bằng chị. Chờ nó ngồi xong chị nhân viên lịch sự đi rót nước, nó mỉm cười nói nhỏ với nhân viên cứ từ từ để nó trao đổi riêng với người nhà, chờ nhân viên rời đi nó nhìn qua cô bé Thảo đang tò mò nhìn ngắm xe cộ.

-        Bé Thảo đi học xa không?

Nghe nó hỏi cô bé quay lại nhìn nó ngẩm nghĩ một chút rồi trả lời.

-        Dạ cở hai chục cây hơn đó chú Mon.

-        Sao xa vậy Thảo?

-        Hì tại nhà con nửa mùa đó chú.

-        Haha là sao?

Miệng thì cười chứ trong bụng nó cười gượng thiếu tự nhiên gần chết với cái kiểu xưng hô này, nó đâu lớn hơn cô nàng bao nhiêu tuổi đâu mà bị kêu chú xưng con ngọt xớt. Thôi thì đành chịu, ai kêu nó là em ông Gạo, không thoát nổi vai chú này.

-        Thì nhà con tính là về huyện mất tiêu rùi. Đi lên phố xa mà vô thị trấn cũng xa luôn, nằm giữa giữa vậy đó…nửa mùa hihi. Học cấp 1 cấp 2 thì gần chứ đi học cấp ba là phải đi xa vô tuốt trường trong thị trấn đó chú.

-        À giống chú hồi trước đi học cũng phải đi mười mấy cây lên thị trấn. Chú hỏi thiệt, thấy đường nhà Thảo đèo dốc quá mà nảy thấy xe điện ở nhà chắc của Thảo đúng không? Coi cũ rồi…chạy nổi không Thảo?

Cô bé hơi cuối mặt ngượng ngùng.

-        Dạ…dạ cũng nổi nè chú.

-        Nói thiệt!

Ngập ngừng một chút cô nàng bẻn lẻn cười.

-        Hì dạ chạy một mình nổi nè chú. Mà con đi chung với mấy đứa bạn thành ra tới khúc hơi dốc tụi nó đẩy xe con lên nè.

Nó lắc đầu cười cười, hỏi thì hỏi vậy chứ lúc nảy lòng vòng ngoài sân nó có lấy xe cô nàng ra xem xét và chạy thử, dù không rành xe cộ nhưng ít nhiều cũng đánh giá được, nói chung phải dùng từ nát chứ không phải cũ bình thường đâu.

-        Còn chiếc tay ga đỏ của mẹ Thảo đúng không?

-        Dạ đúng rùi chú. Mà tự nhiên chú Mon hỏi con xe cộ chi vậy?

-        Hỏi thăm chơi được không?

Cô nàng chăm chú nhìn nó một lúc rồi bỉu môi.

-        Hứ! Thấy kêu chú cái giở giọng người lớn thấy ghét.

Nó giật giật khóe miệng trừng mắt với cô nàng một cái rồi tiếp tục lên tiếng.

-        Rồi xe cũ quá trời có tính xin ba mẹ đổi xe mới cho không?

Cô bé hơi ngẩn người ra một chút cắn cắn môi suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu cười nhẹ.

-        Hì…

Tuy cô bé không nói gì nhưng nụ cười này mang nhiều cảm xúc lắm, nó đã từng trải qua lứa tuổi học sinh cấp ba nên nó hiểu tâm lý cô bé. Học trò ai mà không ham được mua xe mới, nhưng nụ cười của Thảo chứng tỏ cô bé cũng là một cô nàng hiểu chuyện. Thích và muốn được có xe mới đó, nhưng nó nghĩ cô bé hiểu gia đình mình nên cô bé chỉ có thể đáp lại câu hỏi của nó bằng một tiếng cười. Nhìn cô bé một lúc nó mới thở hắt ra lên tiếng tiếp.

-        Giờ chú ví dụ nha, thí như năm nay ba Thảo trúng mùa dư ra cục tiền đổi xe mới thì Thảo muốn mua xe mới cho ai? Tại chú thấy xe ba Thảo, xe mẹ Thảo…à nói chung nguyên nhà xe cũ hết rồi.

Tính nói thêm suy nghĩ cho kỹ nhưng ngay lập tức cô bé nhoẻn miệng cười không cần thời gian nghĩ.

-        Tất nhiên đổi xe mới cho ba rùi.

Nó cười cười nhìn chằm chằm cô nàng.

-        Tại ba mắc đi làm với chở đồ đồ nè, cần xe mới cho đỡ cực. Còn mẹ con hông có sài xe nhiều, mẹ ở nhà suốt hà.

-        Còn Thảo thì sao?

-        Hì xe con còn chạy nổi chứ bộ. Chừng nào hết nổi con đi ké bạn cũng được nha. Con với nhỏ bạn thân tính rùi, lên đại học ráng thi đậu hai đứa con kiếm nhà trọ gần trường xíu, thành ra giờ có tiền là bắt ba đổi xe cho ba trước hihi.

Nghe cô nàng nói xong nó tủm tỉm cười chỉ tay về phía chị Vân vẫn đang đứng tám chuyện với MiA.

-        Quyết định nhanh vậy không sợ chị gái kêu Thảo thương ba hơn chị gái đó hả ta?

Cô bé le lưỡi cười khúc khích.

-        Kệ người đó đi hihi miệng chị đó cưng vậy chớ thương ba em lắm. Giờ chú Mon mà hỏi chị đó đó cũng ưu tiên cho ba em trước hà.

Nó nhìn cô bé Thảo một lúc lâu rồi bật cười.

-        Tốt! Vậy cứ quyết định vậy đi. Mua xe mới cho ba Thảo.

Cô bé tròn xe mắt ngẩn người nhìn nó chằm chằm.

-        Ủa chú…

-        Ủa ả gì. Giao thêm cho Thảo nhiệm vụ…theo chị nhân viên đi vòng vòng lựa cho bé Thảo một chiếc xe mới, thích xe nào dứt xe đó.

-        Ủa khoan nghen, con thấy sai sai rùi nghen. Tự nhiên lựa cho bé Thảo là sao chú?

-        Haha thì mua xe mới cho Thảo…Thảo không lựa chứ ai lựa hả?

-        Tưởng chú Mon ví dụ chơi mà.

-        Chơi đâu mà chơi, tự nhiên chạy vô đây nói chơi người ta đánh sưng mỏ bây giờ. Haha…

-        Nhưng mà…hic…

Cô nàng nheo mắt như lấy lại bình tĩnh suy nghĩ một lúc rồi kéo tay nó lắc đầu.

-        Hic con hiểu rùi…thui hông được nghen chú Mon. Về ba con biết la chết đó.

Nó mỉm cười thả người ra ghế bắt chéo chân một tay cầm lấy ly trà nóng trên bàn đưa lên miệng uống một tay ra dấu cho chị nhân viên tiến tới.

-        Quà của chú Gạo tặng Thảo đó. Chú Gạo nói giờ kiếm cho Thảo chiếc xe mới đi học. Sắp tới thi đậu đại học thì chú Gạo sẽ đổi xe khác xịn hơn thưởng cho Thảo.

-        Hông được hông được. Nhiều tiền lắm…con hông lấy đâu nghen.

Thấy chị nhân viên đi tới gần nó phất phất tay.

-        Âu!

-        Hihi…

-        Phải gà chị Dẹo nuôi không?

-        Phải ạ!

-        Nảy nghe chú Gạo dặn rồi đúng không. Giao em nhiệm vụ…thông não bé Thảo!

Hải Âu cười khúc khích gật đầu cái rụp.

-        Vâng! Để bé lo.

-        Khoan chú Mon…nghe con nói cái.

-        Xùy xùy! Theo chị Âu đi lựa xe đi…nói cái gì mà nói.

Nó đứng dậy ra dấu cho chị nhân viên đi qua một bên khác chỉ thẳng tay vào một chiếc ex màu xám đen.

-        Lấy chiếc này nhà chị đẹp.

-        Ơ…

Cô nàng nhân viên mang bảng tên Ngân tròn xoe mắt ngẩn người ra nhìn nó không khép được chiếc miệng nhỏ xinh. Thực ra hồi nảy ông Gạo dặn dò xong nó tính ra tới cửa hàng sẽ tùy tình hình lựa một chiếc xe số phù hợp công việc đi lại của ông anh Hưng nhưng sau khi thấy hai cha nội nhảy tưng tưng hò hét như “trẻ trâu” trên con xe tàn của ông Hưng thì trong lúc vừa nói chuyện với Thảo nó cũng nhìn nhanh một vòng showroom và nhanh chóng chấm luôn con ex tương tự màu xe ổng. Khỏi cần tư vấn gì sấc, xe cộ nó hiểu không ít, lấy con xe này đi đèo dốc rất tốt, vừa đủ phục vụ việc đi lại, vừa cho ông Hưng tha hồ vít ga bốc đầu các kiểu chở vợ đẹp đi chơi, còn chở hàng này nọ thì để chút gặp xúi ổng ra tiệm độ chế thêm cái ba-ga là ổn. Nó tủm tỉm cười vỗ nhẹ vai cô nàng.

-        Không bán xe hay sao đứng đó ơ à gì đó chị đẹp?

Chị nhân viên hơi giật mình nhìn nó chằm chằm.

-        Ủa…anh mua xe thiệt hả anh? Hông cần tư vấn gì luôn hả anh?

-        Tư vấn gì nữa? Mua giả nha.

-        Hic anh…vậy anh lấy chiếc này thiệt hen?

Nó mím miệng nhịn cười kê sát mặt cô nàng.

-        Giả thiệt gì cũng mua hết. Thấy người đẹp mà mê mụ đầu óc rồi…mua nha!

Cô nàng tròn xeo mắt nhìn nó như đang xác định đùa hay thật rồi cười khúc khích đánh vai nó một cái.

-        Hihi cái anh này! Mặt hiền vậy mà chọc ghẹo nhanh miệng dữ ha. Hihi lấy chiếc này hen?

-        Haha uhm. Ráp chiếc đó cho em.

Xác định bán được xe, ngay lập tức cô nàng vui vẻ vẫy vẫy tay nói lớn.

-        Anh Nhân ơi! Anh Nhân ơi…khách lấy chiếc này nè anh. Ráp xe dùm em liền anh Nhân ơi!

-        Ok Ngân ơi!

Nói xong cô nàng quay qua nhìn nó bằng nụ cười rất vui vẻ.

-        Hì anh…

-        Đây chắc nhỏ tuổi hơn bên đó nha.

-        Hihi kệ đi. Mua xe nhanh gọn vầy kêu anh được nha. Anh tên gì? Anh mua xe cho anh hay ai ạ?

-        À mua cho ông anh.

-        Vậy anh có chứng minh của anh đó hông? Em mượn chứng minh làm thủ tục ấy.

-        Cái này…à ổng không có đây. Để vợ ổng đứng tên cũng được.

-        Vậy cho em mượn chứng minh của chị nghen. Ủa quên hỏi hihi bán được xe mừng quá em quên, anh thông cảm. Anh tự đem xe về làm biển số hay cửa hàng tụi em làm giấy tờ ra biển số ạ?

-        Tất nhiên cửa hàng làm dùm rồi, ba cái này em cũng không rành lắm.

-        Dạ! Vậy em tư vấn anh biết luôn nha…

Cô nàng hào hứng bắt đầu tư vấn về thuế phí, giấy tờ các kiểu. Nó kiên nhẫn nghe xong rồi gật đầu.

-        Rồi cứ vậy đi.

-        Dạ! Anh còn cần em tư vấn gì nửa không? Nếu không thì anh cho em xin chứng minh của chị nha.

-        À chứng minh thì chờ chút. Giờ chị đẹp tư vấn cho cô bé đó dùm em. Chị đẹp để ý coi em ấy thích chiếc nào thì lấy chiếc đó. Xe điện hay xe máy cũng được, nếu em ấy thích xe máy thì phân khối nhỏ thôi tại còn đi học. Cứ xong ca đó rồi tính tiền luôn nha.

-        Dạ em hiểu rùi.

-        Đi đi, để em lấy chứng minh đưa cho.

-        Dạ dạ!

Cô nàng nhân viên vui vẻ đi về phía hai cô bé vẫn đang ngồi thủ thỉ nói chuyện với nhau, nó nhìn Hải Âu lên tiếng.

-        Sao rồi Âu?

Hải Âu ngẩn đầu lên le lưỡi cười tinh nghịch với nó gật nhẹ đầu, tay ra dấu ok. Nó hài lòng gật đầu rồi đi ra kiếm chị Vân. Cô nàng vẫn đang tám tung trời với MiA ngay cửa ra vào showroom. Nó đi nhanh lại xòe tay ra trước mặt chị Vân.

-        Chị đẹp…đưa em mượn chứng minh cái.

Chị Vân nheo mắt nhìn nó thắc mắc.

-        Ủa chi đó Mon? Tự nhiên ra chổ nhậu hông ra chạy vô đây rùi đòi chứng minh chi?

-        Thì cứ đưa đây em mượn công chuyện chút.

-        Nói đàng hoàng coi Mon. Tính làm gì đó?

-        Mệt quá…đưa mượn cái. Không có bán chị đâu mà lo.

Nó làm bộ vội vã vừa nói vừa giật lấy chiếc ví màu đỏ trên tay cô nàng để lục lọi. Không mất nhiều công sức nó nhanh chóng tìm thấy chứng minh chị Vân. Nhưng chưa kịp cầm được chứng minh thì bị bà chị giật cổ áo cốc lên đầu cái bốp.

-        Nè nè Mon đừng có tưởng đầu óc chị mày đơn giản rùi muốn làm gì làm nghen, tưởng chị mày hông biết gì hết nha nha.

Nó bỉu môi xoa xoa đầu, tay vẫn lò dò kẹp lấy cái chứng minh.

-        Chị biết gì đâu nói em nghe xem?

Chị Vân trừng mắt giật lại chứng minh giấu ra sau lưng mình.

-        Hừ! Tính chơi trò chém trước tâu sau với chị mày chớ gì…theo ổng hông học gì đi học cái kiểu tài lanh ha Mon? Anh Gạo xúi mày làm như chị hông biết đó.

Nó nhìn bà chị đầu óc có vẻ vô âu vô lo trước mặt một lúc rồi phì cười giả vờ nghiêm mặt.

-        Biết anh Gạo xúi thì nghe đi, đừng có cãi ổng chửi ráng chịu à. Đưa cái chứng minh đây.

-        Hông! Chị nói thiệt đó, hông giỡn nghen Mon.

-        Em cũng làm thiệt đây, không hề giỡn.

-        Hông được! Tự nhiên kêu đi nhậu hông đi chạy ra đây đòi mua xe, tốn tiền lắm. Chị mày hông có dám nhận đâu. Anh Hưng về la mẹ con chị mày chết, mày hông biết tính ảnh đâu.

Nó nửa cười nửa không dò xét bà chị từ trên xuống dưới.

-        Ái chà. Mạnh miệng dữ lắm mà cũng biết ngán chồng à? Tưởng kèo trên mà?

-        Hừ! Kèo trên thì trên, chuyện gì nghiêm túc thì vợ chồng người ta phải đồng lòng tôn trọng nhau. Cưng mà biết gì.

-        Haha ờ em không biết gì…nhưng em biết một điều…Còn coi ông Gạo là anh thì phải nghe lời ổng.

-        Nhưng mà chị mày hông muốn chồng chị khó chịu, tự nhiên cái…

-        Chồng chị là chồng chị, để đó anh Gạo xử lý ổng. Còn chị với Thảo khác, anh trai mua đồ đạc lo lắng cho em gái, cháu gái là chuyện đương nhiên, quá bình thường. Không phải suy nghĩ hay ngại gì sấc. Mà anh Gạo mua xe mới cho chồng chị đi làm chớ mua cho chị đâu, ý kiến cái giề.

-        Hic nhưng mà mua xe tốn tiền nhiều hông nên đâu. Ảnh mua cho chị chút trà bánh, quà cáp đồ chị khoái muốn chết rùi.

-        Xùy xùy lớn hết rồi quà bánh cái giề. Cần thiết cái gì ổng thấy thì ổng mua cho chị, dăm ba chiếc xe này nói thiệt không bằng cái móng chưn ổng. Chị nhìn MiA đây, thử anh Gạo mua cho cái gì coi mừng híp mắt không.

MiA cười khúc khích kéo tay chị Vân.

-        Đúng rùi chị Vân. Gặp em anh Gạo cho cái gì em lấy liền. Hì ảnh mới cho tiền em mua nhà, ông Chiến mua ô tô cho em nữa…Nhà mình hết mà.

Nó cười cười kéo tay MiA nháy mắt với em.

-        Vô tính tiền đi em. Kêu người ta ráp xe rồi không lấy cũng phải lấy.

-        Hihi dạ biết rùi.

Chị Vân nghe vậy vội chụp tay giữ MiA lại.

-        Ê MiA chị hông giỡn nghen. Chị nói hông được là hông mà. Nghe lời chị…hông chị giận đó.

Nhân lúc chị Vân chụp tay MiA nó nhanh như cắt giật lấy chứng minh trên tay cô nàng nhét vô tay khác của MiA, mắt nó trở nên nghiêm nghị nhìn thẳng vào chị Vân lắc nhẹ đầu.

-        Chị! Anh Gạo nói hồi xưa chị đi lấy chồng mà nhà mấy ảnh còn khó khăn quá hông lo được gì cho chị, giờ ăn nên làm ra dư dả rồi…coi như ảnh lo bù cho em gái. Mấy năm nay ảnh ít lên coi sóc chị vì ngại anh Hưng, nhưng mà mỗi lần lên thấy nhà chị làm ăn không được, chị thì hơi thiếu thốn nhiều thứ ảnh thấy ảnh xót. Em nói thiệt chị biết luôn đợt này lên vì kiếm được chị Tường Vi, anh Long rồi…anh Gạo coi như có mặt mũi mà nhìn thẳng anh Hưng, cũng như có cái tư cách mà lo lắng cho chị. Nên chuyện cũ coi như có cái kết không tệ lắm, chị có thể thoải mái mở lòng nhận tất cả những gì anh Gạo lo cho chị. Hiểu không?

-        Cái gì…cưng nói gì Mon?

Chị Vân vội vàng chụp lấy hai bên bắp tay nó, ngón tay chị như bấm sâu vào da thịt nó, mắt chị trở nên rưng rưng, người run nhẹ.

-        Chị Vi…anh Long…kiếm được anh chị rùi hở Mon?

Thấy chị hơi xúc động lớn tiếng nó vẫn mỉm cười nhẹ mặc kệ hai bắp tay bị bà chị bấm sâu mà đưa tay dịu dàng xoa nhẹ lên hai mi mắt chị đang dần đỏ lên, có giọt nước đã chực lăn khỏi mi mắt.

-        Uhm! Kiếm được rồi…à chị Khanh cũng gặp rồi. Gặp nhau hết rồi…

-        Tốt quá rồi…tốt quá rồi. Anh gặp chị rồi đúng hông Mon.

-        Uhm! Anh Gạo gặp lại chị Vi rồi…

-        Huhu…tốt quá rồi…huhu mừng quá rùi…huhu chị Vi ơi…anh kiếm được chị rồi chị ơi…

Thôi xong…xoa hết được, ngắn hết nổi rồi, nước mắt đã trào ra ướt hết mắt mũi bà chị xinh đẹp rồi. Thấy chị Vân như con nít vừa cười vừa khóc, tay chân bối rối không biết làm gì, ôm thì không ổn mà không dỗ thì chẳng lẽ mặc cho chị khóc như con nít trước cửa showroom người ta. Nó đành nhìn qua MiA cầu cứu…MiA mỉm cười hiểu ý liền kéo chị Vân qua ôm lấy cô nàng. Có vài người chú ý tới chị Vân khóc, nó đành thôi không nói với chị nữa mà xoay qua ra dấu không sao với mọi người tiện tay cầm lấy chứng minh nhân chị Vân và túi xách của MiA.

-        Để anh! Em nói chuyện với chị Vân đi.

-        Dạ! Anh đi đi, chị Vân em lo cho nè.

Nó đi thẳng vô showroom, trên đường đi đều nhỏ giọng ra dấu không có gì với người của cửa hàng. Tính mua xe xong ra họp mặt với mọi người để chị An nói chuyện anh Long, chị Vi cho chị Vân luôn vì biết bà chị sẽ xúc động mạnh nhưng thực sự không còn cách nào khác để thuyết phục. Giờ không biết nên vui hay buồn nữa, thôi thì ráng chịu cái nhìn tò mò của người khác…coi như một cách thuyết phục mẹ con chị Vân chịu nhận quà ông Gạo cho vậy.

Rốt cuộc sau một lúc lâu bị Hải Âu và chị nhân viên “tẩy não” thì cô bé Thảo đã xiu lòng. Ngoài chiếc ex của anh Hưng ra thì bé Thảo chốt một chiếc cup 50cc mẫu mới nhất vừa ra trong năm. Không biết bé Thảo bị bà cô Hải Âu đầu độc kiểu gì lựa luôn xe màu hồng chói chang sến rện, thậm chí hai cô nàng còn bàn nhau hẹn ngày mai đi kiếm mua mấy cái decal he he ti ti gì đó rộn cả tiệm xe máy người ta lên. Sau khi được nó thông báo “chị gái” cho phép nhận xe thì cô bé Thảo cũng vui vẻ hào hứng ra mặt, nói nói cười cười rộn ràng với MiA quên trời quên đất. Dù sao em mới 15 tuổi, còn là học trò vô âu vô lo, phần nào giống tính chị Vân nên bị tẩy não xong sẽ trở nên vô tư đúng như lứa tuổi mình, còn nhỏ được mua xe mới đi học ai mà không hào hứng. Cơ mà nhìn cô nàng ngồi lên chiếc xe màu hồng rất phù hợp, vừa đẹp vừa dễ thương nhưng tới khi bà cô Hải Âu nhà nó leo lên xe thì trớt quớt, phá cảnh ngay lập tức. Chân thì dài, người thì dáng cao…quá chênh lệch so với con xe…càng nhìn nó càng không nhịn được cười, tự nhiên nhớ tới “tay đua” Minh Anh “đè” con cup 50 của cô nàng là đủ cảm thấy thương cho chiếc xe rồi chứ đừng nói Hải Âu có dáng người cao lớn hơn Minh Anh. Dáng Hải Âu thì hợp với xe SH chứ nhìn bà cô tuổi học sinh nhưng cái xác phụ huynh nhún nhún trên cup 50 này nó lo chưa kịp ra khỏi showroom con xe nó sụm càng bãi công luôn quá. Sau khi nhân viên ráp xong dàn áo vô nhìn xe cứng cáp hơn hẳn. Nó để mặc hai cô bé ríu rít bên hai chiếc xe mới cùng với mấy anh chàng nhân viên, còn phần mình kéo theo cô nàng Ngân đi vòng vòng cửa hàng. Tất nhiên không phải tán tỉnh mà nhờ cô nàng tư vấn xe dành cho chị Vân, nói thì nói chỉ mua xe cho ông chồng nhưng đang đà xuôi lòng nó quyết định mua luôn cho chị Vân, dù sao cô nàng mới chính thức là người được ông Gạo muốn lo lắng nhất. Vì sợ chị Vân ngại nên ổng dặn nó tùy tình hình, tùy tâm trạng mẹ con chị Vân mà quyết định. Còn xe thì trước sau gì cũng phải mua, không bây giờ thì cũng khi khác, không nó thì cũng là người khác xử lý. Tìm được chị Vi rồi nên tâm lý ổng trở nên thoải mái, có đủ mặt mũi mà nhìn ngó, chăm lo cho cô em gái, đối với phong cách hào phóng dành cho em út trong nhà của ổng thì ba chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ. Mua một bao thuốc hay ly cà phê ổng có thể đứng chờ thối 1-2k nhưng đối với em út trong nhà thì gã đàn ông ấy chưa từng chớp mắt cho dù số tiền lên đến hàng trăm triệu. Vì ngại chuyện cũ, vì tôn trọng bản lĩnh đàn ông của anh Hưng mà ông nhẫn nhịn không can thiệp bao nhiêu năm qua thôi, một khi ổng đã nhìn tới thì mua ba con xe máy chỉ là chuyện ban đầu.

-        Chị Vân!

-        Sao đó Mon?

Nhìn bà chị mắt mũi tèm lem ngồi nói chuyện với MiA mà nó buồn cười gần chết nhưng nể mặt mũi nó ráng nhịn cười.

-        Thích màu gì?

-        Màu…màu đỏ.

-        AB nha!

-        Hả…sao đó Mon…khoan…hông hiểuuuuu.

-        Gật…AB nha, gật nha.

-        Gìiiii. Từ từ nghe chị nói…tưởng mua cho ổng thui mà.

-        Haha từ từ cái giề. Coi đưa MiA trang điểm lại đeeeee. Chút ra ngoải toàn em út trai xinh gái đẹp mà để cái mặt vậy quê chết đó. Haha…

Nói rồi nó mặc kệ bà cô kêu réo xoay qua cười cười với cô nàng nhân viên.

-        Lấy chiếc AB này luôn nha người đẹp.

Không biết đang nghĩ ngợi gì mà nghe nó nói cô nàng lại mắt chữ A miệng chữ O làm nó phì cười thành tiếng.

-        Nè nè…bán xe mà ngơ ngơ ngác ngác vậy cô nương?

-        Ủa…hic hihi anh lấy thêm chiếc này thiệt hở anh.

-        Nói cho sang miệng đó, đừng có tin.

-        Cái anh này…

Một anh trai hình như là quản lý đang quan sát gần nó liền đi lại cốc đầu cô nàng một cái rồi vịn đầu cô nàng xoay ra đường đưa tay chỉ.

-        Mày mở con mắt ra nhìn coi Ngân, thấy ảnh đi xe gì vô không mà mày đứng đây ngơ ngác thiệt hay giả một hồi tau cho mày ra ngoải bán bánh trán trộn thiệt nha mậy.

Xong ông anh xoay qua cười tươi với nó.

-        Haha anh trai thông cảm, con em nó mới đi làm có ba tháng nên còn ngu ngơ lắm.

-        Hơ hơ không có gì đâu anh. Em còn nhỏ lắm…kêu anh hơi ngại.

-        Hehe khách vô chốt liền ba chiếc xe như anh thì làm ba tụi em luôn cũng được chớ đừng nói tới kêu anh. Con Ngân…tập trung vô nghe chưa?

Cô nàng xoa xoa đầu trừng mắt bỉu môi.

-        Biết rùiiiiii!

Nó tủm tỉm cười nhìn dọc cô nàng từ dưới lên trên rồi dừng lại ở đôi mắt tròn xoe xinh xắn của cô nàng.

-        Chậc…làm ba tháng rồi mà còn ngơ ngác kiểu này đi bán bánh tráng trộn được rồi cô nương?

-        Hứ…cái anh này ghẹo người ta hoài nha. Vậy anh lấy thêm chiếc này hen, để em kêu mấy ảnh lắp kiếng.

-        Haha ừ.

-        Hì đó giờ đi làm mới biết cảm giác bán xe dễ ẹc vậy đó. Em cảm ơn nha, anh còn mua gì nữa hông?

-        Khô máu rồi…đang tính hiến thân gán nợ tiền xe đây, được không?

-        Hihi được nghen, có gì theo phụ em đi bán bánh tráng trộn bù tiền xe nghen.

-        Chơi luôn!

Nói chung mua xe mà trong túi ít tiền mới lựa tới lựa lui chứ đã có dư dả tiền trong người thì mọi chuyện giải quyết nhanh gọn đơn giản, xe mới thì có cái gì đâu mà lựa ngoài chọn màu sắc. Đằng này tâm lý nó càng muốn giải quyết nhanh tránh đêm dài lắm mộng, cứ dứt khoác giải quyết nhanh cho rồi chứ suy nghĩ lựa chọn nhiều chỉ tổ cho “chị em” Vân, Thảo có thời gian phục hồi tỉnh táo mà thay đổi ý kiến. Ý ông Gạo cũng rõ ràng xúi nó làm chuyện đã rồi, chém trước tâu sau…xe mua rồi thì không muốn nhận cũng phải nhận.

Loay hoay thêm khoảng nửa tiếng thì xong xuôi việc mua xe, chị Vân hơi rụt rè nói vài câu ngăn cản nhưng xe đã lắp ráp, xăng nhớt đàn hoàng, hóa đơn cũng ra, tiền đã về tay cửa hàng, muốn hối hận cũng không kịp nữa. Chị Vân đành trừng mắt đánh yêu nó mấy cái sau đó theo nó ra xe. Hai chiếc ex và ab đều đứng tên chị Vân, sáng mai cửa hàng sẽ giao xe qua tận nhà. Còn con cup 50cc thì cô bé Thảo tự mình đứng tên và hào hứng rủ theo Hải Âu chạy ngay ra khỏi cửa hàng. Có bé Thảo lanh lợi là người ĐL biết đường sá nên nó để mặc hai cô bé chở nhau ra phố chơi còn mình thì lái xe chở hai người đẹp ra chổ chị An.

Quán ông Gạo hẹn nhậu nằm trên dốc một con đường nhỏ gần bờ hồ, đối diện với chợ ĐL. Tuy cũng nằm gần bờ hồ trung tâm nhưng nếu muốn đi bộ qua chợ cũng mất khá nhiều thời gian. Cứ như quán cóc này thuộc một thế giới khác đối lập với sự xô bồ nhộn nhịp của thành phố. Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải thuộc mùa du lịch đông người nên vòng quanh bờ hồ khá vắng vẻ, dòng xe qua lại trên đường bớt đông đúc khiến không khí xung quanh cảm giác bình yên hơn. Quán cóc nhỏ chỉ có vài chiếc bàn gỗ, mái che đơn sơ chỉ bán vài món bình dân. Những gã đàn ông to cao, ăn mặc khá lịch sự sang trọng nhưng đang ngồi túm tụm với nhau quanh quầy hàng chỉ có hai chiếc bếp lò, một bên đang nướng khô, bắp, bếp lò còn lại chỉ mỗi nồi ốc, ngoài ra trên quầy có thêm một bếp gaz nhỏ đang luộc trứng. Có lẽ quán thường ngày chỉ lác đác vài vị khách nhưng hôm nay trở nên náo nhiệt hơn thì phải. Mang tiếng quán cóc nhỏ nhưng vỉa hè bên dưới đậu một hàng dài toàn ô tô sang trọng, những gã đàn ông to cao người xăng ống quẩn kẻ phanh ngực áo nói nói cười cười nâng chia nhau ly rượu trắng, bên trên con dốc gần đó là xum xuê váy áo rực rỡ với hàng chục cô gái xinh đẹp cười tươi khoe sắc. Với những con người này có lẽ tụ họp ở một nhà hàng hay một villa sang trọng sẽ phù hợp hơn nhưng họ lại chọn một quán cóc nhỏ nhoi nằm bên góc đường vắng lại trở nên một hình ảnh thú vị hơn. Vì mãi mê nhìn ngắm cái không khí và hình ảnh ấy mà tốn khá nhiều thời gian nó cũng chưa đậu xe đàn hoàng được. Ráng lắm mới canh được con biệt thự ngay ngắn trên lề đường, đỡ chị Vân và MiA xuống xe thì lại nghe tiếng máy xe gầm rú xẹt ngang người. Ông Gạo thắng xe cái rầm vô đít ô tô bóng loáng của ông nào đó bên kia đường bằng con wave chiếc sắp rụng máy tới nơi của ông Hưng, sau lưng ông Gạo có một ông anh khác hình như đang mặc đồ công nhân đô thị nhảy khỏi xe táng vô đầu ông Gạo cái bốp.

-        Con mẹ mày chạy xe như cc. Tông trầy xe thằng La đại gia nó đánh chết mẹ mày đéo ai can đâu.

-        Haha tau đái vô xe nó luôn chớ sợ mịe gì nó. Hahaha ê tụi mày thấy chưa, tau ra chụp đầu cái một là dính con chó này liền.

-        Ồ haha chết mẹ mày dưới hồ hay gì chiều tau gọi đéo được mày hả Phong cùi?

Ông anh La nhảy trên dốc xuống vừa nói vừa giơ tay táng cái bốp lên đầu ông anh mới tới. Ông Gạo cười ha hả quăng luôn con wave cái rầm xuống bên cạnh ô tô cởi phăng áo khoác vai ông anh La và ông anh chắc tên Phong.

-        Thôi đủ rồi vô nhậu đee anh em. Đm bửa nay bò lếch về hết cho tau.

Gần hai chục ông khác đều đứng dậy cười ha hả đi ra kẻ ôm vai người bá cổ, đá đít, táng vô đầu ông anh mới tới. Lúc này nó mới kịp quan sát kỹ không phải ông nào cũng ăn mặc chỉnh chu sang trọng, trong số những gã đàn ông ấy có vài ông ăn mặc rất bình thường, đặc biệt ngoài ông anh Phong mặc trang phục công nhân đô thị ra còn có hai ba ông mặc trang phục lao động, có ông còn mang boot bảo hộ lấm lem bùn đất, có lẽ đang làm việc bị mấy ổng lôi ra nhậu. Tiếng cười nói ha hả, tiếng tay đấm chân đá, tiếng chửi thề văng tục ầm ĩ cả góc đường. Tuy nhìn những gã đàn ông ấy ăn mặc phong cách khác nhau, tuy mỗi người đều có cuộc sống riêng, vị thế riêng…nhưng ngay lúc này chẳng có khoản cách, vai vế hay hào nhoáng gì cả, chỉ có những gã trung niên như trở về thời trai trẻ, những kẻ “bụi đời” từng một thời “trẻ trâu” ngang dọc, ăn nói suồng sả, cười nói vô tư, hò hét đạp phá ăn nhậu với nhau. Người phụ nữ chủ quán cóc dường như chẳng tỏ ra khó chịu, nụ cười vui vẻ luôn giữ trên môi, ánh mắt rực sáng vừa cười nói vừa la mắng nhưng tay chưa từng ngừng chế biến đồ ăn. Hôm nay quán cóc đã dành riêng cho những gã đàn ông này, hôm nay nó thấy ông Gạo trở thành một thằng trai trẻ.

…………….

Cả đám đàn ông ôm vai bá cổ nhau vô quán hò hét nâng ly, ông Gạo ngửa đầu uống cạn ly rượu trắng xong tay bốc miếng khô mực bỏ vô miệng nhai nhồm nhoàng đứng dậy phất tay ra dấu cho nó dẫn chị Vân qua chổ chị An đang ngồi uống sữa đậu nành với chị Hạnh, còn ổng thì đạp ông anh La té qua một bên lấy đường đi qua. Chổ chị An ngồi hình như là một gánh hàng rong mấy chị em phụ nữ kêu lại bán ngay bậc thang dẫn lên xóm nhà dân trên cao. Sau lưng ngoài chị em phụ nữ nhà nó ra còn có nhiều chị gái khác đều ăn mặc xinh đẹp đang nói nói, cười cười, người chụp hình kẻ tám chuyện, ăn vặt vui vẻ. Chờ nó đi lại đứng trước mặt ông Gạo hất mặt với nó.

-        Sao rồi ku?

Nó gật đầu nhún nhún vai đưa ba ngón tay.

-        Xong rồi anh. Mỗi người một chiếc.

-        Tốt!

Sau đó một tay ổng xoa đầu chị An rồi chuyển qua xoa đầu chị Vân cười cười.

-        Giờ anh mày chưa sỉn, thành ra vợ chồng anh có thể nói chuyện đàn hoàng với em gái rồi…Vân nhễ? Ngồi đi, thằng Mon nữa.

-        Dạ anh hai!

Chị Vân cười gượng ôm lấy bắp tay ông Gạo sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh chị An. Ông Gạo cười cười kéo ghế nhựa ngồi xuống đối diện chị Vân, còn nó thì nhún vai không thèm để ý dơ sạch ngồi phịch luôn xuống bậc thang bằng đá tảng đưa tay giật lấy trứng gà nướng chị Hạnh mới lột xong đưa lên miệng cắn nhai ngon lành. Chị Hạnh biết ông Gạo muốn nói chuyện riêng với chị Vân nên đánh nó một cái cầm theo ly sữa đậu nành đi qua chổ Rose. Chị An cười nhẹ ôm lấy chị Vân vuốt ve tóc chị, ông Gạo nhìn chị Vân thật sâu, tay ra dấu với nó. Hiểu ý nó nhồm người dậy rút thuốc lá ra châm lửa đưa qua, nó cũng dựa vào bậc thang tự mồi một điếu cho riêng mình. Ông Gạo rít một hơi thuốc dài đưa mắt nhìn xa xa về phía mặt hồ, ngọn đèn đường như chiếu bóng gã trung niên đổ dài dưới mặt đường…Khói thuốc…vờn quanh những dấu chân chim hằn sâu trên khóe mắt.

-        Vân à! Anh mày…kiếm được chị rồi!

……………………………


Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 138)

  -         Mấy năm trời anh không về thăm…con em mày buồn mấy anh nhiều lắm hả? -         Dạ…em… -         Nói thiệt! -         Dạ lâ...