Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 58)




“Bốp”
Một cú tát bằng tất cả sức mạnh như trút hết lửa giận trong lòng in vào mặt nó.
-         Anh là đồ khốn nạn!
Hân nhìn thẳng vào nó, mím môi tưởng chừng như bật khóc, nước mắt em lăn dài trên má. Ánh mắt nửa rực lửa, nửa đau đớn như xoáy vào tâm can nó, rồi em đưa bàn tay chỉ thẳng vào mặt nó ngập ngừng trong từng tiếng nấc:
-         Em thất vọng về anh lắm!
Rồi nhỏ quay mặt bước đi, đôi vai run run nhưng nó biết làm sao nhỏ kiềm nén được nước mắt kia chứ. Chị Thủy vội đi theo nhỏ Hân trước khi kịp quay lại nói to:
-         Con kia! Mày được lắm, bồ của bạn mà cũng dám cướp. Còn thằng chó này! Chị có mắt không tròng, hóa ra mày khốn nạn như bao thằng đàn ông khác, ăn vụng cũng phải biết lựa, mày khốn nạn tới độ bạn thân của bồ mà mày cũng hổng tha hả. Tránh xa tụi tau ra! Đừng có vác mặt qua kiếm con Hân nửa nhé!
Chị Thủy và nhỏ Hân đi rồi, nó im lặng quay qua nhìn nhỏ Ngân, đôi mắt nhỏ bần thần nhìn ngược lại nó, sau đó nhỏ đưa tay xoa nhẹ lên mặt nó.
-         Đau nhiều hôn anh?
-         Cũng đau!
-         Còn em có sao không?
-         Hân có đụng gì tới em đâu. Hihi!
-         Ừ! Thôi anh đưa em về!
-         Dạ!
Nó gượng cười đi trước, mặt nó hằn in dấu tay của Hân, môi nó rát rát vì bật máu. Nhìn chính mình phản chiếu cửa thang máy mà buồn cười, hai tay nó vẫn nắm chặt trong túi quần như sợ ai nhìn thấy. Con đường về nhà nhỏ Ngân càng xa càng lặng hơn. Nhỏ cũng không nói gì chỉ im lặng ôm nhẹ ngả người vào vai nó.
-         Được rồi em vào nhà đi!
-         Dạ!
-         Nhưng chừng nào em đi?
-         Dạ em đặt vé rồi! Chút nửa em đi.
-         Ừ ra tới đó nhớ báo cho anh.
-         Dạ!
Nó cho xe rời khỏi nhà nhỏ, vòng vèo cả tiếng đồng hồ ngoài đường cuối cùng nó cũng quyết định chạy qua nhà chị. Cứ mỗi lần có chuyện đau người đầu tiên nó nghĩ đến là chị, dường như điều này trở thành bản năng, vì nơi duy nhất có thể chấp nhận sự có mặt của một thằng khốn như nó là nhà chị. Tới nhà, nó bấm chuông, chú ba ra mở cổng, vừa nhìn thấy mặt nó chú vội lo lắng:
-         Cậu Mon sao vậy? Cái mặt đỏ lét hết trơn!
-         Dạ không sao đâu chú. Chị đâu rồi chú?
-         Cô Phương ở trên phòng cậu lên đi để tui kêu bả lấy thuốc  cho cậu.
-         Dạ cảm ơn chú!
Nó đi thẳng lên phòng chị tự mở cửa vào luôn vì ở nhà này duy nhất mình nó tự do mở cửa phòng chị, chú thím ba muốn tìm chị đều phải gõ cửa mặc dù ít khi nào chị khóa cửa. Chị đang nằm trên giường lăn qua lăn lại với cuốn tạp chí bằng tiếng nước ngoài, thấy nó chị ngồi dậy cười tươi.
-         A! Nhóc mới qua hả? Qua sớm ghê hen!
Nó không nói gì đi thẳng vào giường nằm vật xuống bên cạnh chị, phát hiện có điều bất thường chị nhẹ giọng:
-         Nhóc có chuyện gì sao?
Nó choàng tay ôm lấy hông kéo chị nằm xuống sát vào người nó, nó nhắm mắt úp mặt vào lưng chị hít nhè nhẹ mùi hương ngọt ngào, chỉ vậy thôi mà thấy lòng bình yên lắm. Chị nằm im, lưng vẫn xoay về phía nó, rồi chị đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng tay nó trước bụng chị. Và nó lặng im chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ để trốn tránh những chuyện vừa xảy ra, trốn tránh cái ám ảnh ánh mắt của nhỏ nhìn nó, thực sự chính nó cũng đau lắm chứ riêng gì ai.

Nó tỉnh dậy, giờ nó vẫn nằm bên cạnh chị, đôi tay chị vẫn giữ tay nó trong tay mình. Biết nó tỉnh dậy, chị khẽ xoa nhẹ lên má nó.
-         Nhóc con đau không?
-         Ừ đau!
-         Cho chết!
-         Ừ!
Nó định ngồi dậy nhưng chị không cho, vậy là nó lại nằm im, ánh mắt hướng lên trần nhà.
-         Nhóc đã thay đổi…nhóc cũng vừa làm một thằng khốn nạn vô cùng luôn đó chị.
-         Uhm!
-         Cái mặt này mới bị nhỏ Hân đánh nè!
-         Uhm!
-         Đáng đời nhóc ghê! Chắc sau này nhỏ sẽ hận nhóc nhiều lắm, nhóc làm tổn thương cô ấy nhiều quá mà.
-         Uhm!
-         Nhóc xấu xa và khốn nạn lắm…chị có bỏ nhóc như Hân không?
-         Không!
-         Sao vậy? Chị chưa biết nhóc vừa làm gì mà?
-         Nếu nhóc nghĩ chị sẽ bỏ nhóc thì nhóc đâu có qua với chị. Hihi! Nhóc thay đổi hay không chị biết hết, nhóc xấu xa cỡ nào cũng kệ nhóc…Người khác có thể rời bỏ nhóc vì nhóc khốn nạn, xấu xa…nhưng chị thì không! Nhóc khờ!
-         Ờ!
Nó mĩm cười, chỉ có nơi này là bình yên sau tất cả mọi chuyện và chỉ có chị của nó không bao giờ rời đi.
-         Dạo này Hân có nói chuyện với chị về nhóc không?
-         Có!
-         Vậy chị có biết nhóc đang làm gì với Hân không?
-         Có!
-         Vậy sao chị im ru?
-         Nhóc nói với chị là hãy để nhóc tự giải quyết mọi chuyện mà. Nhóc nói sao thì chị làm theo vậy, thấy chị ngoan chưa. Hihi nhóc làm gì cũng được, nhóc đâu có đối xử tệ với chị đâu mà chị lo, với lại chị hiểu nhóc của chị, tại nhóc hổng giải thích với chị thôi hihi.
-         Ừ! Nhóc cảm ơn chị!
-         Đồ khờ! Đâu nhóc há miệng ra chị coi coi.
Chị đẩy nó ngồi dậy rồi dùng điện thoại bật flash chiếu vào miệng nó.
-         Rách một miếng, hết chảy máu rồi. Chút chị cho nhóc ngậm thuốc. Hư lắm nha, tối ngày để mình bị thương hoài luôn.
-         Hehe vậy mới được chị lo.
-         Hứ ai thèm lo cho nhóc chứ. Toàn ra ngoài gây chuyện rồi về đây bắt người ta lo.
-         Chị không lo bỏ nhóc cho ai.
-         Bỏ cho con heo!
-         Chị là heo hả?
-         Hihi muốn chết hôn. Quýnh một cái xỉu bây giờ.
Chị xô nó ra giường rồi đứng dậy đi lại bàn lấy một viên màu nâu nâu gỡ ra quay lại nghiêm mặt nhìn nó
-         Há miệng ra đồ hư hỏng!
Nó há miệng ra, chị cho viên thuốc vào miệng rồi bắt nó ngậm lại. Xong xuôi còn vui vẻ lấy điện thoại ra chụp hình cái mặt méo của nó lại cười khúc khích một mình nửa chứ, bó tay với chị luôn. Hai chị em nằm chơi thêm một chút nửa thì kéo nhau xuống nhà ăn trưa cùng với vợ chồng chú ba. Ăn xong nó với chị quay trở lên phòng tivi coi phim, nó không ham lắm bộ phim tình cảm chị đòi xem cho nên xem được một chút nó ngủ gục mất tiêu. Chiều thức dậy nó bật cười khi chị cũng ngủ ngon lành tự lúc nào, tâm trạng khá thoải mái trở lại nó nhẹ nhàng để chị nằm xuống giường rồi chào chú thím ba đi về quán làm việc.
Ông Kha có vẻ cũng không biết chuyện gì, dạo này thấy ổng cũng có nhiều việc riêng bên gia đình nên chuyện bên quán cứ có mặt nó là ổng giao lại. Tan làm nó đi lòng vòng như chẳng muốn về nhà, bụng đói nhưng không nghĩ ra sẽ ăn gì, cuối cùng đành ghé xe bánh mỳ gần nhà làm một ổ rồi leo lên nóc ngồi nhâm nhi. Món bánh mỳ khô khốc quen thuộc không đủ no nhưng thích hợp trong hoàn cảnh lúc này. Ăn xong nó nằm dài ra nhìn lên bầu trời, hôm nay trời khá mát mẻ, vài ngôi sao lấp lánh giữa nền đen trống rỗng, chính vì chỉ có vài ngôi sao xuất hiện khiến người ta có cảm giác mỗi đốm sáng ấy thật nhỏ nhoi, cô độc.
-         Alo em tới rồi!
-         Vừa tới hả em?
-         Dạ!
-         Có mệt không?
-         Em lên xe ngủ mất tiêu hổng thấy mệt gì hết.
-         Ừ!
-         Anh đang làm gì?
-         Vừa ăn khuya xong, chuẩn bị ngủ.
-         Chị Thủy có điện thoại cho anh không?
-         Không có.
-         Con Hân thì sao?
-         Không em!
-         Dạ! Còn anh? Thấy sao rồi?
-         Không sao hết, em đừng lo cho anh. Em đi du lịch một mình dù sao cũng cẩn thận sức khỏe nhé.
-         Dạ em biết rồi!
-         Thôi anh ngủ sớm đi, hy vọng mọi chuyện tốt đẹp với anh.
-         Cảm ơn em! Ngủ ngon!
Nó nhắm mắt để điện thoại nằm im trên lồng ngực, không biết giờ này Hân đang làm gì, đang nghĩ những gì, nhưng nó chắc rằng em đau nhiều lắm.
Giống như cá tính của mình, nó chẳng tìm kiếm Hân để giải thích, để nhận lỗi, để xoa dịu nỗi đau của nhỏ. Điều nó làm vẫn vậy, lao vào cuộc sống bình thường hằng ngày, im lặng đối mặt với mọi chỉ trích của bạn bè Hân khi họ biết chuyện, đối mặt với việc làm khốn nạn của mình khi đến tai những người xung quanh khác. Ông Kha chửi nó nhưng cũng không trở mặt gì hết vì ổng cũng vẫn hay có những cuộc ăn chơi, những mỗi quan hệ chớp nhoáng bên ngoài xã hội vì công việc, nó đoán chị biết chuyện, anh Phong có lẽ cũng vậy. Trái hẳn với những người khác, anh Phong ở xa nên không nói gì cũng bình thường, còn chị càng không nhắc đến, với chị nó vẫn là nó, dù nó có làm bất cứ chuyện gì, chị chỉ quan tâm việc nó đối xử với chị như thế nào, còn nó làm gì với người khác chị không để tâm. Đã gần nửa tháng trôi qua, nó im lặng, Hân cũng không tìm nó để xử tội như cá tính thường ngày của nhỏ. Nó không nói gì không có nghĩa là không quan tâm, thi thoảng nó vẫn chạy xe ngang nhà nhỏ, đứng nép ở một góc tường nhìn vào. Quen nhau bao lâu ít nhiều cũng biết rõ vài thói quen hay giờ giấc công việc của nhỏ. Nó an tâm không đả động gì đến cuộc sống của em bởi vì bên cạnh nhỏ ngày nào cũng có chị Thủy đi cùng, ngoài ra khi biết chuyện bạn bè của nhỏ càng quan tâm nhỏ nhiều hơn. Tính ra thời điểm này cứ như cả thể giới đều quay lưng lại với thằng khốn nó và xích lại gần hơn với người bị nó làm tổn thương. Điện thoại nó vẫn đều đặng nhận cuộc gọi từ xa của Ngân, nhỏ đang đi tour xuyên Việt, vì chuyện của nó nhỏ đã buộc phải rời khỏi SG một thời gian, du lịch có lẽ là cách tốt nhất trong thời điểm hiện tại. Mấy hôm trước cũng có vài người bạn của Hân vì quá khích nên cũng định xử lý nó nhưng có lẽ đều hiểu rằng Hân không muốn điều đó và họ cũng hiểu trước khi muốn làm gì phải nhìn mặt chị trước đã, chưa kể là ông Kha tuy chửi nó nhưng cũng không bỏ mặc đâu. Chớp mắt thêm hai tuần trôi qua, không có gì đặc biệt xảy ra, nó cũng ít gặp chị vì hôm trước nó nói hãy tạm thời để nó giải quyết xong mọi rắc rối nó đang làm. Đây là khoảng thời gian nó để ý ngày tháng rất kỹ, không phải vì nó thay đổi đâu mà vì ngày thêm một người nửa rời xa nó đang đến gần.

Chủ nhật đầu tiên của tháng mới, quán caffe xa lạ nằm ven thành phố cũng đông đúc khách, khó khăn lắm mới tìm được quán này, đẹp, mát nhưng hơi xa trung tâm. Nó luôn luôn là người đến trước trong mọi cuộc hẹn, nó thà để mình chờ chứ không bao giờ để người khác phải đợi mình. Khoảng 9h, ly caffe vơi gần phân nửa thì chị Thủy và một người nửa cũng vừa tới.
-         Mon tới lâu chưa?
-         Cũng được một tiếng.
-         Sorry nha tại sáng nay phải chờ con Hân đi chơi mới qua rước chỉ được.
-         Có gì đâu. Hân sao rồi chị?
-         Nó bình thường rồi, không nhắc gì tới em nhưng mà có mấy bửa uống say thì cứ đòi gặp mặt em.
-         Chị cho cô ấy uống say làm gì không biết. Sau này kêu cô ấy đừng uống rượu nhiều nửa.
-         Em! Bộ em tính hổng gặp nó nói lời nào hả? Hồi bửa nó nói với chị muốn gặp em lắm, nhưng con gái mà đã giận, hận rồi thì tự ái cao ghê gớm.
-         Thôi! Em sẽ không gặp lại Hân đâu. Mọi chuyện đã như vậy rồi có gặp em cũng không biết nói gì nửa, cứ như vậy em thấy tốt cho cô ấy hơn.
Nó ngả lưng ra ghế mĩm cười, dòng caffe đắng nghét chạy dài vào cổ họng. Nhìn thấy gương mặt nó như vậy có lẽ ai cũng ái ngại.
-         Xin lỗi em nhiều, tự nhiên bắt em phải chịu thiệt thòi.
-         Em đâu có thiệt thòi gì đâu mà chị xin lỗi.
-         Chắc thời gian gần đây tụi bạn con Hân chửi em nhiều lắm phải hôn?
-         À! Chửi cũng đúng mà chị. Em chịu được, dù sao em cũng làm Hân tổn thương, mọi người bênh Hân chửi em cũng bình thường. Thiệt thòi là Ngân kìa.
-         Em yên tâm, con nhỏ đó nó đóng vai ác riết quen rồi, giờ nó đi chơi tùm lum làm chị thèm luôn nè, bửa nào cũng điện thoại về khoe khoang quá trời.
-         Dạ! Ủa bửa nay Hân đi chơi với ai vậy chị?
-         Nó đi chơi với Mimi, nghe đâu hai đứa đi mua đồ đạc gì đó chị cũng hổng rành. Mà nè chàng trai, một câu nhắc tới Hân, hai câu hỏi tới Hân. Còn quan tâm người ta như vậy, gặp thêm một lần cũng có chết đâu.
-         Đúng rồi! Chị thấy em cũng muốn gặp nó một lần nửa phải hôn?
Chị hai Hân nảy giờ ngồi im mới lên tiếng:
-         Muốn! Nhưng không thể chị à!
-         Bộ em không hối hận chút nào hả? Mấy ngày qua chị thấy con nhỏ buồn như vậy chị cũng xót lắm. Thực ra nếu bây giờ hai đứa làm lành với nhau, chị...chị cũng hổng trách em đâu. Chị biết em cũng đâu có vui sướng gì.
-         Em hiểu! Nhưng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng chị à. Vấn đề không phải việc cảm giác của em, quan trọng là tương lai của Hân, không nói tới việc tình cảm của em dành cho cô ấy không phải là tình yêu, dù có yêu nhiều em nghĩ cô ấy vẫn đáng có tương lai tốt hơn. Em thực sự vẫn chưa là một người đủ trưởng thành để chăm sóc cho tương lai của Hân, em còn yêu Thy và em cũng không phải người tốt như mọi người đang nghĩ. Không biết Ngân có nói với hai chị chuyện này chưa, đêm đó em với Ngân trong khách sạn đã làm chuyện đó thật, cho nên dù mục đích ban đầu có như thế nào, sự thật em cũng đã có lỗi với không chỉ Hân mà còn Ngân nửa, chị thấy có nên để em gái mình cặp bồ với một thằng như em không?
-         Chị biết chuyện đó, bé Ngân có nói với chị rồi. Em cũng hổng cần tự chà đạp mình tới vậy đâu, Ngân nó tự nguyện, chị nghĩ em không có lỗi gì với Ngân hết. Quen em bao nhiêu lâu, nhìn những việc em làm chị cũng hiểu em là người ra sao mà, đừng có tối ngày đóng vai ác ở đây với tụi chị. Thôi dù sao chuyện cũng sắp ổn rồi, chị chỉ muốn hai đứa có một cơ hội suy nghĩ lại thôi.
-         Chị an tâm, mọi chuyện không thay đổi trừ khi mọi người tiết lộ ra, phần em, em sẽ không suy nghĩ lại.
Chị Thủy với chị hai Hân nhìn nhau xong nhìn nó mĩm cười lắc đầu.
-         Lời đồn hổng sai! Em đúng là cứng đầu hổng thua gì con Hân, hèn gì nó yêu em nhiều vậy, chắc chỉ có mình em là cứng đầu hơn nó, trị được nó thôi quá.
-         À nảy giờ lo nói chuyện quên nói em biết, tuần sau Hân nó bay rồi đó. Em có một tuần để đổi ý có gặp nó hay không.
-         Vậy à!

Nó lại ngả người ra ghế, đưa ly caffe đắng nghét lên uống một hơi dài, những viên đá tan hết tự bao giờ, caffe đắng giờ có thêm một vì nhạt nhòa nào đó. Bất giác có một chút gì đó nhói nhói trong lòng, dù nó có bất cần đến chừng nào...vẫn giật mình khi biết rằng...lại một người nửa sắp rời xa nó.

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 57)




Hôm nay như thường lệ nhỏ Hân qua quán nó chơi, ngồi cả buổi cũng không thấy nhỏ nói gì, khác xa với thường ngày. Tất nhiên nhỏ không nói chuyện thì cái thằng như nó càng không mở miệng. Vẫn luôn luôn là nhỏ hết kiên nhẫn và bắt chuyện trước.
-         Anh có chuyện gì giấu em đúng không?
Nhỏ Hân nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nó.
-         Giấu gì đâu! Tự nhiên nhìn anh ghê vậy?
-         Dạo này anh thay đổi nhiều lắm. Hay đi khuya, hay nhắn tin điện thoại với ai đó, rồi ăn diện, nói năng khác lắm.
-         Khác là khác sao?
-         Nói năng không có đứng đắng đàng hoàng như trước nửa? Kiểu như dân chơi đó.
-         Ờ thì cũng thay đổi một chút để hòa đồng với bạn bè em hơn mà. Anh mà dân chơi gì.
-         Ừ hòa đồng! Giờ em mới thấy càng ngày anh càng lộ rõ năng khiếu tán gái đó nha.
-         Tán gái hồi nào!
-         Anh coi chừng em đó. Em thấy anh thay đổi, thay đổi nhanh quá! Nhiều lúc em hổng nhận ra được anh nửa.
-         Anh vẫn là anh thôi. Tại em nhạy cảm quá đó!
-         Anh làm sao thì làm! Em về đây!
Nhỏ đứng dậy đi về, nó cũng không nói thêm lời nào để giữ nhỏ nửa. Hình như nhỏ đã cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của nó cũng như tìm ra được gì đó. Chắc nhỏ đọc được tin nhắn hay đã có người nói điều gì đó với nhỏ rồi, nghĩ mãi cũng không phải là cách, nó chỉ biết mĩm cười nhìn theo rồi đứng dậy đi làm việc tiếp. Đi ngang wc, nó quay mặt nhìn vào tấm kính to treo trước cửa wc lặng nhìn mình trong đó, phải rồi nó đang thay đổi đến khó tin, ngay cả mái tóc cũng đã biết vuốt keo, người biết xịt nước hoa và gương mặt cười cũng đểu hơn bao giờ hết. Cảm giác mình không phải là mình trong gương thực sự rất khó chịu, nhưng đã làm thì phải làm cho triệt để, đã thay đổi thì không thể hối hận, dù sao…sống với con người này nó cũng có năng khiếu lắm chứ. Nhỏ Hân là người gần gũi nó nhất trong thời gian này, tất nhiên nhỏ đã là người nhận ra sự thay đổi theo chiều hướng tiêu cực của nó. Không chỉ hôm nay mà vài ngày gần đây đã có phản hồi từ vài người khác như chị Thủy, nhỏ Trang, chị hai nhỏ… rằng nhỏ Hân đang rất khó chịu và than phiền nhiều về nó.

Duy nhất một ngươi im lặng về con người nó thời gian gần đây là chị, chị vẫn vui vẻ, vẫn đối xử với nó giống như từ trước đến giờ. Còn một người nửa không than phiền về nó chính là anh Phong. Đơn giản thôi vì anh Phong đã rời khỏi Việt Nam hôm trước để trở về với những kế hoạch riêng của mình, có lẽ anh cũng cập nhật thông tin về nó nhưng vì chị không nói gì cho nên anh cũng chưa nói chuyện với nó. Mới đó mà chủ nhật đến. Hôm nay nó đặc biệt hẹn nhỏ Hân đi chơi Vũng Tàu. Hai đứa kéo nhau đi từ khuya cho nên đến sáng là vừa đến Vũng Tàu. Thuê phòng xong, nó và nhỏ dẫn nhau đi ăn sáng uống caffe.
-         Sao tự nhiên đòi ra đây chơi vậy? Giật ngược giật xuôi cứ như làm gì có lỗi với em rồi tính dẫn đi chơi chuộc lỗi hả?
-         Nè! Nói móc qua giờ chưa đã hả? Lâu lâu đi chơi hơi xa một chút cho em vui chứ anh có làm gì đâu phải chuộc lỗi.
-         Ừ! Hy vọng là vậy.
-         Đa nghi quá cô ơi! Nè em cho anh một ly caffe với chị này một ly…à em uống gì Hân?
Nó quay qua nói với nhỏ phụ vụ khá dễ thương rồi quay trở lại hỏi nhỏ Hân.
-         Yêu nhau mà hổng nhớ em thích uống gì hà?
-         Ờ ờ thì biết, sợ em đổi khẩu vị sao.
-         Xí! Ngụy biện. Em cho chị một ly ép dưa hấu nha.
-         Đó đổi món đó, vậy la anh.
-         Người mà ai cũng phải khác anh ơi.
-         Ờ thì khác. Rồi em cho tụi anh hai món đó với một dĩa trái cây dĩa. Cảm ơn nha người đẹp!
Nhỏ nhân viên quay đi, nó trở lại với trò trêu chọc tức cô bạn gái xinh đẹp của nó, tất nhiên dù sao đi chơi là phải vui vẻ nên nó chọc một hồi nhỏ cũng chịu cười giỡn bình thường. Ngồi caffe đến khi trời hửng nắng hai đứa mới rời khỏi caffe đi tắm biển. Nhỏ Hân của nó bình thường đã mặc đồ rất gợi cảm rồi, giờ nổi bật giữa đám đông với bộ bikini màu đỏ rực chói chang. Ngay cả nó còn ngẫn ngơ suýt phun máu mũi chứ đừng nói gì người khác. Thấy nó nhìn mình như ăn tươi nuốt sống, nhỏ Hân xô nó một cái té ngả người xuống cát rồi chạy ào ra biển, nó lập tức đứng dậy mĩm cười chạy theo nô đùa. Nghịch nước tới gần xế trưa bụng đói cồn cào mới chịu lên bờ tắm rửa đi ăn trưa. Ăn xong quay trở lại khách sạn nằm nghỉ ngơi. Vừa lên phòng đóng cửa lại lập tức nhỏ kéo nó lại cuốn lấy nó cứ như sợ nó chạy mất vậy. Đến lúc này nó vẫn còn mơ hồ việc cơ thể nóng bỏng, xinh đẹp này là của nó, nhỏ tình nguyện trao cho nó tất cả. Người nhỏ như mềm nhũn ra trong tay nó, mọi thứ cứ như không còn bất cứ khoảng cách nào, mọi thứ dường như không kiểm soát được nửa. Khi cơ thể nhỏ gần như không còn mảnh vải nào…bàn tay nó như bản năng thỏa sức khám phá cơ thể nhỏ thì nó nhắm mắt nhẹ nhàng đẩy nhỏ sang một bên rồi ngồi dậy.
-         Được rồi được rồi làm gì như ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Uống miếng nước lấy sức đã.
-         Anh sao vậy? Tính kéo dài thời gian tránh né em như mấy lần trước hả?
-         Từ từ! Tối ngày đa nghi không. Để uống miếng nước đã, anh con trai hổng gấp thôi em gấp làm gì.
-         Anh…thực sự rất lạ.
-         Ừ!
Nó đứng dậy đi rót nước không quên quăng cái mền đắp lên người nhỏ. Tự uống một ly sau đó rót một ly đưa cho nhỏ uống, trong lúc đó nó bấm điện thoại gọi cho ông Kha kêu ổng tự đi chở mấy chậu hoa về vì nó mắc đi chơi với bạn gái nó, thực ra cũng chỉ tìm cái cớ để tỉnh táo lại quên đi sự ham muốn cô gái nằm trên giường kia. Nói chuyện xong nó quay trở vào nó nằm xuống bên cạnh nhỏ.
-         Rồi! Muốn làm gì anh làm đi!
-         Hihi nói chuyện nghe thấy ghê.
Nhỏ cười gượng, đôi mắt nhỏ cứ như mơ màng, nó cuối xuống hôn nhỏ, đôi tay khám phá cơ thể nhỏ nhưng không kéo mền xuống. Nhưng vẫn như lần trước, khi mọi thứ đang không kiểm soát được (thực ra nó vẫn kiểm soát được) thì người chủ động gạt tay nó ra là nhỏ.
-         Anh! Khoan đã! Sao tự nhiên em chóng mặt quá, đầu nhức sây xẩm mặt mày luôn.
-         Sao vậy? Em có sao không? Tự nhiên ngừng mất hứng vậy, bộ em giận anh hả?
-         Hổng phải. Em nhức đầu thiệt, mắt mở hết lên…khó chịu lắm.
-         Chết rồi! Bộ em bệnh thiệt hả?
-         Hổng biết! Chắc em bị trúng nắng hay cảm rồi.
-         Trời! Chắc bệnh thiệt rồi, tắm biển cả buổi mà. Thôi vậy em nằm nghỉ anh chạy xuống mua thuốc cho em uống.
-         Dạ! Khó chịu quá! Anh đi nhanh nhanh nha.
-         Rồi em nhắm mắt nghỉ tí đi. Anh về liền!
Nó kéo mền đắp cho nhỏ rồi đóng cửa đi ra ngoài. Xách xe chạy vòng vòng dọc bãi biển, đã lâu rồi không chạy một mình ở cái nơi sóng gió này, dòng du khách cứ như lấp đầy bãi cát. Nó ngừng xe lại ở một quán caffe ven biển đi vào kêu một ly caffe, cứ như vậy nó ngồi đó hàng giờ đồng hồ gặm nhấm những suy nghĩ riêng mình. Điện thoại reo, nó bắt máy là nhỏ Ngân.
-         Alo anh về chưa?
-         Chưa đâu em! Chắc chiều tối anh mới về tới, khoảng khuya mới gặp nhau được.
-         Dạ! Anh chạy xe cẩn thận nha. Mà con Hân đâu?
-         Ờ trong phòng! Em ráng chờ nha, anh về sẽ qua em liền.
-         Biết rồi hihi!
Nó đứng dậy tính tiền, móc viên thuốc chị Thủy đưa còn lại trong túi quăng xuống hồ cá gần đó rồi chạy xe đi kiếm nhà thuốc tây mua hai viên sủi rồi quay trở về phòng. Nó im mở cửa bước vào phòng nằm xuống bên cạnh nhìn nhỏ Hân ngủ ngon lành, người nhỏ vẫn đắp chiếc mền lúc nó rời đi. Nó im lặng vuốt lại mái tóc bù xù của nhỏ, khẽ hôn một cái lên trán nhỏ rồi đưa ánh mắt nhìn lên trên trần nhà…

Chiều tối, nó suýt ngủ quên bởi thời gian nhỏ ngủ khá lâu. Cuối cùng nhỏ cũng thức dậy xoay qua ôm lấy nó.
-         Sao anh hổng kêu em dậy! Mấy giờ rồi anh?
-         Ờ 6 giờ rồi! Em còn mệt không?
-         Dạ hơi nhức đầu!
-         Ừ vậy em uống thuốc đi, ăn gì đó rồi tụi mình về SG.
-         Sao về sớm vậy anh.
-         Anh có việc! Mà em bệnh rồi, về sớm đi khám bệnh mua thuốc đàng hoàng uống.
-         Nhưng!
-         Nảy anh ra ngoài nhà thuốc người ta kêu vậy. Giờ em uống viên này cho khỏe là về được, anh hỏi rồi.
-         Dạ!
Nhỏ ngồi dậy, cái mền rớt xuống, nó nhìn qua một cách bình thản, nhỏ đứng dậy mặc quần áo vào, nửa chừng dừng lại liếc nhìn nó nghiêm mặt.
-         Nhìn con gái thay đồ như vậy là rất xấu anh biết không?
-         Ừ!
Nó mĩm cười, ánh mắt vẫn nhìn nhỏ không hề có ý định quay mặt đi chỗ khác. Trả phòng, nó chở nhỏ đi ăn cháo trắng rồi quay xe trở về SG ngay trong đêm. Về đến nhà nhỏ cũng vừa hơn mười giờ tối.
-         Anh có việc đi! Em vào nhà nghỉ ngơi đi nha!
-         Sao đi gấp vậy? Việc gì hổng nói!
-         À ông Kha kêu anh đi có việc.
-         Thiệt hôn! Làm gì giờ này, mà anh tính hổng chở em đi khám bệnh hả?
-         Em nhờ chị hai em hay chị Thủy nhé. Anh có việc thiệt!
-         Uhm! Thôi anh đi đi!
Nó cho xe rời khỏi nhà nhỏ rồi đi thẳng qua đón nhỏ Ngân. Cô nàng hôm nay mặc quần áo ngắn cũn cỡn khá thoải mái.
-         Sao lâu quá vậy.
-         Anh chạy xe chậm, trời tối đường nhiều xe lớn lắm.
-         Hihi sợ chết hả?
-         Sợ chứ em.
-         Vậy đêm nay coi chừng chết với em đó nha.
-         Hehe chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Nó cười khì khì cho xe chạy vòng vòng ra quận một, hai đứa kéo nhau đi ăn khuya, quãng đường từ Vũng Tàu về khá xa, nó lại không ăn được gì nhiều nên giờ khá đói. Ăn uống xong xuôi lại chạy kiếm nước uống, lâu lâu đi chơi cùng nhỏ cũng khá vui, hai đứa đều thoải mái thân thiết hết mức có thể. Tuy vòng tay của nhỏ có hơi lạ lẫm so với vòng tay của nhỏ Hân nhưng không hiểu vì sao nó vẫn thấy thoải mái hơn, kích thích hơn. Có lẽ cái gì mới mẻ người ta đều cảm thấy như vậy thì phải.
-         Mấy giờ rồi em?
-         Dạ hơn gần 1h rồi!
-         Ừ…vậy mình đi nha! Mà em đặt phòng chưa?
-         Em đặt hồi sáng rồi.
-         Sớm vậy?
-         Hihi đặt sớm chuẩn bị hẹn với anh mà, yên tâm khách sạn của người quen nhà em, yên tĩnh lắm.
-         Vậy giờ mình qua đó cho kịp
-         Dạ!
Nó thở phù một cái rồi cho xe chạy đến khách sạn theo hướng dẫn của nhỏ Ngân.
-         Em có lo không?
-         Dạ hơi hơi!
-         Anh cũng vậy!
-         Thấy mặt anh tỉnh bơ!
-         Ờ thì tỉnh.
Nó cười cười nhìn lại mình phản chiếu trong thang máy, mặt nó lúc nào mà không vậy chứ. Thang máy mở, nó với nhỏ Ngân từ từ đi vào phòng, nhỏ bật máy điều hòa rồi nằm lăn ra giường ôm cái gối mắt nhìn nó chằm chằm, nó cười nhẹ rồi cởi giày quăng vào góc phòng.
-         Anh đi tắm đã. Chạy ngoài đường biết lâu bụi bặm khó chịu quá!
-         Dạ! Mà anh nè!
-         Sao?
-         Em cởi quần áo trước nha!
-         Ừ!
Nó vào wc đóng cửa lại, mở vòi tắm xả nước ào ạt lên người, nó đang làm gì nó biết rõ, nó ý thức được việc nó đang làm, có lẽ nó nên làm cho mình tỉnh táo, đầu óc nhẹ nhõm hơn một tí, dù sao đây là con người nó muốn mà. Tắm xong, nó mặc mỗi chiếc quần jean, thắt lưng chỉ cho có chứ không gài khóa lại, dường như nó thích phong cách như vậy, vẫn mặc quần nhưng xộc xệch, cảm giác một chút gì đó hư hỏng, bất cần.
-         Mát ghê! Em đang coi gì vậy?
-         Bật tivi cho có chứ em đâu để ý đâu.
-         Anh thấy sao?
-         Chẳng sao cả! Trước giờ em quen được mấy người bạn trai rồi?
-         Vài người! Cũng ngủ với 2 chàng…quanh quẩn rồi cũng hổng tìm được ai để gắn bó lâu dài.
-         Có vẻ em sống còn bất cần hơn anh.
-         Quen rồi anh! Nhiều chuyện xảy ra, hầu hết ai như em cũng trở nên bất cần như vậy đó anh. Nhìn chị Thủy đi, lận đận lao đao hơn em cả trăm lần luôn đó.
-         Ừ! Anh cũng cảm nhận vậy. Có lẽ hôm nào nói chuyện nhiều hơn với chị xem sao.
-         Còn em? Bộ anh hổng tính nói chuyện để hiểu hơn hả?
-         Giờ đang nói chuyện còn gì.
-         Ừ hen! Nói chứ em hổng có hứng kể anh nghe chuyện của em đâu. Với em giờ, thêm một ngày vui, một ngày hạnh phúc thôi cùng quý lắm rồi.
-         Nghe buồn nhỉ?
-         Thì có mấy khi vui đâu anh.
Nhỏ mĩm cười nhìn đồng hồ nháy mắt với nó.
-         Mới đây gần sáng rồi.
Nó không nói gì, mắt vẫn nhìn ra phía cánh cửa dẫn vào phòng cứ như chờ đợi một điều gì đó. Bất chợt nhỏ Ngân vòng tay ngả đầu vào vai nó rồi xoay mặt nó lại hôn lên môi nó, nó vẫn chưa hết bất ngờ, cảm thấy hơi choáng vì sự chủ động của nhỏ, trên người nhỏ chỉ còn mỗi cái áo thun ngắn nhỏ mặc hồi nảy và chiếc mền đắp ngang qua chân. Khẽ rời nhỏ ra nó nhìn thật sâu vào mắt nhỏ.
-         Em sao vậy? Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
-         Anh không thích em hả?
-         Có!
-         Thích chỗ nào?
-         Vì em đẹp! Vì một điều gì đó anh cũng không biết nói sao nửa, có lẽ là vì đồng cảm với những cảm xúc của em.
-         Con trai, ai mà hổng thích con gái đẹp anh ha. Anh cũng ngộ ghê, rõ ràng cũng thích nhưng mà cứ cố gắng chống lại bản năng của mình.
-         Chắc em biết anh là loại người nào mà. Chỉ là anh cố thử xem khả năng kiềm chế bản năng của mình mạnh tới đâu thôi.
-         Hihi gì nói quỵt toẹt ra vậy hổng sợ em làm tới luôn phá chuyện anh thử kiềm chế sao.
-         Sợ thì đâu có vào đây với em. Nhưng anh không nghĩ em sẽ…
-         Em muốn vậy. Em nói thiệt!
-         Tại sao?
-         Đàn ông đều khốn nạn theo cách khác nhau…nhưng em thích cách khốn nạn của anh! Em đã nói vui được một ngày, em sẽ hài lòng một ngày rồi mà.
Nhỏ lại ghé mặt sát vào người nó, đôi mắt nhẹ nhàng xoáy vào ánh nhìn của nó, hơi thở nhỏ nhè nhẹ phả vào mặt nó…
-         Làm người yêu của nhau một đêm cũng được mà anh!
Rồi nhỏ ghì chặt người nó, nụ hôn tưởng chừng như không dứt ra được, nó khẽ cười dùng một tay đấm một cái thật mạnh vào tường phía sau nhỏ rồi nén đau hòa mình vào cơ thể cô gái trong tay, nóng rẫy, ngọt ngào nhưng cũng lạnh lùng, bất cần đến nổi loạn. Sau này khi biết sài facebook, nó đã từng đọc đâu đó trên mạng của ai đó chia sẻ bài viết về vài chục việc mà mỗi người nên thử làm một lần trong đời trong đó có việc: Hãy thử một lần hư hỏng với cuộc tình một đêm, chợt mĩm cười nó cũng đã từng có những cuộc tình một đêm, tuy ngắn ngủi nhưng thoáng chốc được sống nổi loạn, hư hỏng, xấu xa và cháy hết mình với cảm giác của một thằng đa tình thực sự.
-         Anh…đúng là một tên hư hỏng và khốn nạn…nhưng em thích!
Nhỏ thầm thì vào tai nó rất nhiều câu đại loại như vậy, nó chỉ mĩm cười im lặng cuốn lấy nhỏ, có lẽ vì biết mối quan hệ này ngắn ngủi, có lẽ vì biết chẳng đứa nào biết ngày mai ra sao cho nên mọi thứ càng mãnh liệt, khao khát hơn. Cứ vậy trọn đêm ấy nó và nhỏ là người yêu của nhau. Trắng đêm, chẳng ai nghĩ đến việc ngủ, cứ trò chuyện, rồi lao vào nhau như ngày mai là ngày cuối cùng sẽ chẳng còn gặp lại nhau.

Sáng! Bình minh thức giấc, nhỏ khẽ xoa xoa ngực nó.
-         Mấy giờ rồi anh?
-         Sắp rồi!
-         Nhanh vậy? Mới đó mà hết đêm rồi.
-         Ừ nhanh!
Nhỏ chủ động hôn nó thêm một lần thật sâu thật say rồi rời nó ra mặc áo vào, nó ngồi nhìn, miệng mĩm cười, một cảm giác khó tả. Rồi chiếc điện thoại reo, nó nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn nút tắt. Nó thở nhẹ một cái rồi đứng dậy mặc quần áo.
-         Đi thôi em!
-         Dạ!
Nó mĩm cười ngồi xuống mang đôi giày vào, bất giác nhỏ ôm lấy nó từ sau lưng.
-         Sau này nếu được…dành một chút thời gian cho em nha anh.
-         Em nói chỉ một đêm thôi mà? Bộ em không sợ thiệt thòi sao?
-         Không! Chỉ sợ sau chuyện này, mình thành người xa lạ thôi.
-         Thôi không suy nghĩ nửa. Sau này tính!
-         Dạ!
Nó quay lại kéo nhỏ vào lòng hôn nhẹ lên trán nhỏ.
-         Cảm ơn em!
-         Dạ! Mà anh nè! Cảm giác anh giờ sao?
-         Anh cũng không biết! Thôi cứ tới đâu hay tới đó em à.
-         Uhm!
Nó nắm tay nhỏ mở cửa phòng bước ra, cánh cửa gỗ mở toang, trước mặt nó…có thể nói là bất ngờ…hai người con gái đứng im lặng bên ngoài, một người đưa ánh mắt vô hồn nhìn nó. Ngẩn mặt lên, nó buông tay nhỏ Ngân ra hai bàn tay cho vào túi khẽ nhếch môi cười:

-         Sao em lại ở đây…?

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories (Chương 100)

  Nó gật đầu chạy vô quán rinh chậu trong khi Misu loay hoay dùng kẹp bấm để đính một chiếc bảng kiểu dành cho học sinh tiểu học lên chậu ho...